Nhân Lộ Thành Thần

Chương 258: Đau thương



Nhưng vận may đã không đứng về phía Lâm Vũ. Trận pháp dịch chuyển đã được khởi động trước khi Huyết Ma Đỉnh được úp xuống. Đám người Đào Vân Long không do dự giơ ngón tay giữa với Lâm Vũ. Bật cười vui vẻ, ngạo nghễ nói.

“Ngu Bức...Ha ha...Ha ha...Ha ha ha...”

Trận pháp điên cuồng xoay chuẩn, rất nhanh bọn hắn liền lập tức biến mất, rời xa nơi này chạy thoát khỏi Lâm Vũ.

Lâm Vũ bình tĩnh, lạnh lùng ném hai cuốn sách lên không trung, trận pháp nháy mắt biến mất. Tiếng cười im bặc mà dừng.

Trước kia Lâm Vũ cảm thấy Sổ Sinh Tử, Vô Tự Thiên Thư, Huyết Ma Đỉnh rất phế, rất vô dụng. Nhưng dần dần theo thời gian tìm tòi, nghiêm cứu. Hắn đã phát hiện những món bảo vật này còn có rất nhiều công dụng phụ khác. Tuy không nghịch thiên như công dụng chính của chúng, nhưng cũng đủ để nghịch chuyển tình thế sinh tử, thay đổi mọi cục diện trận đấu, vô cùng đáng sợ.

Hắn cũng dần hiểu được, vì sao những món bảo vật này lại có thể là thánh vật cao quý nhất một thế giới, tất cả mọi cường giả trên thế gian đều điên cuồng vì chúng. Không chỉ vì công dụng chính của chúng đã vô cùng nghịch thiên, mà còn vì vô số công dụng phụ khác đang ẩn sâu trong bọn chúng, mà hắn không hề biết tới.

Giống như sổ sinh tử có thể điều khiển, phong ấn mọi loại trận pháp nhưng cần thời gian tìm tòi, nghiêm cứu cách thức hoạt động của nó. Sau đó mới có thể bắt đầu xâm nhập, điều khiển trận pháp. Vô Tự Thiên Thư thì ngược lại, tuy không thể điều khiển, phong ấn trận pháp. Nhưng lại có thể nháy mắt biết được mọi loại trận pháp trên thế gian, biết cách hoạt động, mọi thứ liên quan đến chúng. Nếu để Vô Tự Thiên Thư và Sổ Sinh Tử kết hợp với nhau. Chỉ cần trận pháp không thể nháy mắt giết chết được hắn. Thì hắn có thể nháy mắt phong ấn mọi loại trận pháp trên thế gian.

Đám người Đào Vân Long im lặng nhìn Lâm Vũ. Tuy trận pháp dịch chuyển đã biến mất. Nhưng bọn hắn vẫn không hề tỏ ra sợ hải, hay lo lắng. Đào Vân Long không do dự túm lấy Nhược Khuê, dí con dao vào cổ cô ta. Nhìn Lâm Vũ, uy hiếp nói.

“Lâm Vũ, nếu ngươi không thả chúng ta đi. Chúng ta sẽ giết chết cô ta...”

Lâm Vũ không khỏi lạnh lùng nhìn đám người Đào Vân Long, bình tĩnh lạnh lùng đáp trả.

“Ngươi nghĩ ta sẽ vì cứu một cô nương không quen không biết, mà tha mạng cho các ngươi sao...”

Đám người Đào Vân Long rơi vào im lặng. Lâm Vũ sẽ vì cứu một con ngốc mà tha cho bọn hắn sao, không thể nào. Nhưng cũng có thể Lâm Vũ đang nói dối, đánh lừa bọn hắn. Bọn hắn nên giết hay không giết. Có nên bỏ chạy hay tiếp tục uy hiếp Lâm Vũ.

Nhược Khuê triệt để sợ hãi tuyệt vọng, sao nàng có thể hi vọng một tên ác ma như Lâm Vũ sẽ cứu nàng chứ.

Hắc cẩu cùng heo mập chợt âm thầm xuất hiện sau lưng đám người Đào Vân Long. Cả người gồng lên to lớn, trở thành hai con mãnh thú mãnh mẽ, bất ngờ lao vào tấn công đám người Đào Vân Long. Hắc cẩu cả người bao trùm trong hắc hỏa nhàn nhạt, bộ lông trở lên cứng rắn như sắt thép, bóng mượt như màn đêm tăm tối. Heo mập cả người trở nên to lớn. Cơ bắp nổi lên săn chắc cuồn cuộn như núi lớn. Cả người bao chùm trong đại địa.

Đám người Đào Vân Long nhìn hai con mãnh thú hung mãnh đang lao tới, ngoạm lấy đầu bọn hắn. Lập tức theo phản xạ đánh trả. Đánh bay hắc cẩu cùng heo mập về sau.

Lâm Vũ chớp lấy cơ hội, nháy mắt xuất hiện trước mặt Đào Vân Long, Đào Vân Long mở lớn hai mắt, chưa kịp phản ứng, một quyền mạnh mẽ đã đấm nát mặt hắn, lõm sâu xuống, đánh bay hắn về sau, ngã lăn lộn trên mặt đất.

Lâm Vũ không do dự, tóm lấy Nhược Khuê. Ném mạnh nàng ta rời xa khỏi đám người Đào Vân Long. Nhược Khuê ngã lăn lộn trên mặt đất nhìn lấy chiếc nhẫn trên tay, lập tức ấn lia lịa, sợ hãi cầu cứu Long Ngạo Thiên. Nhưng không một ai đáp trả nàng, Nhược Khuê càng thêm sợ hãi nhìn sách ma pháp cùng đũa phép thuật nằm lăn trên mặt đất. Vội vàng sợ hãi bò tới điên cuồng nắm lấy.

“Sách ma pháp...Ta...Ta muốn kích hoạt chế...chế độ...tận...tận thế...”

Sách Ma Pháp vội vàng hét lớn, khuyên Nhược Khuê bình tĩnh lại.

“Nhược Khuê, bình tĩnh lại...Nếu kích hoạt chế độ tận thế...Cả Đại Vận Thế Giới sẽ nổ tung, tan thành tro bụi. Cô...cô cũng sẽ chết...”

Nhược Khuê hai mắt đã tràn đầy sợ hãi cùng hoảng loạn, không giữ được tỉnh táo liên tục lẩm bẩm....

“Ta...Ta...”

Đám người Đào Vân Long hai mắt đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Lâm Vũ. Nhưng bọn hắn biết hai chữ nhẫn nhục, đám người lập tức cắn răng, mỗi người chia nhau một ngả. Quay đầu bỏ chạy. Chợt, một nguồn linh lực khổng lồ đè hai chân bọn hắn lún sâu xuống mặt đất. Đám người cắn nát hàm răng, căm tức nhìn Lâm Vũ.

Lúc này bọn hắn cũng phát hiện, một chiếc đỉnh cả người đỏ rực như nhuốm máu tươi, chạm khắc kỳ quái, hoa văn đáng sợ liên miên không dứt, như chứa đựng núi thây biển máu đang từ từ úp xuống đầu bọn hắn. Tuy không biết nó là gì. Nhưng bọn hắn biết, một khi nó úp xuống. Bọn hắn chết chắc...

Cả đám người biết, bọn hắn bây giờ dù có liều mạng cũng chưa chắc giết được Lâm Vũ. Thậm chí còn hi sinh vô ích. Lý trí lạnh lùng đến đáng sợ cho bọn hắn biết, chỉ có duy nhất một cách...

Đào Vân Long, Hàn Đông, Lý Vọng Cư, Như Nhạn không do dự đẩy Bá Vô Thiên về phía Lâm Vũ.

Bá Vô Thiên hai mắt như nứt vỡ. Nhìn đám người Đào Vân Long phản bội hắn.

Lâm Vũ hai mắt lạnh lùng, đâm xuyên qua trái tim Bá Vô Thiên. Bóp nát nó thành tro bụi.

“Ngươi...”

Bá Vô Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Vũ. Khói đen điên cuồng vận chuyển trong người hắn. Dồn nén càng lúc càng lớn, linh lực, sinh mệnh, tinh thần của Bá Vô Thiên điên cuồng tâp chung về một điểm. Không gian xung quanh hắn liên tục nứt vỡ. Nếu Lâm Vũ đã không tha cho hắn, vậy thì cả hai đừng mong sống sót.

Bá Vô Thiên không khỏi mỉn cười, nhớ về hình ảnh cậu thanh niên trước kia tràn đầy nhiệt huyết, muốn thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác. Đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên, ngao du sơn hạ. Cứu giúp những người gặp khó khăn yếu đuối, kết giao huynh đệ tứ phương, có cuộc sống hạnh phúc bên vợ hiền con thơ.

Nhưng huynh đệ hắn, vì lợi ích phản bội hắn, khiến hắn mất hết tất cả, phế đi tu vi. Thê tử của hắn nhìn hắn đã mất hết tất cả, trở thành phế nhân mà đi theo người khác, con trai hắn vì không có tiền chữa bệnh mà chết trong tay hắn, kẻ thù hắn biết hắn đã trở thành phế nhân, liền giết chết cha mẹ hắn. Cả đời hắn hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp người khác, không ngại đắc tội với vô số kẻ ác bá. Nhưng đến khi hắn sa cơ, mất hết tất cả. Thế gian lại quay lưng với hắn, ủng hộ những kẻ tội ác tày trời vì chút tiền bạc, danh tiếng bọn chúng bố thí. Từ đó hắn nhận ra, bao năm hắn cố gắng để làm gì, bao năm hắn vì người khác mà cố gắng để làm gì chứ. Hắn đã thay đổi, không còn là cậu thiếu niên ngây ngô, chính nghĩa, giúp đỡ người yếu, căm ghét cái ác nữa. Hắn trở nên yêu thích cái ác, vì nó cho hắn tất cả, cho hắn mọi thứ hắn muốn, thỏa mãn tất cả dục vọng của hắn. Cả đời hắn bắt đầu thay đổi, hãm hại, chém giết, phản bội tất cả huynh đệ của mình để trở thành cường giả. Cuối cùng hắn lại bị phản bội mà chết.

HA HA...HA HA...HA HAAAAAAA...

KẺ NHẬN ĐAU THƯƠNG LẠI MUỐN MANG ĐAU THƯƠNG ĐẾN CHO NGƯỜI KHÁC.

KẺ MANG ĐAU THƯƠNG ĐẾN CHO NGƯỜI KHÁC LẠI LÀ KẺ TỪNG CHỊU ĐAU THƯƠNG.

Bá Vô Thiên không khỏi bật cười đau đớn, đến cuối cùng hắn được gì ngoài hai chữ đau thương. Hắn đã quá chán ghét cái thế giới điên cuồng này rồi.

HA HA...HA HA...HA HAAAAAAA...