Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 31: Trấn huyết mạch, đổi đầu hoán mệnh



Tôi hơi ngạc nhiên nhưng không ngắt lời Chu Tường.

“Anh họ của Lưu Hạo trước đây đi theo một đạo sĩ học được bổn sự. Sau khi đến xem xét trạch viện thì bị chấn kinh nói rằng trong viện quỷ khí xung thiên, nếu còn tiếp tục ở lại sẽ mất mạng, bảo Lưu Hạo nhanh chóng dọn ra ngoài!”

“Tôi và Lưu Hạo lúc đó đều rất sợ hãi, nhưng Tào lão gia giao cho chúng tôi trông coi ngôi nhà này, làm sao có thể nói chuyển liền chuyển. Lưu Hạo thuyết phục Tôn đạo trưởng nghĩ biện pháp đồng thời hứa hẹn một khoản tiền thù lao hậu hĩnh."

“Lúc này Tôn đạo trưởng mới đồng ý thay chúng tôi tìm biện pháp, ông ấy nói phải tìm ra nguồn gốc của quỷ khí mới có thể giải quyết triệt để được, rồi nói cho chúng tôi phải xới tung toàn bộ ngôi nhà!”

“Việc này đương nhiên là không được, tôi và Lưu Hạo vội vàng ngăn cản! Tôn đạo trưởng nghi hoặc hỏi chúng tôi, ngôi nhà này có bí mật gì à, vì sao không thể đào lên?”

“Chúng tôi ấp úng nửa ngày cũng không biết nên giải thích thế nào, lúc Tôn đạo trưởng tức giận chịu không nổi, chuẩn bị rời đi thì Lưu Hạo vội vàng ngăn cản bất đắc dĩ nói cho Tôn đạo trưởng biết sự thật.”

“Sau khi Tôn đạo trưởng nghe xong cực kỳ kinh hãi lập tức muốn chạy lấy người. Nhưng bị hai người chúng tôi túm chặt khúm núm cầu xin và hứa hẹn rất nhiều lợi ích mới trấn tĩnh được Tôn đạo trưởng.”

“Sau đó Tôn đạo trưởng cho chúng tôi một chủ ý, nói rằng đứa nhỏ này vô cớ bị bắt cóc, nhốt dưới lòng đất, trong lòng nhất định chất đầy oán hận, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ dẫn đến tai họa.”

“Muốn áp chế dạng tiểu hài tử này, phải tìm được huyết thống thân nhân, sau đó để ông ta bố trí một vòng pháp quyết dùng huyết mạch trợ giúp trấn áp.”

“Hai người chúng tôi nghe biện pháp này liền nhớ ngay đến người chị gái của đứa trẻ, chính là Tú Ngọc. Sau khi kể lại tường tận, Tôn đạo trưởng nói rằng người này rất thích hợp, Lưu Hạo liền để tôi đi tìm hiểu, điều tra chi tiết về Tú Ngọc.”

“Từ đó tôi bắt đầu bí mật quan sát Tú Ngọc, tôi phát hiện ra Tú Ngọc là một cô gái rất tốt bụng, cô ấy vẫn luôn tự trách vì đã làm lạc mất em trai, và vẫn luôn tìm kiếm tung tích cậu bé, mưa gió chưa từng ngừng nghỉ.”

“Đối diện với cô gái thiện lương này, tôi cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận. Trong vô thức, tôi…tôi thực ra đã dần dần bị cô ấy thu hút…”

Tôi bật cười.

Chu Tường này quả thực vô liêm sỉ, giết chết em trai rồi lại nghĩ về chị gái.

“Sau khi trở về, tôi nói cho bọn họ tình huống của Tú Ngọc, Tôn đạo trưởng quyết định để Lưu Hạo cưới Tú Ngọc về.”

“Tôi nghe xong liền giật mình. Tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này? Tôn đạo trưởng nói, chỉ có cưới Tú Ngọc về thì cô ấy mới có thể ở trong nhà lâu dài, bằng cách này, mới có thể trấn áp được oán hận của đứa trẻ.”

“Tôi vô cùng lo lắng lập tức phản đối kịch liệt. Lưu Hạo kỳ quái hỏi tôi sao lại kích động như vậy. Tôi vốn… đã với Tú Ngọc… nhưng lại không dám nói ra, đành phải nói rằng chúng ta đã giết em trai của Tú Ngọc. Bây giờ lại dùng chính cô ấy đi trấn áp, thật là vô nhân tính.”

Lưu Hạo hung hăng trừng mắt nhìn tôi, nói chúng tôi đã không còn là con người từ lâu rồi, đừng ở đó giả nhân giả nghĩa! Tôi bị anh ta mắng đến không nói nên lời, sau đó Lưu Hạo và Tôn đạo trưởng đã cùng nhau mưu đồ kế hoạch.

“Lưu Hạo bày ra bố cục, giả vờ tình cờ gặp Tú Ngọc, giúp Tú Ngọc tìm em trai. Sau rất nhiều lần qua lại, Tú Ngọc đã đồng ý cùng Lưu Hạo kết hôn.”

“Đêm thành hôn, Tú Ngọc… còn kính tôi một ly rượu…hahaha.”

Chu Tường không khỏi bật cười điên dại sau đó lại ho khan kịch liệt.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không biết người đàn ông này đáng thương hay đáng trách.

"Tôn đạo trưởng để Lưu Hạo cưới Tú Ngọc, để Tú Ngọc ở nhà trấn trạch, nhưng Tú Ngọc căn bản không nghe theo sắp đặt đó, suốt ngày chạy ra ngoài tìm em trai. Lưu Hạo thuyết phục thế nào cũng không được, thậm chí, hai người còn cãi nhau một trận rất to.”

“Trong cơn tức giận, Lưu Hạo đã chạy đi tìm Tôn đạo trưởng nghĩ biện pháp. Tôn đạo trưởng suy nghĩ một hồi, liền cũng thật nghĩ ra một cách.”

Tôi nghe đến biện pháp mà hai người họ nghĩ ra, tức giận đến không kìm chế được đấm Tôn đạo trưởng ngay tại chỗ, khiến ông ta chảy máu mũi be bét. Tôn đạo trưởng bị bất ngờ nhưng khi tỉnh táo lại, thì tôi đâu phải phải đối thủ của ông ta, tôi bị đánh lại tơi bời, chỉ đến khi Lưu Hạo khuyên can ông ta mới dừng tay!

Tên họ Tôn nói vì Tú Ngọc luôn thích chạy nhảy, nên không cần khuyên can gì nữa trực tiếp nhốt lại là xong.

Lưu Hạo suy nghĩ một hồi, nói không được, nhốt Tú Ngọc lại, lỡ như gia đình cô ấy đến thăm thì sao?

Họ Tôn cười hắc hắc nói ông ta có một người em gái cùng cha khác mẹ, có thể thay thế Tú Ngọc kết hôn với Lưu Hạo. Về ngoại hình càng đơn giản, Lưu Hạo cứ trả tiền để cô ấy đi chỉnh dung là đươc.

Lưu Hạo chỉ suy nghĩ trong chốc lát liền đồng ý. Họ Tôn liền nhanh chóng đưa em gái đến thay thế. Nghe nói người em gái nàyn Tôn đạo trưởng mới nhận về, ngay cả Lưu Hạo cũng chưa từng gặp mặt.

Nhưng khi chúng tôi thực sự nhìn thấy bộ dạng của cô ta, Lưu Hạo sợ hãi đến mức muốn vãn hồi ngay tại chỗ. Người em gái có một vết bớt lớn màu đen trên mặt và một nốt ruồi to trên mũi, trông rất xấu xí, so với Tú Ngọc đúng là cách biệt một trời một vực!

Có điều, dáng người so với Tú Ngọc cũng gần tương đương. Họ Tôn kéo Lưu Hạo lại nói, em gái ông ta tuy dung mạo bình nhưng thường với đức hạnh hiện tại của anh ta, có tư cách gì mà kén chọn?

Lưu Hạo do dự hồi lâu rồi gật đầu chấp nhận. Anh ta bỏ ra rất nhiều tiền để làm cho cô em họ Tôn trông giống Tú Ngọc. Thậm chí một số vết sẹo trên cơ thể cô ấy cũng được cẩn thận khắc lại.

Sau khi nghe đến đây, nhiều nghi vấn cuối cùng cũng bắt đầu trở nên rõ ràng.

Chẳng trách Dương đại thúc nói, sau khi Tú Ngọc gả vào Lưu gia, mấy tháng sau bắt đầu trở nên rất lạnh lùng với cha mẹ, hóa ra là một người khác giả dạng.

"Khi thế thân đã sẵn sàng, Lưu Hạo liền giam giữ Tú Ngọc. Lúc đầu, chỉ bị nhốt trong phòng tạp vụ, sau đó Lưu Hạo sợ không an toàn nên họ Tôn lại nghĩ ra một ý tưởng ác độc khác.

Hắn bảo Lưu Hạo nhốt Tú Ngọc bên cạnh em trai, sơn hai cửa một đỏ một trắng, nói đây là màu sắc để trấn áp tà ma!

Căn phòng này giống như ngục tối, tôi và Lưu Hạo mỗi người cầm một chiếc chìa khóa. Mỗi lần Lưu Hạo nhờ tôi giao đồ ăn cho Tú Ngọc, lần nào tôi cũng muốn đi nhưng lại không dám đi. Tôi…tôi thật sự…”

Chu Tường siết tay thành nắm đấm, toàn thân run rẩy.

“Đã thế này rồi, anh còn giảo biện như vậy?” Tôi lạnh lùng nói: “Tú Ngọc là bị anh hành hạ đến mức này rồi.”

“Không phải tôi!” Chu Tường vội vàng nói, thanh âm gấp gáp mà sắc bén: “Tôi sao có thể, tôi sao có thể làm như vậy với Tú Ngọc!”

“Vậy là Lưu Hạo à?” Tôi hỏi.

Nhưng Chu Tường không ngừng lắc đầu, “Tôi đã hỏi Lưu Hạo, Lưu Hạo cũng phủ nhận, nói anh ta không hề làm, nhưng kỳ quái là mỗi lần tới đây tôi đều phát hiện trên người Tú Ngọc có vết thương mới. Hơn nữa tôi và Lưu Hạo cùng nắm giữ chìa khóa, không ai có cách tự mở cửa cả."