Nhân Lúc Say Hôn Em

Chương 4: Khóc khóc



Editor: ThanhVan

Beta: olrnim_4xx

Trong lòng Cố Nhược đã sớm ngứa ngáy khó nhịn muốn hôn Khương Tân Nhiễm, thậm chí đầu cũng cúi thấp xuống, cách Khương Tân Nhiễm không quá 10cm, câu nói bất ngờ của Khương Tân Nhiễm, khiến cho cô nheo mắt lại, động tác cứng đờ.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Khương Tân Nhiễm bị mình dọa tỉnh lại, biểu cảm lập tức ngưng trệ, sắc mặt trắng bệch, hận không thể cắn đầu lưỡi mình, chỉ cần có thể nuốt câu nói mê sảng vô tình kia trở lại.

Nàng đẩy Cố Nhược ra giống như bị điện giật, hai tay vốn dĩ bám ở vai cô biến thành tư thế kháng cự, lùi nhanh ra khỏi vòng tay mang mùi hương mát lạnh từ cô, cho đến khi bả vai đụng mạnh vào cửa xe.

Nguồn nhiệt trong lòng ngực Cố Nhược biến mất, hơi lạnh điều hòa nhân cơ hội ùa vào, nháy mắt đem cánh tay vốn nên thuộc về Khương Tân Nhiễm lấp đầy, hàn khí bức người đánh úp tới, xương cốt cảm giác như bị kim đâm. Cô nhìn về phía Khương Tân Nhiễm.

Người phụ nữ này kinh hoảng, ngón tay tùy tiện lục lọi trên cửa xe, tìm tay nắm cửa, ngón tay nhiều lần đập vào cạnh cửa cũng không hề biết, tiếng va chạm đập vào tim Cố Nhược, nghe mà đau thay cho nàng.

Rốt cuộc giữa sự hoảng sợ bàn tay nắm được tay cầm, dùng sức nhấn xuống một cái, tiếng cửa mở ra, Khương Tân Nhiễm dùng cả tay chân, lảo đảo trốn ra ngoài xe, tựa như Cố Nhược bình tĩnh ngồi ngay ngắn trong xe là quái vật ăn thịt người.

Cố Nhược hơi khép mi mắt, yên lặng nhìn tất cả phản ứng luống cuống theo bản năng của nàng, nhìn nàng ngay cả ngón tay cùng đầu gối bị va chạm đau đớn cũng không để ý, một lòng chỉ muốn chạy trốn. Cố Nhược bấm đầu ngón tay, vị đắng ngắt của đầu lưỡi lan ra toàn bộ khoang miệng.

Né tránh mãnh thú ăn thịt người đến như thế.

Tôi đáng sợ như thế sao? Để cho em tránh không kịp?

Cuối cùng cô cũng không nói gì, cúi đầu, trong buồng xe tăm tối nhếch mép một cái, cho đến khi Khương Tân Nhiễm ở ngoài xe sửa lại tâm tình xong, cô mới từ bên kia xuống, cách xe nhìn Khương Tân Nhiễm.

Sau khi Khương Tân Nhiễm xuống xe trong lòng vẫn luôn phỉ nhổ bản thân mình, đã nằm mơ thì suy nghĩ chút cũng được đi, làm sao hôm nay miệng lại nói không chừa gì, đem suy nghĩ trong mơ nói ra hết? Đây không phải tự nhiên làm trò cười cho người khác sao? Ai không biết còn tưởng rằng nàng đối với tình xưa nhiều năm như vậy chưa dứt! Tỉnh lại đi, bị người ta coi như giẻ lau quăng một lần như vậy còn chưa đủ thương tâm hay sao? Chẳng lẽ lè lưỡi như con chó trung thành tìm tới cửa, để cho cô tổn thương lần thứ hai?

Khương Tân Nhiễm không ngốc như vậy, có câu 'một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng', lần đầu mắc phải ngu xuẩn là do hỉ mũi chưa sạch, tái phạm lần thứ hai là dại dột không nên.

Nàng tự nhận mình không phải người ngốc, không thể làm gì khác hơn là đẩy toàn bộ lỗi lầm lên đầu Cố Nhược.

Đều do cô, nếu không phải dáng dấp cô quá thuận mắt, nếu không phải một cái nhíu mày một tiếng cười của cô khắc trong tâm Khương Tân Nhiễm, mình cũng không đến nỗi nói những lời khùng điên ngu ngốc, tăng thêm trò cười.

So với biểu tình biến hóa của Khương Tân Nhiễm xuất sắc lộ ra, Cố Nhược lãnh đạm hơn nhiều, thậm chí trong mắt cô không có một tia gợn sóng, sau khi xuống thuận tay đóng lại cửa xe, gót giày màu đen đạp trên mặt đất.

Cộc, cộc.

Chút tiếng va chạm cuối cùng đứng ở trước mặt Khương Tân Nhiễm, nghe hơi ngột ngạt.

Mắt cá chân của cô đẹp vô cùng, gầy mà thẳng, phẩm chất trắng như trăng lưỡi liềm, ánh sáng yếu ớt chiếu ở phía trên, giống như phủ một tầng lụa mỏng mềm mại.

Khương Tân Nhiễm cúi đầu nhìn cô từng bước đi tới phía mình, mãi đến tận hai chân đứng thẳng tự nhiên ở trước mặt mình, trông có chút si mê như cũ.

Đồng thời thêm mấy phần khô khốc khó chịu trong mắt.

Cố Nhược bây giờ không phải là Cố Nhược trong trí nhớ của nàng.

Cho dù trong trí nhớ của nàng, cũng không thể nào tốt đẹp như vậy.

"Tôi đã đến." Cổ họng Khương Tân Nhiễm hơi buồn bã, lời nói ra ồm ồm, lấy chăn khoác trên bả vai mình xuống, đưa cho Cố Nhược, "Cám ơn cô đã đưa tôi về, cũng cảm ơn chăn của cô."

Cố Nhược nhìn đỉnh đầu của nàng, không nhận lấy.

Thật ra Khương Tân Nhiễm không tính là lùn, cao 1m68, vóc người thon thả lại tinh tế, khá nổi bật ở giữa phái nữ, chỉ có điều Cố Nhược quá cao, cao hơn đỉnh đầu của nàng, rất dễ dàng có thể nhìn thấy tóc rối dựng lên trên đầu nàng.

Là do vừa nãy đè ở trong xe, Khương Tân Nhiễm chỉ lo chỉnh quần áo, quên tiện tay chải đầu một phát.

Thế nhưng không hề có vẻ lộn xộn, ngược lại có cảm giác ngây thơ không biết gì.

Thấy Cố Nhược thật lâu không nhận, Khương Tân Nhiễm cho rằng cô ghét bỏ chăn bị chính mình đắp qua, tim nhói một cái, lúc này ngay cả lỗ mũi cũng nổi lên chua xót, âm thanh càng thấp hơn, gần như là thủ thỉ, xen lẫn xấu hổ: "Nếu cô chê tôi làm bẩn, thì gửi cho tôi địa chỉ đi, tôi giặt sạch trả lại, rồi gửi bưu điện cho cô."

Con mắt Cố Nhược run lên một cái, giơ tay nhận lại chăn.

Cổ tay theo bản năng run lên một cái, ngay cả cổ tay của Khương Tân Nhiễm cũng bị nắm vào trong lòng bàn tay. . Truyện Nữ Cường

Khương Tân Nhiễm rụt bả vai một cái, muốn đem tay mình rút ra.

Dùng sức, không rút được.

Lại dùng sức, vẫn là không rút được.

Các nàng giằng co ở trước cửa ký túc xá nữ sinh, gần đến thời gian khóa cửa, học sinh ra vào ít hơn rất nhiều, bất quá vài người năm ba thỉnh thoảng đi vào, cổ quái nhìn trên người các nàng.

Trong mắt Khương Tân Nhiễm nhanh chóng nổi lên sương mù, nàng cảm thấy Cố Nhược cố ý làm cho nàng xấu mặt.

Mà Cố Nhược bị thu hút toàn bộ lực chú ý vào bàn tay trơn nhẵn trắng nõn trong lòng bàn tay của cô, giống như bị mê hoặc, ngón cái xoa lên xương cổ tay tinh xảo.

Gió đêm mát mẻ thổi qua, trong lòng cô càng khô khốc.

Rất muốn theo khớp xương cổ tay nhẵn nhụi yếu ớt này, thuận thế từ từ sờ lên.

Ngay cả đầu lưỡi Cố Nhược cũng nhớ, nơi này xúc cảm tốt biết bao nhiêu.

Bên dưới vẻ mặt bình tĩnh là mây đen rợp trời gió lớn sắp ập tới, con ngươi Cố Nhược mờ mịt bất định, đốt ngón tay cũng siết chặt lực đạo.

Lập tức nghĩ tới kế hoạch âm u kia trong lòng.

Đã bắt được nàng, dứt khoát trực tiếp ném nàng lên xe, ai cũng đừng hy vọng có được nàng, cái gì cũng không thể trốn.

Cố Nhược nuốt nước miếng một cái, cổ tay định dùng sức kéo người vào trong lồng ngực mình.

Hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên.

Vị trí nào đó trong tim đã ẩn nhẫn muốn phát đau.

Lý trí bị kéo thành một đường mỏng manh, một giây kế tiếp cũng sẽ bị ngọn lửa đè nén trong lồng ngực cháy sạch tro bụi cũng không còn dư lại.

Ngay lúc này, Khương Tân Nhiễm ngẩng đầu lên.

Tia sáng ánh trăng tản ra vừa vặn chiếu trong mắt nàng, Cố Nhược thấy ánh mắt trong suốt của nàng, bên ngoài hiện ra viền nước, đuôi mắt đỏ thẫm.

"Cố Nhược."

Nhìn người phụ nữ đáng thương, trong giọng nói có mấy phần khàn khàn, lắng nghe kĩ còn có đè ép giận dữ và xấu hổ.

"Đùa giỡn tôi vui không?"

Tâm can Cố Nhược cũng phát run, đôi mắt rất giống bão táp tới trước mặt biển, một mảnh đen kịt.

Mà hơi nước hiện lên trong mắt Khương Tân Nhiễm, quả thật rất đẹp.

Đáy lòng nóng ran.

Đấu tranh tâm lý một phút, mây đen trong con ngươi dần dần tan biến, rất nhanh, lại thành Cố Nhược vân đạm phong khinh, hỉ nộ không lộ ra.

Năm ngón tay như xiềng xích dần buông lỏng.

Khương Tân Nhiễm giống như con thỏ thoát khỏi miệng cọp, nắm chắc toàn bộ cơ hội rút tay mình về, ném chăn về phía Cố Nhược, chạy thẳng vào trong ký túc xá cũng không quay đầu lại.

Cố Nhược đứng ngoài cửa lớn, cũng có thể nghe tiếng bước chân hốt hoảng của nàng, vô cùng nặng nề.

Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại, Cố Nhược nhàn nhạt suy đoán, tầng năm.

Phòng của Khương Tân Nhiễm ở tầng năm.

Thật ra thì cô không cần phí công như vậy, chỉ cần cô động miệng một cái, ngày mai... Không, tối hôm nay, sẽ có người một mực cung kính đưa đầy đủ toàn bộ tài liệu về Khương Tân Nhiễm ở đại học Lâm Uyên.

Chẳng qua toàn bộ liên quan đến Khương Tân Nhiễm, Cố Nhược cũng tình nguyện một mình tìm kiếm từng chút một.

Không muốn làm càn.

Giữa nàng và Khương Tân Nhiễm đã có khoảng cách trong sáu năm. Sáu năm này, Khương Tân Nhiễm xảy ra chuyện gì, quen biết người nào, từng có cuộc sống như thế nào, Cố Nhược muốn chính miệng Khương Tân Nhiễm nói với cô.

Quay trở lại trong xe lần nữa, Cố Nhược phân phó tài xế: "Đi thôi."

Sau khi xe khởi động, cô nắm lấy lòng bàn tay, còn sót lại nhiệt độ. Vô cùng mềm mại, trơn nhẵn.

Cổ họng cô giữa đêm hôm khuya khoắt trở nên vô cùng khô nóng, lông mày, đôi mắt với lòng bàn tay của mình, cảm giác chân thực kia bắt đầu đau đớn.

Thiếu chút nữa, liền không nỡ thả em đi.

...

Sau khi Khương Tân Nhiễm trở lại ký túc xá, tranh thủ nguồn cung cấp nước nóng cuối cùng, tùy tiện hỗn loạn vọt vào tắm. Trong đầu nàng một mảnh hỗn độn, cho rằng mình sẽ mất ngủ.

Không biết bởi vì không nghỉ ngơi tốt hay là nguyên nhân gì khác, vừa chạm gối đã ngủ, chẳng qua là ngủ không ngon lắm, lăn qua lộn lại trong một đêm mộng, quanh quẩn bên tai, là tiếng cười khẽ của Cố Nhược ở trong xe.

Khương Tân Nhiễm ở trong mơ, mặt đỏ lại thêm đỏ, sau đó xuất hiện, chút chuyện bát nháo, không thích hợp với thiếu nhi.

Ngày thứ hai thức dậy thì đầu đau như bị xe tải cán qua vậy, ngồi ở trên giường bối rối xấp xỉ gần năm phút, chuyện trong mơ nhớ lại hai ba phần, mặt lại bắt đầu phát sốt.

Đều là do Cố Nhược!

Khương Tân Nhiễm trút giận trên cái gối đáng thương.

Bỏ đi nhiều năm, bản lĩnh khác không có, mà còn học chiêu trò quấy rối lòng người.

Nghĩ đến ở bên ngoài hẳn cũng trêu chọc không ít em gái.

Càng nghĩ càng hận, cuối cùng lại nghiêm túc cho là chuyện như vậy là có thật, vừa tức vừa khổ sở.

Suy nghĩ loạn xạ một trận, tự bản thân khiến mình tức giận tới ngực phát đau, bụng cũng đã đói, Khương Tân Nhiễm bò xuống cầu thang, ngồi cạnh bàn đọc sách dưới giường, tìm miếng bánh quy nhai trong miệng, thuận tiện mở khóa điện thoại.

Vừa nhìn thông báo, có một yêu cầu kết bạn.

Ai vậy?

Nàng cắn bánh quy, mở app ra, nhấp vào chi tiết yêu cầu kết bạn, nhìn thấy chú thích người yêu cầu, miếng bánh quy lập tức nghẹn trong cổ họng, làm nàng thiếu chút nữa không thở nổi!

Bưng ly uống một ngụm nước lạnh, nắm đấm vỗ mạnh vào ngực mấy cái, cuối cùng gắng gượng nuốt xuống tinh bột trong cổ họng.

Thực quản cũng mơ hồ đau.

Khương Tân Nhiễm hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần xong xuôi, lần nữa cầm điện thoại lên, nhìn chú thích người yêu cầu kia.

Nhược Nhược.

Khương Tân Nhiễm đột nhiên nhớ lại bờ vai đáng tin và mùi hương dễ ngửi của Cố Nhược tối hôm qua.

Còn có tiếng cười khẽ kia.

Tiếp theo trong đầu quanh quẩn giấc mộng hỗn loạn.

Mặt nàng nóng bừng.

Ngón tay do dự giữa đồng ý và từ chối, rốt cuộc lại nhẫn tâm, bấm từ chối.

Một giây sau, liền hối hận.

Tay nhanh như vậy làm gì, không nhất thiết phải lập tức từ chối mà, để ở đó không được hả? Cũng không cần lo lắng, chờ sau này nhớ tới thì từ chối, cũng giống như nhau thôi.

Cùng lúc đó, điện thoại nàng hiện ID người gọi.

Số điện thoại quen thuộc, là Cố Nhược.

Ban đầu trong lòng Khương Tân Nhiễm vui mừng, lúc sau mặt lại trầm xuống, trong đầu nghĩ, cô gọi điện thoại tới làm gì, mình cũng không muốn dây dưa rễ má với cô, cắn răng cúp máy.

Cố Nhược không biết làm sao, không thể làm gì khác ngoài việc gửi tin nhắn.

—— Nhiễm Nhiễm, chấp nhận kết bạn đi, xin em.

Một chuỗi dấu chấm hiện lên đang gõ, trầm ngâm một hồi, sau đó xóa đi, đổi thành biểu tình hai mắt rưng rưng khóc khóc đáng thương.

Khương Tân Nhiễm nhìn tin nhắn ngắn trên điện thoại kia, một ngụm nước trực tiếp phun ra ngoài.

—— Nhiễm Nhiễm, chấp nhận kết bạn đi, xin em. #Khóc khóc

Trong đầu Khương Tân Nhiễm toàn bộ đều là gương mặt đẹp lạnh lùng kia của Cố Nhược, làm dáng vẻ khóc khóc này.

Tác giả có lời muốn nói:

—— Nhiễm Nhiễm, hôn hôn đi, xin em. #Khóc khóc

—— Nhiễm Nhiễm, ôm một cái đi, xin em. #Khóc khóc

—— Nhiễm Nhiễm, cho tôi đi, xin em. #Khóc khóc

...

Khương Tân Nhiễm (đỡ eo): Băng sơn bán manh, không chống đỡ nổi.

Editor có lời muốn nói: Cái icon mà Cố tổng gửi chính là cái này nè "😭" =))))), ban đầu đọc tên chương mình còn tưởng là Cố tổng chọc cho Nhiễm Nhiễm khóc, ai dè là làm nũng a~