Nhận Lầm Một Ánh Trăng

Chương 2



Sân thể dục bị ánh nắng mùa hè cực nóng thiêu đốt, mùi cao su tràn ngập trong không khí cực kỳ khó chịu, khiến cô cũng cảm thấy hết sức không khỏe.

Giáo viên chủ nhiệm khối đứng ở phía trước đội ngũ vẫn hết sức siêng năng giảng giải về sự quý báu của thời gian cho các học sinh lớp 12 sắp thi đại học.

Diệp Thời đứng trong hàng, cố nén cảm giác choáng váng, muốn nghe rõ những gì chủ nhiệm nói, nhưng trước sau vẫn không thể cảm nhận được sự mát mẻ trong ngày hè "ấm áp" này.

Khi bóng tối sắp sửa vùi lấp một chút ánh sáng cuối cùng trước mắt cô, thì một nam sinh xông vào tầm mắt, hắn vội vàng gọi tên cô, ý nghĩ cuối cùng của Diệp Thời chính là: Hình như cô không quen hắn!”

————

Diệp Tri Hạ ngồi yên tĩnh trong một góc khuất ở phim trường, nhìn kịch bản trong tay, thấp giọng thì thầm một câu: “Diệp Thời? Thẩm Thức?”

“Cái gì?”

Nghe tiếng, Thẩm Thức cúi người tới gần Diệp Tri Hạ thấp giọng dò hỏi, lại không muốn khiến Diệp Tri Hạ đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình phải hốt hoảng, liền bất giác ngã ra phía sau.

Diệp Tri Hạ vốn đang ngồi trên băng ghế đá ở trong góc, sau lưng không có bất kỳ cái gì để dựa vào, nếu không phải Thẩm Thức kịp thời đưa tay ra giữ cô lại, thì bây giờ cô đã nằm sóng soài trên bãi cỏ một cách khó coi.

Cô thấp giọng nói cảm ơn, thuận thế rút cổ tay của mình ra khỏi tay Thẩm Thức.

“Cô Diệp nghiên cứu tâm lý, bây giờ nghiên cứu kịch bản cũng rất tập trung nha!"

Thẩm Thức thấy thế, cũng chỉ cụp mi giấu đi sự mất mát trong đáy mắt ở một nơi nào đó mà cô không nhìn thấy được. Một lát sau, chủ động gợi đề tài.

“Tôi chỉ đang nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, cho dù chỉ là hình tượng của một nhân vật trong sách, lúc tác giả sáng tác ra, bọn họ chính là những người thật sự tồn tại ở thế giới song song!”

“Anh Thẩm, cô Diệp, chúng ta phải bắt đầu quay rồi!”

Phó đạo diễn hô một câu, đúng lúc làm giảm đi sự xấu hổ giữa hai người.

“Được rồi, chỗ chúng ta đang đứng đây hôm nay sẽ quay cảnh nam nữ chính ở sân thể dục, anh Tưởng, cảnh của anh là cảnh sau, anh có thể nghỉ ngơi một lát!”

“Tôi muốn quan sát anh Thẩm diễn, đúng lúc… học hỏi một chút!”

Tưởng Ngạn nói, lại còn nhướng mày với Thẩm Thức đang dặm thêm phấn trang điểm.

“Được rồi! Chúng ta bắt đầu cảnh phim thứ nhất! Cả tổ đã chuẩn bị xong!”

Sau một tiếng “Action!” của đạo diễn, Thẩm Thức lập tức nhập vai.

Diệp Tri Hạ nhìn Thẩm Thức, trong lòng không khỏi nghĩ “Khả năng phân tích và thấm nhuần tâm lý nhân vật của hắn, hoàn toàn không cần phải mời chuyên viên tâm lý cố vấn làm gì!”

“Người kia có phải là tiểu hoa đán vừa mới nổi… Ngu Lạc Lạc không? Có phải rất xứng với ảnh đế Thẩm không?”

Ngoài miệng Tưởng Ngạn nói muốn quan sát kỹ thuật diễn xuất của Thẩm Thức, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về phía Diệp Tri Hạ bên này, thấy cô nhìn hai người kia diễn đến mê mẩn, liền tới gần nhỏ giọng trò chuyện.

“A! Anh Tưởng! Thật ra thì tôi cảm thấy cô gái tên là Ngu Lạc Lạc này không nắm chắc được tâm lý và tính cách của nhân vật Diệp Thời cho lắm, nhân vật Diệp Thời ở trong giai đoạn này cũng không hề biết cậu trai kia cũng chính là nhân vật Thẩm Hạ Thâm có tồn tại trên đời, cảm xúc dữ dội của cô ta phải là kinh ngạc và tò mò nhiều hơn một chút, đằng này cái mà cô ta nhanh thể hiện là… kinh ngạc vui mừng nhiều hơn!”

Diệp Tri Hạ là xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, cùng với ấn tượng tốt dành cho kịch bản này, cho nên đã thấp giọng trình bày suy nghĩ của mình, đã quên mất cảm giác khẩn trương khi tiếp xúc ở cự ly gần với thần tượng.

“Ối... Xin lỗi, anh Tưởng… Có phải tôi đã nói quá nhiều không?”

Cho đến khi đã nói xong không thấy bên tai có tiếng đáp lại, cô mới chậm lại quay đầu, chỉ trong một cái chớp mắt cảm giác khẩn trương lại ập tới, cô ngập ngừng hỏi lại.

“Không phải! Cô nói rất đúng, cô ta diễn chưa ra được cảm giác của Diệp Thời, chính xác mà nói cô ta vẫn chưa thể xem mình là Diệp Thời!”

Còn chưa chờ được câu trả lời của Tưởng Ngạn, thì đã nghe thấy Thẩm Thức vốn phải đang quay phim, lại cao giọng trả lời cô, không hề bận tâm Ngu Lạc Lạc vẫn còn đứng ở bên cạnh mình.

“Khụ! Vừa rồi cứ xem như là diễn thử thôi, như vậy đi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi một chút, buổi chiều thử lại một lần! Lạc Lạc, cô cần phải học hỏi cô Diệp đây, về tính cách và tâm lý nhân vật, để có thể nhập vai tốt hơn!”

Đạo diễn thấy thế, vội vàng mở miệng làm người hiền lành, mới có thể bình ổn một hồi “Chiến tranh” sắp nổ ra.

“Được rồi, cảm ơn đạo diễn, tôi nhất định sẽ nhanh chóng nhập vai!”

Thẩm Thức cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Tri Hạ một cái, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Tưởng Ngạn cũng vỗ vỗ vai Diệp Tri Hạ, dùng mắt ra hiệu cho cô cố lên, sau đó bản thân mình cũng chậm rãi bỏ đi.

“Chuyên viên tâm lý Diệp, lần này làm phiền cô rồi!”

“Không sao, đây là nhiệm vụ của tôi!”

Diệp Tri Hạ nhìn con gái cột tóc đuôi ngựa cao cao trước mặt, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác thân thiện.

“Chuyên viên Diệp...”

“Tôi chỉ lớn hơn cô một chút thôi. Nếu cô không ngại có thể gọi tôi là chị Hạ, tôi gọi cô là Lạc Lạc được không?”

“Được! Chị Hạ, chị xem đoạn này miêu tả... Diệp Thời nên có tâm lý như thế nào?!”

Diệp Tri Hạ nhìn theo ngón tay cô ta, thấp giọng đọc một đoạn kịch bản.

————

Lúc Diệp Thời tỉnh lại, chính là đang nằm trong phòng y tế. Cô theo bản năng nhìn quanh bốn phía, muốn tìm người kia nhưng lại không thu hoạch được gì.

“Em tỉnh rồi à? Còn có chỗ nào khó chịu không?”

“Cảm ơn bác sĩ Tạ. Em không sao, à người vừa rồi đưa em đến đây....”

“Cậu trai kia à? Đi rồi, em thì bị cảm nắng không cần phải nghe thầy Lạc nói chuyện dông dài nhưng cậu ta thì phải quay trở về chứ!”

“À, dạ dạ, em biết rồi!”

Diệp Thời nhìn theo bóng bác sĩ Tạ đi khỏi, dự định nằm xuống nghỉ một lát thì nhìn thấy một lon coca đặt trên đầu tủ bên cạnh, bên trên còn có dán một tờ giấy nhỏ… sau này không khỏe thì phải nói sớm một chút!

Khi ánh mắt chạm đến anh vẽ một cái đầu chó ở góc phải bên dưới mảnh giấy ghi chú, cô không khỏi cười thành tiếng.

Ở bên ngoài cửa sổ nơi cô không nhìn thấy, Thẩm Hạ Thâm nhìn cô gái không kiềm chế được nụ cười kia, khóe môi cũng chậm chạp nhếch lên một đường cong.

————

“Từ góc độ hiện tại mà xem, tâm trạng của Diệp Thời chủ yếu vẫn là rất tò mò, nhưng mà tôi cảm thấy bây giờ trong lòng cô ấy đã có một chút hảo cảm nhen nhóm, dù sao đi nữa không có một cô gái nào lại không thích được người ta chăm sóc như vậy, có đúng không?”

Diệp Tri Hạ lần đầu tiên phân tích nhân vật từ hai phương diện, có thể thấy được sự yêu thích của cô đối với kịch bản này.

“Chị Hạ, vậy chị cảm thấy… ảnh đế Thẩm anh rất tính cách nhân vật Thẩm Hạ Thâm thế nào?”

“Anh ta sao... Anh ta cho tôi cảm giác giống như anh ta chính là cậu ấy, bọn họ vốn chính là một thể, tất nhiên, cũng có thể là cho kinh nghiệm phân tích và diễn đạt của anh ta rất sâu sắc!”

Diệp Tri Hạ xoay chuyển câu chuyện, nhẹ giọng an ủi cô diễn viên mới trước mặt mình.