Nhân Lộ Thành Thần

Chương 169: Thí nghiệm



Bầu trời đã về đêm, dưới ánh đèn lấp láy. Anh Tử một mình miệt mài nhìn tấm bản đồ Tích Huyệt thành. Cầm bút trong tay cẩn thận khoanh vùng những nơi có vụ án xảy ra. Cố gắng tìm ra đâu sẽ là địa điểm ma nữ sẽ xuất hiện tiếp theo với xác suất cao nhất. Phương pháp này được gọi là phương pháp phân tích bản đồ. Anh Tử cẩn thận suy nghĩ, nhìn từng địa điểm xảy ra vụ án. Kết nối chúng lại với nhau theo đường thẳng, cuối cùng khoanh vùng tại một miệng giếng đã bỏ hoang tại Tích Huyệt thành. Còn Lâm Vũ thì đang thức trắng đêm, trằn trọc không ngủ được.

Khi tia sáng vừa chiếu xuống mặt đất, tiếng gà còn chưa gáy. Anh Tử đã vội vã cầm tấm bản đồ trên tay đến tìm Lâm Vũ cùng Nho Văn Cửu.

“Văn Cửu thành chủ, ngươi mau nhìn xem, đây là kết quả ta điều tra được qua những nơi xảy ra vụ án. Các vụ án bao chùm xung quanh Tích Huyệt thành với trung điểm xuất phát từ chiếc giếng bỏ hoang này. Chắc chắn nơi đó có vấn đề, Cửu thành chủ người xem”

Nho Văn Cửu nhìn vào tấm bản đồ Anh Tử cầm trên tay, vô cùng nghiêm trọng. Tử Anh kẻ này quá thông minh, chỉ trong vài ngày đã điều điều tra được đến mức này, thật đáng sợ. Kẻ này quá thông minh, không thể lưu lại. Công việc của tổ chức không thể bị lộ ra ngoài ánh sáng.

Chu Văn Cửu quay ra nhìn Lâm Vũ mỉn cười nói.

“Lâm tiên sinh ngươi thấy sao về việc này”

“Cửu thành chủ, ta thấy yêu ma quỷ quái không thể dùng tư duy logic để suy luận. Tử Anh cô nương, cô nương phải tin tưởng ta. Không hề có kẻ đứng sau chuyện này, tất cả chỉ do cô nương tưởng tượng ra mà thôi. Hãy nghe lời ta bỏ đi mà làm người”

Nho Văn Cửu nhịn không được mỉn cười. Đây mới là heo đồng đội. Quả nhiên hắn không tìm nhầm người. Nếu có thêm một kẻ thông minh như Anh Tử bên cạnh điều tra, chắc sẽ khiến hắn đau đầu mà chết mất. Cũng may chỉ có một tên thông minh kèm theo một heo đồng đội. Việc này sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều. Vốn dĩ hắn đang định lập tức ra tay giết người diệt khẩu, nhưng xem ra việc này không cần nữa. Nên sớm thông báo cho tổ chức bỏ đi nơi đó thì hơn.

“Ta cũng ủng hộ quan niệm của Lâm tiên sinh. Việc lập đàn cầu siêu đã thất bại, không biết Lâm tiên sinh có dự định gì tiếp theo không”

“Cầu thành chủ, ta nghĩ mình cần thêm thời gian nghiêm cứu phong thủy, quan sát địa thế nơi đây mới có thể đưa ra lựa chọn tiếp theo được, mong thành chủ thứ lỗi”

Nho Văn Cửu không khỏi mỉn cười nói.

“Ha ha... Lâm tiên sinh, quả là bậc học rộng tài cao, trí tuệ hơn người, tại hạ xin bái phục.”

“Ha ha...không dám, không dám”

Anh Tử bấm chặt tay vào ghế đến chảy máu, mín chặt môi lại với nhau nhìn Lâm Vũ cùng Chu Văn Cửu đang vui vẻ tấu hài, không biết xấu hổ tâng bốc lẫn nhau.

“Bốp...”

“Lâm Vũ, ngươi là tên khốn nạn”

Anh Tử không nhịn được vả thẳng mặt Lâm Vũ, Lâm Vũ ngơ ngác lấy tay ôm má nhìn Anh Tử đang tức giận quay người rời đi.

Bầu trời đã về đêm, Lâm Vũ đang mơ màng ngủ trong chiếc chăn ấm, bỗng một cơn gió ớn lạnh thổi qua, mở tung cánh cửa sổ thổi tới người Lâm Vũ. Lâm Vũ nhíu mày, từ trong chiếc chăn, một bàn tay lạnh giá đang tiến tới cổ Lâm Vũ, Lâm Vũ mở mắt, chiếc chăn bên dưới người hắn đang từ từ phồng lên. Lâm Vũ từ từ mở ra chiếc chăn.

“Aaaaaaaa...”

Một bàn tay lạnh giá túm lấy miệng Lâm Vũ.

“Suỵt...” ×— QUẢNG CÁO —