Nhận Lầm Một Ánh Trăng

Chương 9



Tối hôm đó quay xong đã là 1:00 sáng, Diệp Tri Hạ đứng ở trước cổng phim trường, nhìn phần mềm gọi xe trên điện thoại di động mà ngây ngốc.

“Hạ Hạ, sao cô còn chưa về? Hay là tôi tiện đường chở cô một đoạn?”

Tưởng Ngạn thò đầu ra khỏi xe, khuôn mặt tươi cười không có một chút buồn ngủ nào.

“Anh tưởng chúng ta còn có lịch trình tiếp theo!”

Diệp Tri Hạ đang định từ chối, liền nghe thấy trợ lý ở bên cạnh thấp giọng nói với Tưởng Ngạn.

“Không sao đâu, anh Tưởng, tự tôi có thể đón xe về, anh đi cho kịp lịch của mình đi, phải nghỉ ngơi nhiều một chút!”

“Vậy được rồi, cô về một mình cẩn thận chút!”

Diệp Tri Hạ nhìn bóng xe Tưởng Ngạn chậm rãi lái đi, bất giác cắn môi dưới.

“Bỏ đi, trên đời này làm gì có chuyện đã lâu như vậy không gặp lại, mà vẫn còn nhớ được, chẳng phải tiếc nuối mới là thái độ bình thường của cuộc sống sao?!”

“Đó là bởi vì cô quá ngốc!”

Giọng Thẩm Thức truyền tới từ phía sau, Diệp Tri Hạ có chút kinh ngạc xoay đầu nhìn về phía người tới, có chút thất thố nhếch khóe môi.

“Anh Thẩm cũng chưa về sao?”

“Mới vừa tẩy trang.”

“Vậy... Anh Thẩm quay về nghỉ ngơi sớm đi.”

Diệp Tri Hạ nói xong, Thẩm Thức liền nhướng mày, lướt qua cô đi về hướng xe mình.

“Cô còn đứng ở đây, chưa đi sao?”

“A? Lát nữa tôi....”

“Lên xe!”

Diệp Tri Hạ nghe câu nói này, liền hiểu ý Thẩm Thức, do dự một lát, rồi lại nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn lên xe.

Ngồi bên cạnh Thẩm Thức, Diệp Tri Hạ không biết nên nói gì, đành phải lấy kịch bản từ trong ba lô ra đọc tiếp.

————

Ngày hôm sau,

Thẩm Hạ Thâm đến lớp rất sớm, một đường lưu loát đến trước bàn Diệp Thời lấy sữa bò đã giấu sẵn trong balo ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn cô.

Sau đó là một khoảng thời gian chờ đợi kéo dài, hắn nhìn đề bài kiểm tra kỳ thi quan trọng trên bàn, lỗ tai lại cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân quen thuộc kia.

Nhưng khiến hắn có chút thất vọng chính là, cho đến khi tiết thứ nhất bắt đầu hắn vẫn không nhìn thấy Diệp Thời, mấy ngày sau đó cũng vậy.

Cuối cùng hắn mới nghe được từ chỗ của giám thị Lạc rằng Diệp Thời đã chuyển trường!

Từ đó về sau tất cả sự tập trung của hắn đều đặt vào trong việc học, hắn không chỉ là người đứng đầu ở trường trung học, mà còn khiến cho danh hiệu học sinh xuất sắc của mình nổi tiếng khắp toàn thành phố.

Hắn hi vọng rằng cô gái đột nhiên biến mất kia, cô gái vẫn còn chưa biết tên hắn kia, có thể nhìn thấy ảnh hắn một lần.

To be continued......

————

Diệp Tri Hạ nhìn mấy chữ “To be continued” trên kịch bản mà có chút nghi ngờ.

“Còn tiếp sao? Vì sao kịch bản này vẫn còn tiếp? Vì sao lại phải kể một câu chuyện còn chưa kết thúc, chẳng phải như vậy sẽ khiến người xem cảm thấy tiếc nuối lắm hay sao?”

“Nghe nói biên kịch cũng không biết nên viết như thế nào, bởi vì anh ấy... Còn đang chờ mong câu chuyện giữa hai người bọn họ sẽ còn tiếp tục.”

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Thức truyền đến, Diệp Tri Hạ lúc này mới nhận ra mình vừa đặt câu hỏi ra miệng.

“Có nghĩa là... Kịch bản này vẫn còn nữa phần sau à?”

“Chuyện này thì phải xem cô gái kia có nhận ra anh chàng nọ hay không!”

“Sao cơ?”

“À, không có gì, cô tới rồi!”

“Cảm ơn!”

Thẩm Thức ngồi trong xe nhìn theo bóng Diệp Tri Hạ đi tới hiên nhà, bất đắc dĩ thở dài, sau đó mới bảo tài xế chạy tiếp.

Trong khi đó Diệp Tri Hạ về đến nhà, nhẹ nhàng đi vào phòng mình nhớ lại những gì mà vừa rồi Thẩm Thức nói, vẫn còn mờ mịt mông lung.

Ngày hôm sau,

Diệp Tri Hạ lần đầu tiên ngồi trước máy quay theo dõi, trên màn hình Thẩm Thức mặc một bộ đồng phục màu xanh lam tôn làn da trắng nõn, ngón tay cầm bút càng thon dài thẳng tắp, cảm giác thiếu niên ngời sáng, cũng chẳng trách có hàng trăm ngàn vạn fans lại điên cuồng vì hắn.

Cô nhìn Thẩm Thức trên màn hình trong lòng cảm thấy có chút thú vị bất ngờ. Lúc hắn đóng phim, trong hai mắt có ánh sao lấp lánh, rất dễ thu hút người khác.

Đột nhiên, Thẩm Thức trước màn hình ngước mắt nhìn về phía máy quay, giống như xuyên qua mọi thứ trực tiếp nhìn chằm chằm vào Diệp Tri Hạ, chỉ trong phút chốc đã khiến trái tim Diệp Tri Hạ đập thình thịch liên tục.

“Xin chào tôi tên là.... Thẩm Thức!”

“Khụ, thật ngại quá, tôi nói sai rồi, làm lại một lần nữa đi, đạo diễn!”

Thẩm Thức vừa nói xong đã giơ tay xin lỗi.

Trong khi đó Diệp Tri Hạ lại bị một ánh mắt một câu nói này khiến cho trong lòng xốn xang. Cô nói một câu “Xin lỗi” vội vàng rồi chạy ra khỏi phim trường.

Thẩm Thức nhìn phản ứng của cô, thấy như vậy cũng chỉ nhếch mép mỉm cười hài lòng, nhưng chỉ lát sau đã cúi mặt đưa mắt đi nơi khác.

Chờ khí cảnh quay cuối cùng đã được thực hiện xong, tất cả mọi người vui vẻ chúc mừng đóng máy, chỉ có Diệp Tri Hạ ngồi một mình trong góc, thoạt nhìn hết sức thất thần.

Cô cũng không hiểu vì sao mình lại không tự chủ được mà đau lòng thay hắn, cũng không hiểu vì sao chỉ vì một hành động nhỏ của hắn mà đã mặt đỏ tai hồng, càng không hiểu vì sao khi nghe câu giới thiệu kia của hắn lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

“Chị Hạ, đóng máy rồi, chúng ta ra ăn tiệc đi thôi!”

Ngu Lạc Lạc đột nhiên xuất hiện, kéo Diệp Tri Hạ đi về hướng phòng xe của mình.

“Lạc Lạc, tôi còn có chút việc, tôi không dự tiệc đâu, mọi người cứ ăn uống vui vẻ đi thôi.”

“Hạ Hạ, cùng đi ăn đi chỉ có các diễn viên chính và đạo diễn thôi, chúng ta đến nhà Thẩm Thức ăn liên hoan, không sao đâu!”. ngôn tình hài

Còn không chờ Ngu Lạc Lạc giải thích thêm, Tưởng Ngạn đã khoan thai mỉm cười đi về phía hai cô.

Diệp Tri Hạ còn chưa biết buổi tiệc này là do Tưởng Ngạn mời, nhưng bởi vì câu nói “Đến nhà Thẩm Thức ăn liên hoan”, mà cuối cùng cô vẫn có mặt.

Tưởng Ngạn vẫn hiền lành trước sau như một, dẫn theo đám người Ngu Lạc Lạc đến nhà bếp chuẩn bị trổ tài, điều duy nhất khiến cho Diệp Tri Hạ có chút nghi ngờ, chính là anh ta có vẻ khá quen thuộc với bố cục ở nhà Thẩm Thức!

Trong khi Diệp Tri Hạ bị Lâm Tây Dữu “nuôi” thành một “Phế vật”, tất nhiên là không biết gì về chuyện bếp núc, đành phải lẳng lặng ngồi yên trên sô pha.

Thẩm Thức cũng ngồi trên sofa, không phải hắn không biết nấu ăn giống như Diệp Tri Hạ, mà là Tưởng Ngạn muốn tự mình ôm trọn việc nấu nướng, hắn không muốn cãi nhau với anh ta làm gì.

“ À, WC ở...”

“Lầu hai, WC ở lầu một bị hỏng vẫn còn chưa gọi người đến sửa.”

“Cảm ơn!”

Diệp Tri Hạ không rõ vì sao Thẩm Thức lại phải giải thích WC ở lầu một hư với cô làm gì, chỉ hết sức cẩn thận đi lên lầu.

Khi cô vừa mới ra khỏi WC, nhìn thấy cửa phòng đối diện không đóng, sự tò mò thôi thúc cô chậm rãi đi tới trước cửa, cô lờ mờ nhìn thấy một bức hình, thiếu niên trên ảnh tuy rằng nhìn không rõ ràng, nhưng lại cho cô một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Cô liếc mắt nhìn Thẩm Thức ở dưới lầu, cuối cùng vẫn đưa tay cầm chốt cửa nhẹ nhàng đi vào phòng.

Cô đi đến trước bức ảnh kia nhìn thật kỹ, cho đến khi thiếu niên kia hiện ra rõ ràng trong mắt cô. Cô không khỏi mở to hai mắt, hai tay run rẩy cầm khung hình.

“Là... Hắn?”

“Diệp Tri Hạ!”

“Rầm!”

Cùng lúc với tiếng gọi của Thẩm Thức, khung ảnh trong tay cô cũng rơi xuống đất.