Nhân Gian Thất Thủ

Chương 5



"Không sợ tôi, cũng không ghét tôi, vậy anh thích tôi à?".

~~~

Người đàn ông vui mừng đến mức hai mắt sáng rỡ, nhiệt tình một cách khó tả, như thể sẽ nhào đến ôm lấy Ngụy Hằng bất cứ lúc nào.

Ngụy Hằng vô thức dịch sang trái một bước, cách anh ta xa một chút. Anh hoàn toàn không nhận ra bản thân đang nấp chếch phía sau Hình Lãng.

"Tần Phóng?", Ngụy Hằng khó hiểu nhìn anh ta.

Tần Phóng tiến lên theo sát anh, hai tay khua khoắng, kích động đáp: "Quán bar Lam Tước? Chúng ta gặp nhau ở đó, anh quên rồi à?".

Dù Ngụy Hằng còn đang ngơ ngác nhưng cũng không hề ảnh hưởng gì đến sự nhiệt tình của Tần Phóng. Anh ta đột nhiên bưng mặt, dáng vẻ giống như sắp khóc đến nơi vì vui mừng, rồi lại nhào đến chỗ Ngụy Hằng giống như chim ưng nhắm trúng gà con, "Tôi tìm anh lâu lắm đấy. Chủ quán bảo sau hôm đó anh không hề quay lại, tôi đợi anh ở đấy mấy ngày trời mà anh cũng không hề xuất hiện. Không ngờ lại gặp anh ở đây! Má, đỉnh vl luôn!".

Tâm trạng hớn hở, nhiệt tình của Tần Phóng không hề truyền cho Ngụy Hằng được chút nào, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh mà nhìn anh ta, bình tĩnh đến mức có chút lạnh lùng. Chỉ cần da mặt Tần Phóng hơi mỏng, dây thần kinh hơi mềm, thì anh ta sẽ nhận ra bản thân đang bị Ngụy Hằng lạnh nhạt, không khác gì nhiệt tình bám đ... người ta.

Trong ánh mắt sáng rực của Tần Phóng, Ngụy Hằng rốt cuộc cũng nhớ ra anh ta.

Một tháng trước đúng là anh có "vô tình gặp" được một anh chàng đẹp trai ở quán bar Lam Tước. Lúc đó trong quán đông nghịt, anh chàng đẹp trai chủ động ngồi cùng bàn với anh. Anh ta không chỉ nhiệt tình mời anh uống rượu, cuối bữa còn nhanh nhảu thanh toán trước.

Ngụy Hằng nghĩ chỉ là người lạ qua đường, ra khỏi quán bar sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa nên anh cũng thả lỏng, đồng ý ngồi chung với Tần Phóng.

Tối đó hai người ngồi với nhau cả buổi, quá nửa đêm cả hai đều đã say, đến nỗi Ngụy Hằng đã quên sạch hai người nói với nhau những gì, chỉ nhớ rạng sáng hôm sau, lúc chia tay nhau tại cửa quán bar, Tần Phóng hẹn anh buổi tối gặp nhau ở chỗ cũ. Ngụy Hằng lúc đó uống nhiều rồi nên cũng ngơ ngơ ngác ngác mà đồng ý. Tiếp đó anh về nhà ngủ một giấc, sau cơn say kí ức trôi hết sạch, gương mặt anh đẹp trai cũng theo đó mà đi.

Không ngờ lại gặp được "người quen" ở đây, đã thế lại còn là đồng nghiệp những tháng ngày sau này.

Nhận ra điều này, Ngụy Hằng lập tức lục lọi trong đầu những lời đã nói với Tần Phóng vào tối đó. Anh sợ mình rượu vào lời ra, nói những lời không nên nói.

Ngụy Hằng âm thầm nhớ lại, nhưng anh thực sự không nhớ ra được, cuối cùng quyết định thăm dò Tần Phóng, giả bộ cười nói: "À, tôi nhớ ra anh rồi. Sau hôm đó tôi có việc nên không đến quán bar nữa, ngại quá".

Tần Phóng vội đáp: "Không sao, không sao đâu".

Ngụy Hằng nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói tiếp: "Anh đang tìm tôi à? Tôi nhớ mình có nói tên với anh mà, thực ra anh có thể hỏi chủ quán danh sách đăng ký hội viên rồi xin số của tôi".

Tần Phóng vỗ trán, ủ rũ đáp: "Dở ở chỗ này, tối đó tôi uống nhiều quá, hôm sau tỉnh rượu lại không tài nào nhớ ra được tên anh".

Nghe vậy Ngụy Hằng lập tức thầm thở phào một hơi, giả bộ đáng tiếc mà cười với anh ta.

Tần Phóng hí hửng tiến sát lại gần anh, "Vừa rồi đội trưởng Hình bảo anh tên Ngụy Hằng".

Ngụy Hằng gật đầu, chìa tay, "Chào anh".

Tần Phóng bắt lấy tay anh, cười nói: "Tôi tên Tần Phóng, là bác sĩ chủ trị của chi đội".

Ngụy Hằng lúc này mới nhìn rõ anh ta. Không ngờ anh ta rất trẻ, cùng lắm chỉ 27, 28 tuổi, vậy mà đã là bác sĩ chủ trị rồi.

"Hửm?". Tần Phóng nắm tay anh không buông, hỏi tiếp: "Sao anh còn đeo đôi găng tay này thế? Tôi nhớ lần trước ở quán bar anh cũng đeo găng tay".

Ngụy Hằng hơi dùng sức rút tay ra, cười đáp: "Tôi hơi mắc bệnh sạch sẽ".

Hình Lãng từ đầu đến cuối giống như người ngoài cuộc, yên lặng đứng một bên nhìn hai người diễn tiết mục tình cờ gặp rồi lại vô tình gặp đầy vụng về. Lúc nghe Ngụy Hằng nói mình bị bệnh sạch sẽ, hắn khẽ liếc nhìn anh, vẻ nghi ngờ trong mắt vô cùng rõ ràng.

Ngụy Hằng giả như không nhìn thấy ánh mắt hắn hướng về phía mình, chỉ nhìn thẳng Tần Phóng, hàn huyên với anh ta.

Tần Phóng có hơi vui mừng thái quá, nói chuyện với anh mấy câu xong không ngờ lại muốn ôm anh.

"T-Tôi vui đ tả nổi luôn!". Tần Phóng nói như thế rồi dang hai tay bước lên một bước.

Nhưng anh ta vừa di chuyển, Ngụy Hằng đã vội bước liền hai bước lùi về sau. Tần Phóng không chịu lùi bước mà dồn ép Ngụy Hằng, ngay lúc sắp sửa mặt đối mặt với Ngụy Hằng thì bất ngờ đụng phải hòn đá chắn đường.

Hình Lãng mạnh mẽ chen giữa hai người, hắn chắn phía trước Ngụy Hằng, thay anh nhận lấy cái ôm của Tần Phóng. Tần Phóng cũng tiện đà ôm lấy Hình Lãng, xúc động phát khóc, "Anh họ đúng là, tốt với em quá!".

Hình Lãng cúi đầu nhìn anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, "Tôi đối xử với cậu tốt lắm à?".

"Vâng!".

"Tôi đối xử với cậu tốt như thế vậy cậu nên giúp người anh họ này ghép lại hai cái xác chứ nhỉ?". Hình Lãng kéo người em họ từ trên người mình xuống, hắn giữ hai vai Tần Phóng rồi quay người anh ta lại, tiếp đó đá một cú vào mông Tần Phóng, "Mau làm việc của mình đi".

Tần Phóng đi một bước ngoái lại ba lần, lề mề đi vào phòng pháp y.

Người thứ ba vừa rời đi, bầu không khí giữa hai người còn lại đột nhiên trở nên là lạ. Hình Lãng đứng yên quay lưng lại với Ngụy Hằng một lúc rồi bỗng quay lại nhìn anh, trên môi đè nén nụ cười không rõ ràng: "Anh ấy ấy thật à?".

Ngụy Hằng ngước mắt nhìn hắn, anh nhếch mép, biết thừa nhưng vẫn cố tình hỏi: "Hả? Ấy gì cơ?".

Hình Lãng hất cằm về phía phòng pháp y, "Năm ngoái nó come out với người nhà, bị ông bô treo lên vụt cho thừa sống thiếu chết rồi tống cổ ra ngoài đường. Hơn một năm nay không được bước vào nhà rồi".

Ngụy Hằng cười phản đối, dửng dưng nói: "Anh muốn hỏi việc anh ta come out có liên quan đến tôi không à? Đội trưởng Hình nghĩ nhiều rồi, tôi mới quen anh ta một tháng trước thôi. Người nhà anh có cho anh ta bước vào nhà hay không không liên quan đến tôi".

Hình Lãng yên lặng một hồi rồi bỗng bật cười, "Thầy Ngụy cũng nghĩ nhiều rồi. Tôi không hề nói nó come out vì anh, mà kể cả có đi nữa thì cũng chẳng sao cả. Tôi chỉ muốn nói là thằng này trước đây từng có bạn gái chứ không phải chỉ thích mỗi con trai, có khi sau này nó lại quen bạn gái nữa đấy".

Ngụy Hằng yên lặng nhìn hắn hồi lâu, cảm thấy hài hước từ trong ra ngoài, "Anh đúng là ngu ngốc thật đấy đội trưởng Hình. Chẳng lẽ anh tưởng xu hướng tính dục của một người giống như đất nặn, muốn nặn con trai thì nặn con trai, muốn nặn con gái thì nặn con gái à? Dù cho xu hướng tính dục của một người có linh hoạt đi chăng nữa thì cũng nên để người đó tự quyết định, xem bản thân thích con gái hay con trai. Tại sao Tần Phóng phải trả giá cho hi vọng của mấy người mà đi thích con gái chứ? Anh ta là một người trưởng thành với suy nghĩ độc lập, ý chí mạnh mẽ. Anh ta đã không còn nằm trong tử cung của người mẹ và gia đình trước đây nữa, anh ta hoàn toàn được tự do lựa chọn người thương mà bản thân mong muốn. Một người khác biệt với số đông, mấy người lấy gì mà yêu cầu anh ta sống theo cách của số đông? Anh vừa nói anh ta suýt nữa bị đánh đến chết, bị đuổi ra khỏi nhà, vì sao chứ? Anh ta phạm lỗi sao? Không hề, anh ta chỉ khác biệt với mấy người mà thôi, thế nên mấy người mới nghĩ rằng anh ta phạm lỗi. Dù tôi cảm thấy mấy câu nói kiểu như sự thật nằm trong tay thiểu số chẳng khác gì mấy lời xàm xí, nhưng sự thật cũng không hề nằm trong tay số đông. Trên đời này không có sự thật nào là bất biến, sự thật nên phục vụ con người chứ không phải khiến con người bị nô dịch. Giờ tôi đã thấy rõ rồi, dù Tần Phóng không được sự thật trong miệng mấy người chấp nhận, nhưng chí ít anh ta không bị nô dịch. Còn mấy người, bản tính nô dịch đã ăn sâu bén rễ rồi".

Những lời này nằm lại trong tai Hình Lãng, dù chẳng phải mở mang đầu óc hay bừng tỉnh giác ngộ nhưng vẫn khiến hắn á khẩu một lúc.

Hình Lãng không ngờ Ngụy Hằng không chỉ học giỏi mà chửi người cũng rất ra gì và này nọ. Hắn đương nhiên nghe ra được Ngụy Hằng đang chửi mình, nhưng lại không hề giận, bởi hắn cảm thấy dáng vẻ nhíu mày trợn mắt chửi người của Ngụy Hằng hợp nhãn hơn nhiều dáng vẻ giả vờ đường hoàng chính trực.

Hắn cũng phát hiện thêm một điều, cái người tên Ngụy Hằng này, dễ giận.

Hình Lãng nhìn Ngụy Hằng một lúc, nở nụ cười bất lực, nói: "Tôi thấy anh cũng thú vị đấy. Trông thì văn nhân yếu ớt, khách sáo lịch sự, thực chất lại cực kì nóng tính. Đụng có một chút mà y như gà chọi. Nhưng mà tôi hơi khó hiểu, tính cách độc địa này của anh chỉ nhắm vào một mình tôi, hay ai cũng như ai, ai cũng được hưởng?".

Ngụy Hằng nghiêng mặt tránh đi ánh mắt hắn, anh lạnh lùng đáp: "Đội trưởng Hình nghĩ nhiều rồi, tôi không hề cố ý nhắm vào anh, thảo luận vấn đề mà thôi".

Thấy Ngụy Hằng lại bày ra vẻ mặt dửng dưng, lạnh lùng, Hình Lãng đột nhiên cảm thấy nhàm chán, nhíu mày hỏi anh: "Anh sợ tôi à?".

Ngụy Hằng yên lặng, rồi cười: "Không".

"Ghét tôi sao?".

"... Cũng không".

Hình Lãng từ từ nhếch mép, cười nói: "Không sợ tôi, cũng không ghét tôi, vậy anh thích tôi à?".

Ngụy Hằng:...

Anh đang định phủ nhận thì thấy Hình Lãng phì cười, nói: "Lại là ánh mắt này... Tôi đùa thôi, đừng giận".

Chẳng mấy chốc vẻ mặt Hình Lãng đã bình thường trở lại, ánh sáng mờ ảo trong mắt dần nhiễm sang con ngươi đen láy, hắn trầm giọng hỏi: "Anh không sợ tôi, cũng không ghét tôi, vậy tại sao lúc nào cũng đề phòng tôi? Đừng nói không có, tôi không bị mù, tôi nhìn ra được địch ý trong mắt anh".

Sự nhanh nhạy và mồm miệng sắc bén của Ngụy Hằng giờ hoàn toàn vô dụng, anh bị Hình Lãng hỏi cho đứng hình.

Hình Lãng hỏi dồn Ngụy Hằng vào đường cùng, nhưng hắn không đợi anh trả lời, một tia lạnh lùng từ đôi mắt quét qua mặt anh, nhằm thẳng đám người đứng đằng sau. Hình Lãng cầm tập hồ sơ vỗ mạnh lên tường, hô lớn: "Vào họp".

Nói rồi hắn cầm hồ sơ của Ngụy Hằng đi vào phòng họp trước.

_____

*Chưởi cho vuốt mặt không kịp =))))))))