Nhẫn Kim Cương Không Hoàn Hảo

Chương 42



Khác xa với cảnh tình chàng ý thiếp hài hòa nồng đượm của cặp đôi Phương Kiều - Tiến Phát.

Ở bên kia, Huỳnh Nguyên phải chịu cảnh cơm không lành, canh không ngọt. Vì cuộc hôn nhân sau không được mấy mặn nồng.

“Riết rồi anh có còn xem tôi là vợ không? Có còn coi đây là nhà anh không?” Huỳnh Nguyên vừa trở về nhà sau một ngày một đêm ở bệnh viện vì có ca cấp cứu bệnh nhân nặng. Thân xác rệu rã chưa hớp được ngụm nước nào. Nghe vợ tru tréo, anh ta đứng lặng ở cầu thang.

"Nhà biến thành quán trọ. Mà không, còn thua cả quán trọ, cả tháng mới thấy anh lếch xác về nhà lần. Mỗi lần ở chưa được ba mươi phút.

Tôi là vợ anh đấy thưa ông trưởng khoa!" Cô ta lại gần dí muỗng múc canh vào mặt chồng: "Chồng còn sống sờ sờ ra đó mà tôi phải chịu cảnh góa bụa, mốc meo.

Anh nói đi! Sao nỡ đối xử với tôi ác như vậy?" Cô ta quăng cái muỗng nắm luôn cổ áo chồng giật giật.

Huỳnh Nguyên đang đau đầu. Nghe tiếng la the thé, anh ta đã cáu. Giờ thêm bị giật lắc lư liên tục khiến anh ta nổi nóng. Anh ta bóp mạnh hai cổ tay vợ, đôi mắt lạnh lẽo không nhiệt độ: "Đối xử với cô ác à?

Cô có tham lam và vô ơn bội nghĩa không đây?

Dùng đứa nhỏ trói buộc cuộc đời tôi. Muốn tôi cưới cô. Muốn tôi mua cho cô chiếc nhẫn cưới có giá hơn nửa tỷ, tôi chẳng phải đã làm hết rồi đó sao?" Huỳnh Nguyên nhớ lại lời cô ta nói hai năm trước: "Anh mà không cưới tôi, không mua cho tôi chiếc nhẫn kim cương hơn cô vợ cũ của anh, tôi tố anh lên Ban giám đốc Bệnh viện và lên FB nói toạc mống heo! Để xem anh còn mặt mũi ở thành phố này không?

Chậc! Chậc!" Cô ta đi vòng quanh xung quanh anh ta rồi lắc lắc ngón trỏ: “Tôi nghi không chỉ ở thành phố này mà cả nước cũng không có bệnh viện nào dám chứa anh.”

Mỗi lần nhớ lại Huỳnh Nguyên muốn một tay bóp chớt cô ta. Nhưng sợ phải chịu cảnh tù tội vì một con đàn bà tham lam, anh ta thấy không đáng.

Anh ta siết thêm lực rồi gằn giọng cảnh cáo: "Muốn cưới tôi đã cưới, muốn nhẫn kim cương tôi đã cho, muốn tôi sang tên căn nhà và hai miếng đất cho đứa nhỏ, tôi đã làm!

Thân tôi giờ vô sản! Cô nên biết điều chút ha! Thằng này mà điên lên, đứa nhỏ mồ côi, cô có hối cũng không kịp!" Nói xong, anh ta đẩy mạnh tay. Người đàn bà loạng choạng thối lui rồi ngã ngồi xuống nền.

Huỳnh Nguyên không thèm quan tâm, anh ta xách cặp đi luôn ra garage. Bỏ lại sau lưng tiếng vợ khóc la, chửi rủa cùng tiếng thằng bé con khóc theo mẹ náo loạn cả nhà.

“Cái gì như chợ vậy?” Mẹ anh ta từ trên tầng đi xuống quở mắng: "Quế Vân! Cô lại giở chứng ăn vạ gì nữa đây?

Thằng Nguyên không còn gì để cô ăn nữa đâu!"

Cô ta nhìn bà mẹ chồng có nửa con mắt. Rồi phủi mông ôm con ngồi dậy: “Tôi sẽ cho thằng bé theo họ mẹ!”

“Cô dám!” Bà mẹ chồng chạy theo giành lại đứa cháu trai: "Tôi nói cho cô biết, cô nên biết điều chút. Đã vơ vét hết tài sản vào tay. Nếu muốn sống an nhàn thì đừng động vào họ tên thằng bé, gia đình tôi vì nó mà nhường nhịn cô trăm chuyện.

Cô dám làm càn thì đừng trách đời cô bạc! Gia đình tôi không dễ để cô leo lên đầu lên cổ đâu!

Huỳnh Nghĩa! Con mau qua đây nội đưa con đi công viên xem thú!" Nhiều khi xem thú còn thích hơn xem người đàn bà vừa tham vừa sân si.

Thằng bé nghe vậy đòi trụt xuống khỏi tay mẹ: “Con đi xem thú với nội!”

“Thú gì mà xem!” Cô ta không cho.

“Ứ không chịu, không chịu, mẹ mau buông con ra! Con ghét mẹ!” Thằng bé buộc miệng nói.

Bang!

Một cái tát cháy má đứa nhỏ kèm theo câu chửi: “Cút! Mày vô tâm y cha của mày!”

Thằng bé khóc toáng lên.

“Nghĩa của bà nội ngoan. Con nín đi ha! Nội thương, nội mua kem, mua xe ôtô cho con nha!” Mẹ anh ta xót cháu, ôm nó dỗ dành. Rồi đưa cháu tránh xa người đàn bà tham quá hóa điên.

Căn nhà thoáng chốc yên lặng. Lặng đến lạnh lẽo. Cô ta thôi không nấu nướng nữa. Cởi tạp dề ném luôn dưới đất rồi hất tóc lên lầu.

Mười phút sau, cô ta biến thành người đàn bà khác. Váy đỏ ngắn củn tới đùi, người sực nức nước hoa, bỏ cửa bỏ nhà gọi xe đi bar.

Huỳnh Nguyên đang lim dim ngủ, điện thoại gọi tới như đòi mạng: “Nguyên, mẹ để lạc mất cháu nội rồi!”

“Mẹ đang ở đâu?”

“Công viên 4/4!”

“Mẹ cứ bình tĩnh con tới liền đây!”

Huỳnh Nguyên lồm cồm bò dậy ra khỏi nhà nghỉ. Đang vội, điện thoại lại đổ chuông. Anh ta áp luôn lên tai: “Alo?”

“Bác sĩ Nguyên!” Một giọng nam ồ ồ.

“Cho hỏi là ai vậy?”

Bên kia giọng có vẻ bông đùa: "Bác sĩ không cần biết tôi là ai? Biết vợ bác sĩ là được rồi.

Mau chuyển cho tôi năm mươi triệu. Quá ba phút, những bức ảnh này sẽ lên cả nước!"

‘Ting! Ting! Ting! Ting! Tinh!’

Năm tấm ảnh được gửi liền sau đó. Nhìn nó, Huỳnh Nguyên muốn hộc máu. Vì cả năm bức là năm kiểu tuyệt hảo của vợ anh ta với một tên cẩu nam bị che khuất mặt.