Nhân Lộ Thành Thần

Chương 133: Cạm bẫy



Huyết Hà Cầu cùng đám người tụ tập nơi đây bắt đầu thảo luận đối sách để bắt sống tên ác tặc Vô Danh. Mỗi người một ý, không ai nhường ai. Ai cũng muốn dùng cách của mình, phát huy sở trường của bản thân. Ai cũng cho rằng cách của mình là tối ưu nhất. Lúc này Lão Bát Tự liền mỉn cười lên tiếng đầy tự tin nói.

“Các vị không cần tranh cãi, hãy để ta bói một quẻ, xem Vô Danh sẽ dùng cách gì để trộm đi bảo khố. Tuy ta tự nhận bản thân không bằng một phần vạn của điện chủ Thiên Cơ Điện, Thiên Cơ Tinh người vừa mất cách đây không lâu. Nhưng ta có thể tự tin xem mệnh, tính toán tương lai của tất cả mọi người đang ngồi đây”

Lời Lão Bát Tự nói ra tuy rất ngông cuồng, nhưng không ai nghi ngờ hắn. Hắn chính là vị cường giả có khả năng tính toán thiên cơ, thôi diễn tương lai nổi tiếng nhất Huyết Tội Chi Thành.

Lão Bát Tự thấy mọi người im lặng, hai mắt tràn đầy chờ mong liền không nhịn được mỉn cười. Lúc đang định thôi diễn tương lai thì Huyết Hà Cầu bỗng lên tiếng.

“Bát Tự đạo hữu, không biết đạo hữu có thể nể mặt ta mà bói cho mỗi người ở đây một quẻ được không”

Huyết Hà Cầu mỉn cười, nếu Vô Danh đã trà trộn vào trong đám người này, vậy thì chi bằng lợi dụng Lão Bát Tự bói cho mỗi tên một quẻ. Nếu may mắn tóm được tên Vô Danh vậy thì càng tốt, còn không hắn cũng chẳng mất gì. Trăm lợi không hại, có kẻ ngốc mới không làm.

Anh Tử mỉn cười, may là nàng đã tính trước đến trường hợp này, nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cho dù Lão Bát Tự có bói quẻ cho nàng, cũng chỉ có thể bói ra một thân phận bình thường không có gì lạ mà thôi.

Lâm Vũ mồ hôi lạnh như mưa chảy xuống, tim đập liên hồi, nếu tên rùa rùa đó bói cho hắn một quẻ, hắn sẽ bị bại lộ thân phận mất. Hắn có nên bỏ chạy trước khi thân phận bị bại lộ không.

Lão Bát Tử mỉn cười, ngay lập tức bắt đầu thôi diễn tính toán tương lai. Người đầu tiên hắn chọn đương nhiên là Lâm Vũ, bởi vì Lâm Vũ trong mắt hắn là tên điểu kê nhất ở đây. Lão Bát Tự bắt đầu nhắm mắt, tính toán thiên cơ thôi diễn tương lai, các ngón tay liên tục bấm vào với nhau, miệng không ngừng lẩm nhẩm thần chú.

“Úm ba la xì bùa”

Ngón tay càng lúc càng nhanh, thần chú đọc cũng càng ngày càng gấp gáp, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối. Sau một lúc Lão Bát Tự liền im lặng, nhắm mắt dưỡng thần.

Đám người thấy vậy không khỏi tỏ lòng thán phục.

“Quả không hổ danh là Bát Tự tiền bối, động tác chuyên nghiệp, khí tức vững vàng như núi, thật đáng khâm phục”

“Đúng vậy, động tác của Bát Tự tiền bối, như trời đất giao hòa, nườc chảy mây trôi, thiên nhân hợp nhất, nhân tâm như một, quả thật làm người khác phải ngưỡng mộ”

“Các ngươi thử nói xem, Bát Tự tiền bối bói quẻ cho ai đầu tiên”

Tiếng thảo luận diễn ra vô cùng sôi nổi, một tiếng đi qua các cuộc thảo luận vẫn chưa kết thúc, hai tiếng đi qua, đám người vẫn đang cạnh tranh kịch liệt đoán xem Bát Tự tiền bối thấy được những gì, ba tiếng đi qua, đám người chợt nhận ra hình như có gì đó không đúng. Bát Tự tiền bối từ sau khi nhắm mắt dưỡng thần, ba tiếng đi qua đều không hề cử động, một lời cũng chưa từng nói.

Đám người lúc này liền quay ra nhìn Lão Bát Tự, Lão Bát Tự vẫn ung dung nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới thế sự xung quanh, như một vị cao nhân đắc đạo.

“Bác Tự tiền bối, Bác Tự tiền bối...”

Dù đám người đã gọi khản cả cổ, Lão Bát Tự vẫn ung dung ngồi đó, không hé một lời.

“Rầm”

Lão Bát Tự bỗng ngã rầm xuống đất, không hề nhúc nhích. Đám người thấy vậy liền hai mắt trợn tròn, vội vàng đi đến kiểm tra. Cơ thể bình thường, không có thương tích. Sau cùng mọi người đều nhìn nhau đưa ra một kết luận.

“Hắn chết rồi, vô phương cứu chữa”

Huyết Hà Cầu trong lòng giật mình, hắn là kẻ mạnh nhất ở đây, vậy mà Lão Bát Tự chết ngay trước mắt hắn mà hắn không hề phát hiện ra, điều này là không thể nào. Trừ phi...Không...Nhất định là tên Vô Danh đã đoán được hắn sẽ mời Lão Bát Tự đến thôi diễn tương lai, tính toán thiên cơ để bắt hắn. Cho nên tên Vô Danh này đã âm thầm hạ độc Lão Bát Tự từ trước khi đến đây. Quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất lừa đảo. Tâm kế thật cao nhưng làm sao có thể qua mắt hắn. Nghĩ tới đây Huyết Hà Cầu liền mỉn cười. Sai hạ nhân mang xác Lão Bát Tự đi chôn cất. Còn đám người thì im lặng, không ai dám xem thường tâm kế của tên Vô Danh này nữa. Chỉ có duy nhất Lâm Vũ mộng bức, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên rùa rùa đang tính toán thiên cơ, thôi diễn tương lai sao đột nhiên lại chết rồi.

Cuối cùng, cả đám người đều thống nhất gộp chung kế hoạch của tất cả vào với nhau. Tạo ra một kế hoạch hoàn mỹ nhất đối phó Vô Danh.

Lục Thú Chi dùng những sợi tơ bình thường trong suốt, gắn với những chiếc cung ở khoản cách xa, mỗi sợi tơ sẽ điều chỉnh hướng bay của mũi tên khác nhau. Chỉ cần Vô Danh chạm vào một sợi tơ, mũi tên sẽ ngay lập tức bắn chết hắn. Đám người nhìn cạm bẫy đơn giản như vậy, càng không nhịn được hỏi.

“Lục Thú Chi cạm bẫy bình thường này của ngươi sẽ bắt được Vô Danh sao”

Lục Thú Chi mỉn cười tự tin trả lời.

“Dùng những sợi tơ bình thường thay cho pháp khí mới là sự cao thâm của cạm bẫy này. Pháp khí bình thường đều có linh lực ba động, dễ dàng bị Vô Danh phát hiện ra, trận pháp phù chú cũng đâu thể qua mắt tên Vô Danh đó, Hơn nữa trong thiên hạ có vô số pháp bảo để phát hiện các cạm bẫy làm từ pháp khí, phù chú, trận pháp. Nhưng pháp bảo để phát hiện ra những cạm bẫy dành cho người bình thường lại không hề có. Cho nên tên Vô Danh đó chỉ cần khinh suất, liền sẽ bị mũi tên đặc biệt tẩm thuốc mê cực mạnh của ta bắn trúng, những mũi tên này được ta cẩn thận chế tạo, lúc đứng im chúng là những mũi tên bình thường không có gì lạ, nhưng một khi được bắn đi sẽ trở thành một món thượng phẩm pháp bảo, uy lực vô cùng lớn, tốc độ nhanh như thuấn di. Đến lúc đó Vô Danh cũng chỉ như cá nằm trên thớt mà thôi”

Độc Mã Hành thả vô số hạt đậu nhỏ xuống đất, tạo lên vô số loại hoa xinh đẹp. Nhưng chỉ cần chạm vào, lập tức sẽ mất mạng, độc tính vô cùng đáng sợ. Đám người lại thấy kỳ quái nhịn không được hỏi.

“Độc Mã Hành, ngươi cho rằng Vô Danh sẽ ngồi xuống, hái hoa sao. Cạm bẫy ngu ngốc này ngươi nghĩ lừa được Vô Danh sao.”

Độc Mã Hành tự tin trả lời.

“Chỉ cần tên Vô Danh đó, dùng linh lực bay qua, thậm chí tạo một trận gió lớn cũng đủ để độc tính trong những bông hoa này phát tán xung quanh khiến hắn chết ngay lập tức. Ha ha...”

Mị Mị lúc này cũng hoàn thành xong cạm bẫy của bản thân. Đó là chôn đầy một loại phù chú xuống mặt đất. Đây chính là một loại phù chú đặc biệt do nàng chế tạo, dùng nhiệt độ bên trong cơ thể tu sĩ làm ngòi nổ. Chỉ cần Vô Danh bước qua đây, nhiệt độ trên cơ thể hắn sẻ khiến những tấm phù chú phát nổ, khiến Vô Danh một đi không trờ lại.

“Lãng Tài Hoa kế hoạch của ngươi là gì”

Lãng Tài Hoa mỉn cười, kế hoạch của hắn rất đơn giản, Vô Danh xuất hiện, hắn liền trực tiếp giết tên Vô Danh đó là được.

“Còn ngươi thì sao, Vạn Đại Thụ”

Vạn Đại Thụ Ngơ Ngác, hắn chẳng có kế hoạch gì cả, còn Lâm Vũ cùng Anh Tử lúc này đang dạo quanh phủ thành chủ ngắm cảnh. Lâm Vũ nhìn cả tòa nhà to như ngọn núi, đường phía dưới cũng dùng linh thạch để xây lên, đến hòn đá ven đường cũng làm từ ngọc quý. Lâm Vũ không khỏi cảm khái. Lúc này Anh Tử bên cạnh Lâm Vũ đột nhiên quay ra hỏi Lâm Vũ.

“Lâm huynh, không biết huynh đã có kế hoạch gì để bắt Vô Danh chưa”

Lâm Vũ nhìm chằm chằm Anh Tử, từng bước tới gần, ép sát người Anh Tử, đẩy Anh Tử vào tường, khiến Anh Tử sau lưng mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm sống lưng. Chẳng lẽ nào...

“Ta chẳng có kế hoạch gì để bắt Vô Danh cả”

Anh Tử thở phào nhẹ nhõm, tại sao tên Lâm Vũ này cứ thích làm người khác phải giật mình cơ chứ. Hắn không thể bình thường được sao.

Mặt trời đã dần lên cao, nhiệt độ càng lúc càng nóng, nhưng tên Vô Danh mãi chưa xuất hiện, đám hạ nhân thì đã được Huyết Hà Cầu bắt ở yên trong phòng cả ngày hôm nay. Kẻ nào dám ra khỏi phóng giết không tha. Để tránh tên Vô Danh cải trang thành hạ nhân trong phủ hắn. Khiến cho cả phủ thành chủ rộng lớn chỉ còn bảy người bọn hắn và Huyết Hà Cầu đang đi tuần tra. Có lẽ vì quá buồn chán, Mị Mị liền uốn éo người, mỉn cười quyền rũ, mị nhãn như tơ đi đến bên người Lâm Vũ, ôm lấy tay hắn ép vào bộ ngực căng tròn của bản thân, thổi vào tai Lâm Vũ nói.

“Tiểu đệ đệ thật anh tuấn, xong việc có muốn đến hợp hoan tông của tỷ làm khách không”

Lâm Vũ trong lòng run sợ nghĩ đến hợp hoan tông, đây chính là một môn phái chuyên hút sạch linh lực của đàn ông, thông qua việc song tu. Khiến họ cạn kiệt linh lực mà chết. Nếu hắn mà vào hợp hoan tông, linh lực của hắn sẽ bị đám yêu nữ đó hút khô cho đến hết mất, chẳng lẽ...không được...đấy chính là thiên đường...không là địa ngục dành cho hắn. Cổ nhân dạy không sai, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Hợp hoan tông chính là nơi thích hợp để hắn rèn luyện tâm cảnh.

Mị Mị thấy Lâm Vũ tràn đầy lo sợ, càng ra sức trêu ghẹo Lâm Vũ. Khiến Anh Tử đứng cạnh Lâm Vũ thấy vậy nhịn không được trong lòng mắng, Hồ Ly Tinh.

Vạn Đại Thụ lúc này cũng đi đến, thô lỗ đẩy Anh Tử ra chỗ khác, muốn chiếm vị trí bên cạnh Lâm Vũ. Anh Tử thấy vậy liền tức giận vung roi về phía Vạn Đại Thụ.

Vạn Đại Thu mỉn cười, ung dung bình tĩnh tránh né tất cả, một quyền đấm vào người Anh Tử, khiến Anh Tử lăn lộn trên mặt đất. Khóe miệng chảy máu tươi. Sau nhiều lần bị Vạn Đại Thụ đấm lăn lộn trên mặt đất. Anh Tử cuối cùng cũng không nhịn nổi tức giận quay người rời đi.

Lâm Vũ nheo mắt nhìn theo bóng lưng Anh Tử. Mỉn cười đầy ẩn ý, kịch hay giờ mới được bắt đầu.