Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Chương 12: Ngươi không có ý định định để ta sống



"Lại là oán niệm!" Vệ Phong cảnh giác lui về phía sau nửa bước, trốn ra sau lưng Giang Cố.

Trước mặt bọn họ là hàng nhà đá quen thuộc cùng với những giao nhân trên mắt đeo tơ rồng, có lẽ Giang Cố đã sử dụng một loại pháp bảo nào đó để che giấu khí tức vì vậy đoàn oán niệm giao nhân này đều không lao tới tấn công bọn họ.

Giang Cố nâng tay lên, từ trong lòng bàn tay chậm rãi hiện ra mười sáu lá cờ nhỏ.

"Đây là cái gì?" Vệ Phong tò mò nhìn những lá cờ nhỏ đủ mọi màu sắc này.

Giang Cố đương nhiên không để ý tới hắn, Ô Thác đang được Vệ Phong ôm trên ngực nói: "Là trận kỳ, chủ nhân chuẩn bị bố trí trận pháp ở đây."

Hơn nữa tận mười sáu lá cờ, nhất định là một trận pháp lớn.

Nó không khỏi có chút lo lắng, Giang Cố rất ít khi sẽ dùng đến các loại trận pháp, so với dùng nó thì chủ nhân thích trực tiếp giết cả đám cùng lúc hơn. Nếu thật sự phải bố trí trận pháp, hoặc là đối thủ của Giang Cố rất khó đối phó, hoặc là... linh lực không đủ.

Giữa linh sủng và chủ nhân có một loại khế ước chủ tớ, nhưng loại khế ước này vốn không bình đẳng, Giang Cố có thể quyết định sự sống chết của Ô Thác nhưng Ô Thác lại không thể làm tổn thương Giang Cố. Bây giờ Ô Thác đang bị trọng thương nhưng vẫn chưa chết, một lượng lớn linh lực nó cần đều là của Giang Cố truyền cho.

Vì vậy Tu Chân giới gần như mặc định là nếu linh sủng bị thương nặng về cơ bản coi như đã chết.

Nếu không phải nhờ thiện tâm hiếm có của Giang Cố, cùng với sự cầu cứu của Vệ Phong thì nó cũng chẳng sống được đến hiện tại.

Giang Cố quả thực đã tiêu tốn rất nhiều linh lực cho Ô Thác, nhưng không giống suy đoán của nó, mà là bởi vì Giang Cố vừa liếc qua Vệ Phong với Ô Thác một cái đã tìm ra cách phát huy triệt để giá trị của bọn họ.

Giang Cố dùng linh lực ngưng tụ ra một con dao ngăm rồi đâm thẳng vào ngực mình.

"Chủ nhân!"

"Ngươi làm gì vậy!?"

Ô Thác và Vệ Phong đều đồng thời giật mình trước hành động đột ngột của Giang Cố, ngay cả vẻ mặt sợ hãi cũng giống nhau.

Giang Cố bình tĩnh nhìn máu chảy ra, khống chế linh lực chia máu thành hai dòng lần lượt chảy vào ngực của Ô Thác và Vệ Phong.

Máu của tu sĩ Hóa Thần rất quý giá, kinh mạch vốn đứt gãy của Ô Thác dần được tu bổ lại, nội đan trống rỗng thế mà vẫn ngưng tụ lại được thức hải. Ô Thác vừa cảm động vừa lo lắng nhìn Giang Cố: "Chủ nhân, người không không cần phải làm thế, việc này quá nguy hiểm rồi..."

Về phía Vệ Phong, thức hải và đan điền vốn bị phá hủy do ăn đan dược bừa bãi giờ đây đã khỏi hẳn một cách thần kỳ, tám đoạn kinh mạch trở lại bình thường như chưa từng bị sao cả, hắn gần như có thể cảm nhận được linh lực dồi dào đang chảy nhanh chóng trong cơ thể mình, trị khỏi hết bệnh cũ lẫn những vết thương mới, hắn cảnh giác hơn nhưng cũng có chút biệt nữu: "Ta không cần ngươi giúp."

Nhưng Giang Cố tu vi cao hơn bọn họ quá nhiều, máu từ ngực y vẫn đang không ngừng chảy về ngực họ, đến nỗi sắc mặt Giang Cố càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng cả người y lảo đảo, gần như muốn vắt cạn máu trong người mình ra.

Ánh mắt Ô Thác dần hoảng sợ, "Chủ nhân, không thể truyền nữa!"

"Ngươi điên rồi sao!?" Vệ Phong muốn lùi lại một bước cắt đứt dòng máu này, nhưng lại bị một lực vô hình cố định chặt chẽ tại chỗ.

Mãi cho đến khi Giang Cố không còn chống đỡ được thân thể của mình nửa quỳ trên mặt đất, hai dòng máu trên ngực kia mới hoàn toàn đứt rời.

Lông cả người Ô Thác đều run rẩy.

Giang Cố cho bọn họ nhiều linh lực như vậy, gần như tương đương với việc chia tu vi của mình thành hai cho bọn họ, chỉ để lại cho mình một lượng linh lực cực kỳ mỏng manh, nếu lúc này có tu sĩ đuổi theo thì chẳng cần phí nhiều sức lực cũng có thể giết được y.

"Chủ nhân..." Ô Thác muốn đến gần cọ vào mu bàn tay Giang Cố, lại bị Giang Cố né ra.

Lúc này Vệ Phong đã có chút bối rối.

Hắn nghĩ mãi không ra vì sao Giang Cố lại đi truyền linh lực cho bọn họ, rõ ràng lúc trước lạnh lùng tuyệt tình như vậy.

Vết sẹo trên cổ Giang Cố trở nên nhạt hơn bao giờ hết, y lạnh lùng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Vệ Phong.

Mà ở phía sau, mười sáu lá cờ vững vàng chiếm cứ mười sáu phía, trận pháp kết giới vô hình đè lên nhau nhỏ đến mức dùng linh lực cũng khó có thể cảm nhận được, lấy vịnh giao nhân làm trung tâm, nhanh chóng lan rộng ra bốn phương tám hướng, rất nhiều tu sĩ đã bị đưa vào trận pháp mà không hề hay biết.

"...... Thần Diên ở trong tay tiểu tử Giang gia, tên này rất khó đối phó......"

"Hắn là một kẻ tà môn, so với ma tu còn tàn nhẫn hơn, dù sao chúng ta cũng không cướp được chi bằng tránh xa một chút..."

Vài tên tu sĩ bình thường một bên nói chuyện một bên hướng về phía ngược lại với vịnh giao nhân ngự kiếm rời đi.

Nhưng tu sĩ tự nguyện bỏ cuộc như bọn họ chỉ là số ít, càng có nhiều tu sĩ nóng lòng muốn chạy về phía vịnh giao nhân hơn.

"Một mình ta có thể không giết được hắn, nhưng ta không tin ngay cả khi liên thủ cũng không thể giết được."

"Việc Thần Diên có thực ở trong vịnh giao nhân hay không vẫn chưa được xác định, ngược lại ta lại cảm thấy tu sĩ tung tin có vấn đề..."

"Sao cũng được, chắc chắn sẽ có lợi nếu chúng ta đi..."

Số người có suy nghĩ như này cũng không ít.

*

Kỳ Phượng Nguyên nhìn đệ tử Dương Hoa tông xếp hàng chỉnh tề trước mặt, lạnh lùng nói: "Toàn bộ các ngươi đi ra cửa bí cảnh chờ, một khi bí cảnh mở ra lập tức rời đi, không được phạm sai lầm!"

Những đệ tử kia tuy không rõ vì sao, nhưng hình tượng Kỳ Phượng Nguyên xây dựng rất lớn, không ai dám nghi ngờ quyết định của y.

"Nhưng Vệ Phong..." Huyền Chi Diễn vừa mở miệng đã bị ánh mắt Kỳ Phượng Nguyên ngăn lại.

"Nếu còn muốn sống thì theo sát đại sư huynh các ngươi." Kỳ Phượng Nguyên tức giận ngắt lời.

Đệ tử có tu vi cao nhất nhận lệnh mang theo người bay về phía lối ra.

Kỳ Phượng Nguyên nhìn bọn họ rời đi, xoay người hóa thành một luồng sáng lao thẳng về phía di tích vịnh giao nhân.

Mà Huyền Chi Diễn ở cuối đội ngũ sau khi truyền âm phù cho Vệ Phong rất nhiều lần cũng không nhận được câu trả lời, rối rắm một lúc lâu, vẫn lén lút dừng ở phía sau, thừa dịp không ai chú ý đến mình mà bay qua hướng định vị phù trên người Vệ Phong chỉ định.

*

Ở trung tâm vịnh giao nhân.

Những giao nhân âm trầm đầy oán khí từ từ hạ cánh tay phải đang uốn cong trước mặt xuống, dải tơ rồng lặng lẽ trượt xuống rồi hòa tan trong nước, những chiếc vảy xỉn màu trở nên tươi sáng và khỏe mạnh trở lại, biểu cảm cứng đờ tê liệt dần trở nên linh động và tràn đầy sức sống như thể chúng đã thực sự sống lại.

Những ngôi nhà đá trơ trụi hai bên bắt đầu biến hóa, thủy thảo xanh mướt phủ kín tường, hàng san hô sáng rực lần lượt thay thế những mái nhà đá, nước hồ trở nên trong và ngọt, cá tôm cua bơi lội xung quanh, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng ca êm đềm.

Giống như một nghĩa địa được hồi sinh, bỗng trở nên ồn ào và sống động.

Các tu sĩ bước vào di tích đều choáng váng.

Những giao nhân hoạt bát hiếu động tiến tới tò mò đánh giá họ: "Là con người."

"Bọn họ cũng có thể thở dưới nước!"

"Chân của họ thật xấu xí..."

"Chúng ta có thể dùng dạ minh châu hay tơ rồng đổi vài thứ với họ không?"

Nhóm giao nhân ríu rít thảo luận, tựa như hoàn toàn không để ý sự đến sự cảnh giác xen lẫn chán ghét trong mắt các tu sĩ.

"Đây là chuyện gì?" Có tu sĩ kinh ngạc, "Giao nhân ở vịnh không phải đều chết hết rồi sao?"

"Là ảo cảnh." Tu sĩ tu vi cao nói: "Nhưng người bố trận tu vi thấp, linh lực rất ít, chúng ta tiến vào đều không chú ý tới."

"Sợ cái gì, trực tiếp phá nó đi!" một vị tu sĩ tính tình nóng nảy thiếu kiên nhẫn nói.

"Chỉ sợ không được." Một người đàn ông trung niên mảnh khảnh từ sau bụi san hô bước ra, chính là trưởng lão Dương Hoa tông Kỳ Phượng Nguyên, hắn chỉ vào chân những tu sĩ kia nói: "Còn chưa phát hiện sao, chân của chúng ta đã bắt đầu biến thành đuôi cá rồi."

Quả nhiên ngay lúc hắn đang nói, trên người rất nhiều tu sĩ đã mọc ra vảy mịn, bao gồm cả tu sĩ tu vi cao cấp, nhưng bọn họ thậm chí còn không biết.

"Người bày ra ảo cảnh này rất thông minh, hơn nữa còn hiểu rõ vịnh giao nhân." Kỳ Phượng Nguyên nói: "Đầu tiên hắn dùng linh lực cực nhỏ bày ra ảo cảnh, khiến chúng ta không hề phòng bị khi tiến vào vịnh, lại xảo quyệt lợi dụng oán niệm giao nhân đồng hóa mọi người. Hiện tại chúng ta đã trở thành một phần của ảo cảnh, nếu dùng vũ lực phá vỡ chẳng khác nào tự sát."

Sau khi nghe hắn giải thích, trên mặt mỗi tu sĩ đều đều có thần sắc khác nhau.

"Thật là một mưu kế nham hiểm." Có người mắng: "Có bản lĩnh thì đường đường chính chính ra đánh một trận đi!"

"Ha." Đột nhiên trong đám người truyền ra một tiếng cười lạnh, tất cả mọi ánh mắt lần lượt nhìn về phía đó.

"Nếu hắn có thể đánh thắng được nhất định sẽ không tốn nhiều công sức bày trò như vậy." Một thanh niên anh tuấn ôm cánh tay lười biếng tựa vào tảng đá, nốt ruồi chu sa ở đuôi mắt đặc biệt khiến người ta chú ý, Chu Tu Viễn đối mặt với nhiều người như vậy cũng không sợ chút nào, "Giang Thất đã bị trọng thương khi bị ta và Kỳ trưởng lão bao vây tấn công lúc trước, bây giờ cũng là nỏ mạnh hết đà rồi, chỉ cần chúng ta giết hắn trước khi hoàn toàn bị đồng hóa thành giao nhân ảo cảnh tự nhiên cũng sẽ bị phá."

Kỳ Phượng Nguyên gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Giang Cố luôn cẩn trọng liều lĩnh, còn thích tìm kích thích, nói không chừng hắn đã trà trộn trong đàn giao nhân mà quan sát chúng ta." Chu Tu Viễn quét mắt nhìn đám người tu sĩ xung quanh, nhếch miệng cười nói: "Cùng lắm thì giết sạch giao nhân ở đây."

Nhiều người chợt tỏ ra do dự.

Chu Tu Viễn buồn bực buông tay, "Chúng ta không phải vẫn luôn làm như vậy sao? Tộc giao nhân thật còn đồ sát được huống chi là ảo cảnh."

"Có lý!" một tu sĩ nóng nảy gật đầu, đáy mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Dù sao bọn nó đều cũng đã chết một lần rồi."

Có vài tu sĩ cũng đồng tình.

"Không ổn." Kỳ Phượng Nguyên lắc đầu nói: "Như Chu đạo hữu nói, Giang Cố tâm tư xảo trá, cho dù hắn có thể nghĩ đến việc dùng linh lực rất nhỏ khi bố trí trận pháp rồi lợi dụng oán niệm để đồng hóa và làm rối chí mọi người, nhưng hắn nhất định cũng đang ở trong ảo cảnh."

"Theo ta được biết, vị thất công tử Giang gia này có tứ linh căn kim mộc hỏa thổ." Kỳ Phượng Nguyên nheo mắt lại, "Các vị đang ngồi đây đều nghĩ ít nhất hắn cũng phải tam linh căn đúng không?"

Điểm này không ai có thể phản bác, dù sao tu sĩ có tứ linh căn tu được đến Luyện Khí cũng đã rất ít rồi, có thể tu đến Hóa Thần quả thực là kỳ tích sống, Hóa Thần tứ linh căn, toàn Tu chân giới e rằng chỉ có mỗi hắn.

"Phương pháp tu luyện của giao nhân khác với nhân tộc, chư vị không ngại thì có thể phân tán ra và tự cảm thụ, giao nhân nào có linh lực trên người hỗn tạp nhất chính là Giang Cố."

"Hắn hiện tại bị thương nặng chắc chắn không thể che đậy toàn bộ linh lực, đây là một cách khả thi." Chu Tu Viễn sờ cằm, không có ý tốt nhìn về phía Kỳ Phượng Nguyên "Kỳ trưởng lão đúng là gừng càng già càng cay."

Đây rõ ràng là đang giễu cợt trần trụi, Chu Tu Viễn và Kỳ Phượng Nguyên đều là Hóa Thần hậu kỳ, nhưng người trước chỉ mới ba mươi tuổi, người sau đã gần sáu trăm tuổi, thiên phú chênh lệch rõ ràng.

Kỳ Phượng Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi bắt đầu tập trung tìm kiếm sự tồn tại của Giang Cố.

Chu Tu Viễn cũng không cam lòng rớt lại phía sau, dẫn theo mấy tu sĩ tính tình nóng nảy bắt đầu vừa giết những giao nhân nhìn thấy vừa tìm kiếm linh lực từ tứ linh căn của Giang Cố.

Một nhóm người chia thành hai đội như đang cạnh tranh, chia thành hai hướng đối diện nhau mà tìm kiếm, chẳng bao lâu sau toàn bộ vịnh giao nhân đã chìm trong máu, đàn giao nhân bỏ chạy tứ phía.

Vệ Phong có chút bối rối khi phải dùng đuôi cá xanh bạc để chạy, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn liều mạng bơi về hướng Giang Cố chỉ.

Không nghe lời không được, bởi vì hiện tại hắn căn bản không thể khống chế được cơ thể mình!

Từ lúc bị ép tiếp nhận hơn phân nửa máu trong người Giang Cố, hắn liền phảng phất biến thành một con rối hoàn toàn bị đối phương điều khiển, bao nhiêu cảm động lúc trước dâng lên con mẹ nó đều tan thành mây khói.

Lão già biến thái chó chết này!

"Là linh lực pha tạp!! Nồng đậm như vậy, xem ra Kỳ trưởng lão nói đúng, hắn bị trọng thương không cách nào che đậy được khí tức!"

"Giết hắn!"

"Giết sạch đám giao nhân này!! Hắn ở bên trong."

Vệ Phong quay đầu nhìn về phía sau, giao nhân gần như bị chia làm hai đàn, một đàn liều mạng ôm đầu bỏ chạy, còn đàn kia mắt đã đỏ hoe, xét theo vũ khí nhân tộc bọn chúng sử dụng thì có thể nói chúng hoàn toàn không thuộc về ảo ảnh.

Mà là tu sĩ đến cướp Thần Diên!

"Bơi tới nơi là ngươi có thể sống."

Giọng nói lạnh lùng của Giang Cố vẫn văng vẳng bên tai hắn.

Vệ Phong nghiến răng nghiến lợi, dưới tình huống này mặc kệ hắn rơi vào trong tay lão biến thái kia hay là trong tay đám tu sĩ này, chỉ sợ đều không có kết cục tốt, hắn phải nghĩ biện pháp khác.

Lúc này thông âm phù sau tai bỗng nhiên sáng lên một chút, là Huyền Chi Diễn đang cố gắng liên lạc với hắn, đáng tiếc hiện tại Vệ Phong không thể điều khiển được thân thể, căn bản không có biện pháp đáp lời, chỉ có thể tăng tốc đong đưa đuôi cá liều mạng bơi về phía trước.

Mà bên kia, Ô Thác cũng đang liều mạng chạy trốn, phía sau là một đám tu sĩ khoác da giao nhân ánh mắt sáng rực.

"Tìm được rồi! Hắn ở đây!!"

"Nhanh, đừng để hắn chạy, Thần Diên khẳng định đang ở trên người hắn!"

Miệng vết thương Ô Thác vừa khép lại còn đang ê ẩm, nhưng nhờ có linh lực chủ nhân cho nên nó mới còn sức lực để chạy trốn.

"Ta không nuôi phế vật." Giang Cố lạnh lùng ra lệnh cho nó: "Nếu ngươi muốn sống, tự mình chứng minh giá trị đi."

Ô Thác dần ổn định lại tinh thần, chủ nhân đã cho nó cơ hội, hiện tại nó gần như có được một nửa tu vi của chủ nhân, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Kỳ Phượng Nguyên nhìn đám giao nhân chạy trốn trước mặt mà khẽ nhíu mày.

"Kỳ trưởng lão, sao vậy?" Một tu sĩ tu vi thấp kém đi lên hỏi hắn.

Người này tu vi thấp đến mức không đáng để tâm, có lẽ là một thiếu gia nhà nào bị ném vào cho có. Hắn hậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái, quay ra nói với một tu sĩ Nguyên Anh cùng một câu hỏi trả lời: "Ta không biết, nhưng luôn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng."

"Cứ giết Giang Cố trước đã." Tu sĩ Nguyên An kỳ nói: "Chúng ta không thể bị tên kia dắt mũi đuổi theo."

Kỳ Phượng Nguyên gật đầu, "Chặn đường hắn đi, không cần chạy theo!"

Tu sĩ gần như vô hình bên cạnh Kỳ Phượng Nguyên khẽ cử động ngón tay khó mà phát hiện.

Ở nơi những tu sĩ này không nhìn thấy, mười sáu lá cờ liên tục đổi chỗ một cách chóng mặt.

Hắn nhìn hướng đám người Kỳ Phượng Nguyên đang đuổi theo, cũng không nhanh không chậm đuổi theo cùng.

Người này không ai khác chính là Giang Cố ngụy trang thành tu sĩ bình thường trà trộn ở bên trong, những chiêu thức nguy hiểm đã tiêu hao hết sức lực của y, tu vi đều bị rút hết truyền vào trong người Ô Thác và Vệ Phong, linh lực còn lại trong tứ linh căn cơ hồ mỏng manh đến không tồn tại, lại ngụy trang thành tu sĩ song linh căn bình thường, từ lúc Kỳ Phượng Nguyên và Chu Tu Viễn lên tiếng hắn đã ở trong đám người quan sát.

Mọi thứ vẫn đang diễn ra ổn định theo kế hoạch của Giang Cố.

Giang Cố điều khiển Vệ Phong dừng ở đài cao trung tâm ảo cảnh, mà lúc này Ô Thác cũng dẫn đám người Kỳ Phượng Nguyên lên đài, nhưng hai nhóm người lại không nhìn thấy sự tồn tại của đối phương.

Từ góc nhìn của Giang Cố, hai nhóm người tựa như đang đứng đối diện nhau trước gương, khuôn mặt tràn đầy quyết tâm chiếm được vảy Thần Diên, mà bọn họ đối với chuyện sắp xảy ra đều hoàn toàn không biết gì cả.

Máu giao nhân nhuộm đỏ mặt hồ trong suốt.

"Giết người đoạt vảy!"

"Giết người đoạt vảy!"

Hai nhóm người nhìn "Giang Cố" trong mắt mình, quyết đoán ra tay.

Trên mặt Giang Cố lộ ra nụ cười cực nhạt, nhẹ nhàng búng ngón tay một cái.

Hai nhóm người Kỳ Phượng Nguyên và Chu Tu Viễn lập tức chém giết nhau, cả ảo cảnh đất rung núi chuyển, nhưng lại bị mười sáu lá cờ vây chặt trong đó.

Ô Thác và Vệ Phong rõ ràng cảm nhận được linh lực vốn thuộc về Giang Cố trong cơ thể đang nhanh chóng phai nhạt, lúc trước bọn họ đã bị truy đuổi đến cạn kiệt sức lực, hiện tại lại làm "mục tiêu" của các tu sĩ tính ở cả hai mặt kính, bất kể là thân thể hay là thần hồn đều bị thương nặng.

Vệ Phong xuyên qua tầng sương máu bắt gặp đôi ánh mắt hẹp lạnh lùng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt ngạo mạn mà hờ hững như vậy, tựa như hắn chỉ một con kiến ​​ven đường.

Mà nghiền chết một con kiến là việc quá đỗi đơn giản.

Ngón tay thon dài đâm vào ngực Vệ Phong.

"Dùng toàn bộ ảo cảnh và những tu sĩ này để dưỡng cho vảy hộ tâm của ngươi cũng không tính là lãng phí." Giang Cố không tốn chút sức nào lấy đi vảy hộ tâm của hắn, động tác dứt khoát lưu loát kéo lên một khối máu thịt lớn.

Vệ Phong đau đến không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nắm chặt ống tay áo.

Có được vảy hộ tâm trong tay, tâm tình Giang Cố vô cùng tốt, tùy ý nâng lưng thiếu niên lên, chỉ cần hơi dùng sức là có thể bóp nát trái tim Vệ Phong, "Ngươi làm tốt lắm."

Hai người trông như đang ôm nhau thân mật, nhưng trong lòng Vệ Phong lại thấy sợ hãi tột cùng.

Khi tên này chuẩn bị giết chết Ô Thác cũng nói những lời như vậy!

"Ngươi..." Vệ Phong khó nhọc nói ra vài từ, "Ngay từ đầu đã không có ý định... để ta sống..."

"Ngươi thật thông minh." Giang Cố không chút do dự khen ngợi, tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường, "Nhờ ngươi là Thần Diên ta mới có thể tẩy sạch linh căn, giải trừ phong ấn."

"Đổi lại, ta sẽ để ngươi chết thống khoái một chút." Giang Cố thu hồi lại toàn bộ tu vi và linh lực, bàn tay sau lưng đột nhiên hóa thành trảo đâm vào lưng Vệ Phong.

Gần như cùng lúc đó, Giang Cố cảm thấy vết sẹo trên cổ đau nhức dữ dội, mờ đi rồi hoàn toàn biến mất.

Những từ ngẫu nhiên như "tình kiếp" hay "đạo lữ" đột nhiên tràn vào đầu y, làm Giang Cố mất đi lý thức trong giây lát.

Vệ Phong nắm lấy cơ hội, vung chiếc lục lạc muôn đời tiêu âm linh ẩn trong bàn tay đầy máu của hắn về phía Giang Cố, sau đó Vệ Phong nhanh chóng lui về phía sau, đem tất cả đan dược cao cấp mà hắn giấu nuốt vào trong bụng.

Tiếng lục lạc cổ kính hùng hậu ầm ầm vang lên, bao phủ hoàn toàn Giang Cố.

Vệ Phong còn chưa kịp mừng rỡ, đột nhiên đuôi cảm thấy đau đớn, một sợi tơ máu cực nhỏ quấn chặt lấy vảy của hắn, đồng thời kéo hắn vào trong lục lạc.

Ong——

Tiếng nổ rung trời làm trước mắt Vệ Phong tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.