Nhận Lầm Một Ánh Trăng

Chương 5



“Hạ Hạ, cuối cùng mày cũng về rồi sao?!”

“Tiểu Dữu, thực xin lỗi nha, tối hôm qua tao uống nhiều quá quên mất không nói với mày một tiếng!”

Diệp Tri Hạ mang theo vẻ mặt áy náy thấp giọng nói.

Lâm Tây Dữu lắc lắc đầu, cười nhạt: “Hạ Hạ, tối qua mày ngủ ở đâu thế? Là... Tưởng Ngạn đưa mày về à?”

Diệp Tri Hạ vừa nghe đến vấn đề này, khuôn mặt liền hiện lên biểu hiện của sự hối hận, còn vùi đầu vào lòng bàn tay, không nói gì.

Lâm Tây Dữu thấy thế tiếp tục dò hỏi, mới nghe thấy Diệp Tri Hạ trả lời một cách chậm chạp: “Là Thẩm Thức!”

“Thẩm Thức? Chẳng phải anh ta đã biết thân phận của mày là antifan sao?”

Diệp Tri Hạ lắc lắc đầu, nghĩ đến phản ứng của Thẩm Thức, trực giác của cô nói rằng hắn không hề biết người nhiều lần đưa hắn lên hot search giải trí baidu chính là cô.

“Hạ Hạ, thời gian này mày vẫn nên ít viết những bài đó đi thì hơn, dù sao bây giờ cũng đang ở trong cùng một lần làm phim lỡ như bị anh ta phát hiện, mối quan hệ này của mày và anh ta thật là khó xử lý đấy!”

“Ừ! Yên tâm đi, tao hiểu mà tao sẽ hết sức cẩn thận!”

“Được rồi! Chúng ta ăn cơm đi!”

Diệp Tri Hạ vừa ăn bữa cơm trưa phong phú vừa đọc kịch bản trong tay.

“Bận rộn đến vậy à? Phải vừa ăn cơm vừa xem kịch bản?”

“Chẳng phải là vì tao say rượu chậm trễ hết một buổi sáng rồi hay sao...”

Diệp Tri Hạ dùng vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Lâm Tây Dữu, người được nhìn cũng chỉ cười cười, gấp một chút đồ chua do mình tự ướp bỏ vào trong chén cho cô.

Diệp Tri Hạ thấy mục đích của mình đã đạt được, liền nở nụ cười thỏa mãn, lại tập trung xem tư liệu về công viên giải trí buổi chiều sẽ đến quay.

————

Gió nhẹ hây hây vào ngày mùa hè rất thích hợp để ra ngoài, Diệp Thời vất vả lắm mới có thể chờ đến kỳ nghỉ đầu tiên của cấp ba, từ đầu đã dự định sẽ đến công viên giải trí gần đó một chuyến.

Đương nhiên, người khác là đến chơi còn cô thì... đi làm thêm.

Cô là hàng xóm của một ông chủ quán game nhỏ ở đây, từ đầu cô đã thoả thuận với ông ta, có thời gian cô sẽ đến đây trông chừng giúp ông ta, kiếm chút tiền tiêu vặt.

Diệp Thời thổi mấy quả bóng, sau đó đặt vào vị trí. Đột nhiên khoé mắt thoáng nhìn thấy một đám nam sinh cao ráo đang xô đẩy một cậu trai gầy yếu vào quán.

“Này! Thằng nhóc! Đưa tiền đi, tao muốn lấy hai thanh!”

Cậu trai kia có chút suy nhược, hai mắt đỏ hoe, bàn tay lấy tiền còn mang theo vài vết thương rướm máu.

Diệp Thời thấy thế liền nhăn mày, còn mở miệng nói: “Anh trai lớn đưa đàn em tới công viên giải trí chơi à? Vậy thì nhất định là rất lợi hại nhỉ? Nhưng mà tôi thấy cậu trai này cũng rất lợi hại, hơn nữa đôi mắt cậu ta cũng rất đẹp đấy!”

“Ai là anh trai cậu ta! Cậu ta mà đẹp à? Em gái, ánh mắt của cô thật không ra gì! Thằng nhóc! Chúng ta chơi thử một ván xem, nếu mày thắng thì trả tiền lại cho mày!”

Diệp Thời nghe câu nói này, khóe môi nhếch lên nụ cười hài lòng.

Nam sinh dẫn đầu kia vô cùng tự tin cầm súng lên, “Pằng pằng pằng...” anh ta bắn mười phát nhưng chỉ trúng năm phát.

“Khụ, cho mày cơ hội đó, lần này tao nhường mày!”

Diệp Thời lúc này lại mở miệng: “Anh trai ơi, anh xem cậu ta bây giờ có giống bộ dạng có thể bắn súng được không, vừa rồi tôi còn không chú ý, hay là các anh đừng thi thố nữa!”

“Vậy thì không được, từ trước đến nay những lời mà ông đây nói không được sửa lại!”

“Vậy thì...... Hay là để cho tôi và cậu ta một đội đi, tôi chỉ là một cô gái không biết gì, chắc là anh trai đây sẽ không nghĩ chúng tôi gian lận chứ?”

“Xì, ai tới cũng vậy thôi, chắc chắn là không thắng được tôi!”

Diệp Thời thấy thế, nhún vai một cái sau khi quay sang góc độ mà anh ta không thể nhìn thấy, cậu trai phía sau cầm súng, cô đi vòng ra phía sau thấp giọng trấn an: “Bắn cùng với tôi là được! Hãy tin tôi!”

“Pằng pằng pằng…” cùng lúc mấy phát súng bắn ra, mỗi phát là một quả bóng, cực kỳ chính xác.

“Ôi chao thật là ngại quá, anh trai, chúng tôi … thắng rồi!”

Diệp Thời dịu dàng nói, trong ánh mắt long lanh lại không hề có nụ cười.

Người nọ nhìn Diệp Thời, lúc này mới bất giác phát hiện ra mình đã bị lừa, nhưng e ngại với một vài người lớn tuổi ở xung quanh, cho nên chỉ đành hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Thời một cái, rồi dẫn theo đám người kia căm hận bỏ đi.

“Lại đây!” Diệp Thời thấy bọn họ đã đi xa mới nhẹ nhàng nói với cậu trai nọ.

Diệp Thời cẩn thận lấy từ dưới bàn ra một bao ni lông đựng cồn y tế và băng cá nhân, nhẹ nhàng lau vết thương trên tay cho cậu ta, cuối cùng dán băng cá nhân lên.

“Được rồi, sau này cẩn thận một chút!”

Cậu trai nhìn Diệp Thời lại bắt đầu bận rộn làm việc của mình, sau khi đứng yên tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi xoay người bỏ đi.

————

“Thì ra là... Một câu chuyện hai bên chữa lành vết thương cho nhau!” Diệp Tri Hạ lúc này đã ăn uống no đủ ngồi trên sofa đọc kịch bản.

Lâm Tây Dữu nghe những lời cô nói xong cũng có chút mê mang hỏi: “Hôm nay cũng không có đất diễn của Ngạn Ngạn nhà mày, thấy mày đọc mê mẩn như vậy tao còn tưởng đó là câu chuyện của mày nữa chứ!”

“Ehèmmmm… tao làm gì có chuyện lãng mạn như vậy! Thôi đến giờ rồi, tao đi trước đây!”

Lâm Tây Dữu nhìn Diệp Tri Hạ vội vàng bỏ đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đứng dậy thu dọn tàn cuộc trên bàn cơm.

_______________

Công viên giải trí,

“Ôi, cô Diệp tới thật đúng lúc, Ngu Lạc Lạc còn một tiếng đồng hồ nữa mới có thể đến đây, cô xem có thể diễn thử giúp chúng tôi không?”

“Được được… không thành vấn đề!”

“Ok, màn một cảnh một, action!”

Diệp Tri Hạ nhìn Thẩm Thức trước mặt, ánh mắt sáng ngời. Hắn mặc một bộ áo thun trắng quần cao bồi màu xanh nước biển, cảm giác thiếu niên tràn đầy sức sống ập vào trước mặt.

Sau khi lưu loát đọc lời thoại, Diệp Tri Hạ nhớ lại động tác trong kịch bản, đi vòng ra phía sau người Thẩm Thức, nhưng lại bị hắn cao hơn cô gần mười mấy cm che khuất.

Diệp Tri Hạ nỗ lực thăm dò, muốn nhìn thấy được mấy quả bóng phía trước, nhưng vẫn uổng công vô ích, vốn định lẳng lặng chờ đạo diễn Cố bảo cắt, lại đột nhiên bị Thẩm Thức túm chặt cổ tay, đổi vị trí hai người với nhau.

Thẩm Thức từ phía sau vòng qua người Diệp Tri Hạ, hai tay đặt lên bàn tay cầm súng của cô, “Pằng pằng pằng…” một lúc bắn liền năm phát, không trượt phát nào.

Sau đó, Thẩm Thức buông Diệp Tri Hạ ra, lui về phía sau một bước, cầm lấy con gấu bông bên cạnh, thấp giọng nói: “Đây, con gấu bông này là của cô!”

Nói xong, hắn liền nhanh chóng bỏ đi.

Diệp Tri Hạ nhìn con gấu bông trong tay rồi lại nhìn đạo diễn Cố, vẻ mặt không biết phải làm sao.

“Khụ! À...... Cảm ơn cô Diệp, Lần này là do sơ suất của tôi không nghĩ đến chuyện anh Thẩm lại cao như vậy, nhưng mà khả năng diễn xuất của cô Diệp nếu có thể vào giới giải trí thì có lẽ cũng là một hoa đán nổi tiếng chạm tay là bỏng đấy!”

“Đạo diễn Cố quá lời rồi, nếu như cảnh này đã xong thì tôi về nghiên cứu kịch bản cảnh sau trước, mấy ngày nay còn chưa có thời gian xem kịch bản từ đầu đến cuối.”

“Đương nhiên đương nhiên, làm phiền cô Diệp!”

Diệp Tri Hạ cầm con gấu bông trong tay đi ra khỏi công viên giải trí, một cơn gió nhẹ thổi qua cô mới phát hiện hai má của mình đã nóng bừng.

Cô vội vàng gọi một chiếc taxi về nhà, còn không đợi Lâm Tây Dữu hỏi thêm gì, cô đã nhốt mình ở trong phòng. Tất nhiên là cùng về nhà với cô còn có con gấu bông nhỏ được cô đặt trên đầu giường!

Lâm Tây Dữu nhìn cửa phòng khóa kính, đầu óc mờ mịt, chỉ có thể đậy thức ăn trên bàn lại tiếp tục giữ ấm.