Nhẫn Kim Cương Không Hoàn Hảo

Chương 34



Mãi nhìn về một hướng, Phương Kiều thấy mỏi. Hơn nữa, cảnh ở ngoài kia cũng không sánh bằng người ở gần. Cô đổi hướng.

“Có phải nhận ra vệ sĩ của em quá đẹp trai không?” Cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng, Tiến Phát nghiêng mặt nhìn cô. Ý nghĩ ban đầu là chỉ nhìn một xíu xem cô nãy giờ như thế nào? Nhưng bắt gặp đôi mắt long lanh sóng tình cùng gương mặt yêu kiều, anh lại quên đi tất cả.

“Anh tập trung lái xe!” Cảnh sát trật tự cứ lo dòm gái rủi xảy ra chuyện gì không biết anh giải thích sao với nhân dân?

Miệng cô mới uống nước dừa xiêm không có đụng mắm muối. Vậy mà…

Két!

Tiến Phát bất ngờ phanh gấp xe. Anh vội vàng tắt máy, xuống xe, đưa tay đỡ một ông chú: “Dạ! Xin lỗi chú! Chú có sao không ạ?”

Người đàn ông trung niên mặt mũi tèm lem la lên: “Mày đi kiểu gì vậy hả? Ỷ đi xe sang muốn húc ai thì húc sao?” Rồi ông ta quay sang ăn vạ: “Ối làng nước ơi! Đại gia ức hiếp dân đen!”

Ông ta ôm cái chân không biết đau bao nhiêu mà la làng la xóm. Đoạn đường vì thế trong tích tắc đã đông người xem.

Là Đội trưởng Đội Cảnh sát phản ứng nhanh, xử lý vi phạm giao thông cũng thuộc một phần nhiệm vụ của anh. Tiến Phát rút ra thẻ ngành: “Cảnh sát 113 đây!”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ có ghi đầy đủ họ tên, cấp bậc, chức vụ, ông ta hoảng hốt phủi mông đứng lên: "Dạ, xin lỗi đồng chí. Có một sự nhầm lẫn gì ở đây. Chân tôi đau ngã không đúng lúc, mắt tôi mờ nên tưởng trúng xe!

Giờ hết đau rồi, không sao nữa!" Ông ta ráng nặn ra cười lấy lòng để anh tha: “Tôi đi bán vé số tiếp nha! Sáng giờ ế quá!”

Tiến Phát nhìn chằm chằm ông ta rồi rút ví lấy ra tờ tiền mệnh giá lớn: “Chú cầm đi! Coi như cháu mời chú ly nước. Lần sau đừng mạo hiểm giở mấy thủ đoạn ăn vạ kiểu đó. Tái phạm cháu hốt về đồn!”

Anh nhìn bốn bên: “Không có việc gì. Bà con giải tán hết đi, tránh đường cho xe cộ lưu thông ha!”

Đám đông tức thì tự rã. Người đàn ông kia nào dám cầm tiền anh. Ông ta được tha mừng chảy cả nước mắt, nhanh chân lủi đi còn sợ mình chậm.

Nhìn theo bước đi nhanh nhẹn của ông ta, Tiến Phát chợt giật mình. Anh đứng bật lên nhìn chăm chú vào xe.

Qua kính chắn gió anh không thấy Phương Kiều ở ghế lái phụ. Anh hoảng thật sự.

Nhìn vào vết cào ở đệm ghế ngồi, anh có thể đoán cô đã bị ai đó cưỡng ép xuống xe, bắt đưa đi.

“Mịa nó!” Anh bật camera giám sát hành trình trong cabin.

Hình ảnh tay bác sĩ khoa ngoại đạo mạo lén lút bịp miệng lôi vợ xuống khỏi xe một cách thô bạo làm tim anh nhói lên.

Hình ảnh thu được từ camera ngoài cho anh biết, Phương Kiều bị Huỳnh Nguyên đưa lên một chiếc taxi hãng Mai Linh.

Chiếc xe màu xanh lá bắt mắt này đã chạy theo xe anh suốt chặng đường. Anh thế mà chủ quan.

Tiến Phát phóng to chiếc ôtô. Thấy được biển kiểm soát nền màu vàng liền gọi một cuộc về đội: “Kiểm tra hành trình chiếc taxi Mai Linh có biển số xxxxx, xuất phát ở tọa độ Y cách nút thắt xa lộ thành phố hai mươi mét về hướng Bắc.”

Tiến Phát cho xe di chuyển chậm chờ tin đồng đội. Rất nhanh trong tai anh là dòng địa chỉ dẫn đường.

Anh cho xe phi nhanh rồi bẻ làn chạy về hướng khu chung cư.

“Moẹ nó!” Xe anh vừa vào bãi đỗ, chiếc taxi màu xanh lá quay đầu rời đi.

Tiến Phát nào dám chậm trễ. Anh vội vã xuống xe, chạy như vua tốc độ đua cự ly 100m.

Đến cửa thang máy thấy nút mũi tên hướng lên, màn hình hiển thị cho biết thang máy di chuyển đến tầng 6. Anh quay ngoắc qua trái chạy theo cầu thang bộ.

Mười phút trước.

“Địa chỉ em ở?” Huỳnh Nguyên che mắt tên tài xế, dí mũi dao phẫu thuật vào eo Phương Kiều ra lệnh cho cô.

“Huỳnh Nguyên! Anh mổ xẻ suốt ngày chưa thấy ngán hả?” Dù không thấy rõ vật anh ta kề sát vào da thịt cô. Nhưng dựa vào cảm giác lạnh ngắt mà vật đó mang lại, Phương Kiều biết đó là một con dao rất sắc.

"Ngán? Bác sĩ khoa ngoại mà ngán mổ xẻ sao?

Phương Kiều có phải em đi lâu nên quên luôn việc phẫu thuật tim không?"

Phương Kiều cảm thấy bất lực thật sự. Cô nhắm mắt, lặng thinh.

Trong xe không khí ngập mùi qủy dị.

“Nói!”

“Nói gì?”

“Địa chỉ nhà em!” Anh ta không tin cô ở bờ ở bụi. Biết được nơi ở thật sự của cô, anh ta dễ bề lui tới khi cần thiết: “Chứ cảm giác kẻ trốn người đi tìm này, anh thấy mệt mỏi lắm!”

"Chúng ta thứ Hai này gặp nhau ở Tòa. Anh còn tìm tôi chi?

Mọi duyên nợ giữa chúng ta đã chấm dứt. Vui vẻ đồng thuận ly hôn cho thiên hạ bớt xào xáo!"

Huỳnh Nguyên nghe những lời nhẹ tệnh của vợ, anh ta cười, gằn từng tiếng vào tai cô: "Đồng thuận ly hôn?

Em nằm mơ đi ha! Mau nói cho anh biết, em hiện tại ở chỗ nào?" Để lời nói có lực, anh ta ấn mạnh lưỡi dao.

Ngang hông Phương Kiều lập tức đau nhức lên. Nỗi đau của da thịt bị vật sắc nhọn xé rách rát như sát muối.

“Nói?” Anh ta ấn mạnh thêm chút.

“Chung cư ABC.” Phương Kiều buộc miệng.