Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Chương 10: Ngươi đang làm gì?



Mây đen cuồn cuộn trên trời cao, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng sấm nặng nề, những cơn gió ẩm ướt nóng rực xen lẫn với mùi tanh mặn của nước biển, cỏ dại kéo dài thành từng mảng uốn lượn trong gió.

Mưa to đổ xuống.

Bầu trời đen nhàn nhạt dường như đang đè nặng lên bức tường cao đổ nát, gió càng lúc càng lớn, sấm sét ngày càng dày đặc, trên cánh đồng hoang vô tận, một nam tử mặc huyền y đang ngồi đả tọa. Nếu có đại năng ở đây, người nọ nhất định sẽ kinh ngạc trước linh khí pha tạp cùng với thức hải đang khuếch đại nhanh chóng trong cơ thể đối phương, nhưng rồi cũng sẽ chỉ có thể thở dài trước thể chất tứ linh căn này, cho dù có ngàn vạn linh lực hay thức hải đi chăng nữa, cũng là lãng phí sức lực thôi.

Nhưng người đang đả tọa không hề nản lòng.

Y cơ hồ dùng một loại tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi đem linh khí pha tạp trong thức hải tách ra, sau đó truyền vào trong tứ linh căn đang chiếm cứ ở đan điền, kinh mạch đứt gãy cùng miệng vết thương ở giữa eo đang chậm rãi khép lại, nhưng thời gian quá ngắn, cũng chỉ có thể khép lại qua loa mặt ngoài.

Trong lồng khí do linh khí tạo thành, Giang Cố mở mắt.

Có Chu Tu Viễn ở đây, tin tức Thần Diên đang trong tay Giang Cố chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền ra ngoài, đến lúc đó sẽ không chỉ có ba người muốn giết hắn nữa.

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn về phía Vệ Phong bên ngoài lồng khí.

Giang Cố không có lòng tốt đến mức giúp Vệ Phong tạo lên một cái lồng cách mưa, có lẽ là do cảm thấy lạnh, cả người thiếu niên tự cuộn lại thành một quả bóng, xiêm y rách nát bị nước mưa tưới ướt, tóc đuôi ngựa được buộc cao cũng trở nên ẩm ướt dính trên khuôn mặt tái nhợt, một bộ dạng thê thảm trông như chẳng còn sống được bao lâu.

Dù sao vẫn phải giữ người lại để luyện thành con rối, Giang Cố chưa tự tin đến mức có thể làm cả hai việc này cùng lúc khi đang bị truy đuổi.

Linh lực trắng nhạt bay ra từ lồng khí, chui vào giữa lông mày Vệ Phong.

"Khụ khụ..." Tiếng ho khan yếu ớt rất nhanh đã vang lên trong cơn mưa, thiếu niên cuộn mình gian nan nhúc nhích vài lần.

Vệ Phong bị mưa to dội xuống người gần như không thể mở mắt ra được, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không cảm thấy đau đớn, ở các khớp nối giữa xương lại có cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt, tuy hắn có thể chất cường tráng nhưng tiểu công tử sống an nhàn sung sướng hơn mười mấy năm cũng có chút không chịu nổi loại thống khổ này.

Hắn rất muốn gọi ra một cái tên hay danh hiệu nào đó để giảm bớt sự tra tấn vô nhân tính này, để cho hắn có một tia hy vọng sẽ được cứu, nhưng khi mở miệng ra lại đáng buồn phát hiện người mà hắn có thể ỷ lại, có thể thực sự cứu hắn lại chẳng có một ai.

"Tỉnh rồi thì đứng dậy." Giang Cố bình thản nói, y dừng lại một chút, sau khi cơn choáng váng dịu đi mới tiếp tục tiến về phía Vệ Phong.

Một bàn tay trắng nhợt nhạt nắm lấy vạt áo hắn trong cơn mưa lớn.

"Tiền bối..." Vệ Phong khàn khàn nói, giọng nói run rẩy như đang nức nở: "Ta... khó chịu quá."

Giang Cố khoanh tay sau lưng, từ trên trên cao nhìn hắn, ánh mắt không hề dao động: "Ngươi khó chịu liên quan gì đến ta?"

"Xin ngài... trả lại túi cho ta." Vệ Phong khó chịu thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe nhìn y: "Trong đó có toàn bộ đan dược của ta."

Cơ thể Vệ Phong bắt đầu có triệu chứng lạ từ nửa năm trước nhưng mãi vẫn chưa tìm được cách giải quyết, mỗi khi hắn cảm thấy khó chịu quá đều sẽ tùy tiện ăn bừa đan dược, có khi may mắn kìm nén được, nhưng trước đó Giang Cố đã lấy đi túi đồ của hắn.

Giang Cố cau mày nhìn đôi mắt đẫm lệ của Vệ Phong, lạnh lùng nói: "Huyết mạch Thần Diên trong cơ thể ngươi đang dần thức tỉnh, khó chịu là chuyện bình thường, nếu vì cảm thấy không thoải mái mà cứ ăn những viên đan dược đó, nó chỉ làm thức hải và đan điền vốn đã yếu ớt của ngươi phế nhanh hơn thôi."

Giọng điệu này rất giống với những trưởng lão trong tông môn thích nói đạo lý với hắn, Vệ Phong cảm thấy vừa đau, vừa ngứa vừa tức giận, không biết sức lực từ đâu đến, đột nhiên nhảy bật lên khỏi mặt đất, lao về phía Giang Cố.

"Đưa đan dược cho ta!" hắn gầm lên với giọng khàn khàn.

Tốc độ của hắn rất nhanh, Giang Cố mất cảnh giác không kịp né tránh, nhưng cũng không bị đánh ngã mà chỉ hơi lảo đảo sau đó đứng vững tại chỗ.

Y chưa bao giờ có đủ kiên nhẫn với trẻ con.

"Chịu đựng đi." Giang Cố có chút chán ghét đẩy hắn ra.

Vệ Phong tức giận thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, dù bị mưa lớn làm ướt sũng không chịu buông tay áo Giang Cố ra, hai chân vẫn còn đang run rẩy.

Giang Cố chỉ hơi dùng sức liền hất cánh tay kia ra, y vốn định để Vệ Phong đi theo mình như trước, nhưng đối phương rõ ràng đã đau đến đứng còn không vững.

Ngay khi Vệ Phong cho rằng người trước mặt sẽ quay đầu rời đi thì thanh niên đột nhiên cúi người xuống dùng một tay móc lấy chân hắn, không đợi Vệ Phong kịp phản ứng, cả người hắn đã bị y ôm ngang trong lồng ngực.

Vệ Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ bừng, hắn giãy giụa, tức giận nói: "Ngươi làm cái gì vậy!?"

Sức lực của hắn không lớn hơn một con kiến là bao, Giang Cố không kiên nhẫn mà rũ mắt xuống: "Ngươi lại gây sự ta lập tức rút toàn bộ vảy của ngươi."

Vệ Phong lập tức dừng lại, biệt nữu thẳng lưng ôm lấy cổ Giang Cố. Một lúc sau, hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không phải Thần Diên, ngươi tìm nhầm người rồi."

Giang Cố thản nhiên nói: "Thanh Độ là thủ hạ của Thanh Trường Khê, hắn không bao giờ nhận sai người."

"Thanh Trường Khê là ai?" Vệ Phong nghi hoặc hỏi.

"Tộc trưởng tộc giao nhân." Giang Cố sợ Vệ Phong lại khóc lóc nên nhẫn nại giải thích với hắn, "Nhưng gã đã bị treo cổ ba tháng trước."

"Ta không quen biết tên đó! Phụ thân ta có tên có họ, ta ở Dương Hoa tông cũng đã mười sáu năm, Thần Diên mới chỉ sinh ra có nửa năm, sao có thể là ta?" Vệ Phong nghiêng cổ cảm thấy có chút mệt mỏi, cho rằng không ai phát hiện mà hơi dựa vào trong lòng ngực Giang Cố.

Giang Cố giả vờ như không thấy.

Hắn tất nhiên không phải vì thiện ý mà ôm Vệ Phong lên đường, mà trước đó hắn phát hiện càng tiếp xúc thân thể với Vệ Phong nhiều thì vết sẹo trên cổ càng nhạt đi. Chỉ là Giang Cố không có thói quen ôm một thiếu niên đã ngất, nhìn qua trông như hắn có sở thích đặc biệt nào đó vậy.

——Đương nhiên bây giờ cũng không khá hơn là bao.

Nhưng Giang Cố làm việc từ trước đến nay đều không từ thủ đoạn, chỉ chần chừ một chút rồi liền theo bản năng lựa chọn quyết định có lợi nhất cho mình.

Chí ít ôm con này không rụng lông như Ô Thác.

"Chưa có ai tận mắt chứng kiến ​​sự ra đời của Thần Diên, chỉ là trời giáng dị tượng vào nửa năm trước mới khiến bọn họ khẳng định như thế." Giang Cố nói: "Này lại càng hợp lý với thời gian thức tỉnh dòng máu Thần Diên trong cơ thể ngươi."

Vệ Phong bị Giang Cố thuyết phục một hồi mới vặn lại: "Nhưng không phải ngài có nhẫn cộng sinh cùng Thần Diên sao? Phương hướng nó chỉ luôn chính xác, nếu ta là Thần Diên thì nó không nên chỉ về phía vịnh kia."

"Nhẫn đã bị Thanh Độ động tay chân từ trước." Giang Cố liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay: "Từ lúc ngươi có thể lặng lẽ cấy mấy sợi tơ kia ta đã bắt đầu hoài nghi rồi."

Suy cho cùng thì ngay cả y cũng không thể truyền linh lực vào nó được.

Vệ Phong muộn màng phản ứng: "Ngươi đã sớm phát hiện ra từ lâu! Có phải ngươi cố ý bỏ lại ta trong nhà đá kia không?"

"Không." Giang Cố phủ nhận, "Chủ yếu là vì ngươi quá phiền phức."

Cơn mưa lớn trút xuống bên ngoài chiếc lồng tạo nên âm thanh trầm đục, màn mưa đen dày đặc bao phủ khắp cánh đồng hoang vu, Vệ Phong tức giận ngẩng đầu, lại chỉ có thể mơ hồ thấy được nửa chiếc cằm của đối phương. Bước chân của Giang Cố rất dài, lại còn ôm hắn rất chặt, hơi thở lạnh lẽo trên người hòa cùng với mùi cây cỏ nóng rực và mùi bùn đất ướt át, mỗi lần nói chuyện đều sẽ cách lồng ngực truyền đến chấn động rất nhỏ.

Người này cực kỳ đáng giận, lại vô tình tàn nhẫn, y còn muốn muốn lột da róc xương hắn luyện thành con rối.

Nhưng có thể bởi vì trước đó người này đã cứu hắn nhiều lần, hay có lẽ hắn đã bị ngứa ngáy hành hạ đến cực hạn, hoặc có thể linh lực lạnh lẽo trên người đối phương đã làm dịu đi cơn đau của Vệ Phong. Mí mắt Vệ Phong càng ngày càng trở nên nặng trĩu, cuối cùng nghe tiếng mưa rơi mà ý thức hoàn toàn chìm vào mơ hồ.

Giang Cố rũ mắt xuống, y dùng linh lực ngưng tụ thành cỏ dại, đẩy đầu thiếu niên muốn cọ vào trong vạt áo y ra.

......Thứ phiền toái.

——

Trong bí cảnh Triều Long.

"Thần Diên thật sự ở trong bí cảnh!?"

"Thiên chân vạn xác, thủ hạ của Thanh Trường Khê cũng ở đấy."

"Cái tên giao nhân Thanh Độ kia vẫn còn sống......"

"Sao người của Dương Hoa tông lại bị liên lụy cùng?"

"Rơi vào tay Giang gia rồi."

"Buồn cười thật, lại để cho Giang gia nhanh chân đến trước!"

"Là Giang Cố......"

"Tuy tu vi tên đó mới chỉ đến Hóa Thần trung kỳ, nhưng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, muốn cướp lại sợ không dễ dàng như vậy."

Tin tức như diều mọc cánh nhanh chóng truyền khắp toàn bộ bí cảnh, mặc kệ lúc trước có tính chiếm đoạt Thần Diên hay không, hiện giờ thứ tốt ở ngay tới trước mắt, chẳng có lí do nào để chắp tay nhường người khác hết.

Chu Tu Viễn đứng ở trên vách núi mỉm cười, hắn còn muốn xem Giang Cố chịu đựng được bao lâu.

——

Khi Vệ Phong tỉnh dậy mùi đầu tiên hắn ngửi thấy là mùi máu nồng đậm.

Nhưng mà trước mặt hắn toàn là bóng tối, hắn muốn đứng dậy nhưng lại bị một vật gì đó cứng cứng đập vào đầu, xung quanh đều là đá lạnh như băng, cho dù có muốn di chuyển về phía trước cũng bị chặn lại.

Cảm giác này giống như đang bị nhốt ở trong một đường ống ẩm ướt lạnh lẽo, ngay cả khi muốn xoay người cũng không thể.

"Có ai không?" Vệ Phong vỗ mạnh vào vách đá, nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến mức hắn chỉ có thể nghe thấy giọng nói của chính mình: "Này! Có ai ở đó không!?"

Vệ Phong thở hổn hển, sự hoảng loạn trong lòng gần như đã nhấn chìm hắn xuống, hắn sờ soạng lung tung túi đồ bên hông, một lúc sau mới nhớ ra cái túi đã bị lấy đi.

"Tiền bối!" Vệ Phong dùng sức đập vào vách đá, "Thả ta ra!!"

Không khí xung quanh càng ngày càng loãng, Vệ Phong dùng đủ mọi cách để phá cái lồng chật hẹp này ra, nhưng ngay cả khi cổ họng hắn đã khàn đặc, tay chân chảy cả máu vẫn chẳng chờ được phản ứng nào.

Cho đến khi hắn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Vệ Phong chợt nảy ra một ý nghĩ - Liệu hắn có phải đã bị luyện thành con rối rồi không?

Chỉ khi chủ nhân triệu hoán thì thể xác mới có thể đi ra ngoài, nhưng linh hồn và ý thức mãi mãi bị mắc kẹt bên trong vô phương thạch chật hẹp này...

"Không! Ta không muốn kẹt ở đây!" Vệ Phong bị chính suy đoán của mình làm cho kinh hoàng, bắt đầu vùng vẫy như điên.

*

"Giao Thần Diên ra đây!"

Giang Cố một chân dẫm nát đầu người dưới giày, dịch màu trắng đỏ bắn tung tóe khắp nơi, lại bị lồng linh lực ngăn cách ở bên ngoài, hắn lạnh lùng giương mắt nhìn vài tên tu sĩ mặt mày sợ hãi trước mặt, "Muốn ta tha các ngươi, chỉ bằng bộ dáng ngu ngốc đó sao?"

Trong nháy mắt kiếm quang trắng như tuyết liền hiện lên, trên mặt đất chỉ còn lại đống tay chân cụt.

Giang Cố nhíu mày, giết người không làm cho tâm tình hắn tốt lên, hắn đã không nhớ rõ đây là nhóm tu sĩ thứ mấy đến cướp Thần Diên rồi.

Giang Cố lau sạch trường kiếm, túi linh sủng bên hông bỗng nhiên bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, như thể đang muốn liều chết cùng với cái túi.

Giang Cố nhìn lướt qua mảnh đất đầy máu tanh, đi về phía trước hai bước tìm chỗ sạch sẽ mở túi linh sủng.

Rầm.

Một đống dạ minh châu nhỏ tròn rơi ồ ạt trên mặt đất, thiếu niên vẻ mặt mờ mịt ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sợ hãi và phẫn nộ.

"... Ngươi đang làm gì vậy?" Giang Cố khó hiểu nhìn Vệ Phong.

Rõ ràng trước khi hắn bỏ người vào túi linh sủng đã cố ý tắm rửa qua cho một lần, Giang Cố thật sự thắc mắc sao chưa đến nửa ngày Vệ Phong đã làm bản thân trở nên bẩn thỉu như vậy.

Vệ Phong thở hổn hển, môi khẽ run, hắn cắn chặt hàm răng cố gắng bình tĩnh lại, khàn giọng nói: "Ngươi... Đã đem ta đi luyện rồi sao?"

Giang Cố sửng sốt một chút, trong nháy mắt liền hiểu được suy nghĩ ngu xuẩn này, nhìn thiếu niên thê thảm đang sợ hãi trước mặt, hiếm khi cảm thấy có chút thú vị ác ý.

Y nhướng mày, "Đúng vậy, trong cục đá có thoải mái không?"

Hốc mắt Vệ Phong nháy mắt đã đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn giết ngươi."

Giang Cố liếc hắn một cái, khóe miệng y không mặn không nhạt mà kéo lên: "Dùng dạ minh châu mà ngươi rớt ra à?"

Vệ Phong trong tức khắc liền cảm thấy xấu hổ lẫn tức giận, tức đến mức hộc ra cả máu đen.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn bị bức đến phun ra máu.