Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Chương 17: Ta tưởng ngài không thích ta



Tại Dương Hoa tông, Liên Vân Phong.

Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang làm tổ trong tấm chăn lụa mềm mại, hắn mặc một chiếc áo lót rộng thùng thình để lộ làn da trắng nõn ở vai và lưng, ôm gối dài ngủ ngon lành.

Huyền Chi Diễn vội vàng xông vào cửa chính là nhìn thấy cảnh tượng yên bình thoải mái này.

"Vệ! Phong!" Nhưng Huyền Chi Diễn hoàn toàn không thoải mái nổi.

Vệ Phong vừa mới mở mắt đã bị kéo lên lắc lắc, giọng nói run thành sóng "Ta~ đây~"

"Ngươi cứ như vậy lén trở về?" Huyền Chi Diễn tức giận đến mức sắp nôn ra máu, "Ngay trước mặt sư phụ ngươi!?"

"Không, Chi Diễn, ngươi nói sai rồi." Vệ Phong ngáp một cái rồi duỗi người, giơ ngón tay lên nói nghiêm túc: "Đầu tiên, nghi thức bái sư còn chưa tiến hành, y chưa phải là sư phụ ta, thứ hai –"

"Thứ hai?" Huyền Chi Diễn chăm chú nhìn hắn.

"Thứ hai, ta vừa mới lên y đã bắt ta tu luyện, còn yêu cầu trong vòng bốn ngày tu đến Luyện Khí tầng hai, quá đáng nhất là y còn đeo lên cổ ta cái gì đó, mỗi khi ta buồn ngủ nó lại vừa đau rát vừa ngứa ngáy." Vệ Phong tức giận đến đỏ cả tai, "Ngươi nói xem y có quá đáng không chứ?!"

"... Đối với ngươi mà nói thì quả thật hơi quá." Cơn giận của Huyền Chi Diễn lập tức nguôi xuống một ít.

Trong Dương Hoa tông không ai không biết tính tình Vệ Phong trời sinh không tuân thủ kỷ luật còn cực kỳ lười biếng, có thể tu luyện đến Luyện khí tầng hai trong bốn tháng đã là kỳ tích rồi chứ đừng nói là bốn ngày, lại còn đeo pháp khí lên cổ hắn–

Có một vị trưởng lão có trách nhiệm đã từng thử phương pháp tương tự là dùng bùa để ép Vệ Phong tu luyện. Vệ Phong nổi loạn đương nhiên không chịu làm, để phá hủy lá bùa đó hắn còn suýt tự hành mình đến chết, quấy toàn bộ Dương Hoa tông đến long trời lở đất. Cuối cùng tông chủ phải ra tay dỗ người, vị trưởng lão kia đã tức giận đến nỗi rời khỏi Dương Hoa tông đi vân du khắp nơi ngay trong ngày hôm đó.

"Y coi ta là cái gì chứ! Ta cũng đâu phải súc sinh mà ép ta như vậy!"

Lúc đó Vệ Phong đã giận đến mức hai mắt đều phiếm hồng.

Nhưng... Huyền Chi Diễn nhìn Vệ Phong đang rũ mắt sờ cổ mình, cảm thấy hắn nhìn qua cũng không có tức giận đến vậy.

Ngược lại trông có chút ấm ức.

"Trước khi bái sư y đã như vậy rồi, nếu bái sư rồi chắc là muốn trói ta lại ép ta tu luyện." Vệ Phong ôm gối rầu rĩ không vui, "Nếu y nói chuyện nhẹ nhàng với ta, có lẽ ta cũng có thể thử xem."

Huyền Chi Diễn thở dài, "Tổ tông, ngài ấy là sư phụ không phải cha ruột ngươi, hơn nữa người ta cũng là công tử của Giang gia làm sao có thể quen với tật xấu của ngươi."

"Y là người của Giang gia?" Vệ Phong khiếp sợ.

"Ngươi không biết?" Huyền Chi Diễn còn khiếp sợ hơn cả hắn.

"Không ai nói cho ta biết!" Vệ Phong hùng hổ nói, một lát sau hắn cau mày lại: "Ta không quan tâm Giang gia hay Lý gia gì cả, dù sao thầy này ta không bái đâu!"

Huyền Chi Diễn lo lắng đến tóc muốn bạc trắng, "Giang Cố là trưởng lão được mời tới có tu vi cao nhất ở đó, Hóa Thần hậu kỳ gần như cùng tu vi với tông chủ, hơn nữa năm nay ngài ấy mới ba mươi hai tuổi, quan trọng nhất là y còn có tứ linh căn, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?"

"À, tứ linh căn." Vệ Phong vui sướng khi người gặp họa nói: "Loại này cũng có thể tu tiên?"

Huyền Chi Diễn hận không thể đạp Vệ Phong một phát, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Sao ngươi cứng đầu quá vậy! Y có tứ linh căn nhưng vẫn tu đến Hóa Thần hậu kỳ khi mới hơn ba mươi tuổi, ngươi có biết tông chủ chúng ta tu tới Hóa Thần hậu kỳ mất bao nhiêu năm không? Ba trăm năm, suốt ba trăm năm, hơn nữa tông chủ còn là đơn linh căn."

Vệ Phong rít lên một tiếng.

"Điều này có nghĩa là cho dù tư chất của ngươi kém đến mức có tứ linh căn, Giang Cố vẫn có cách rèn ngươi đạt đến Hóa Thần, điều đáng sợ hơn là y chỉ mới ba mươi hai tuổi, tương lai tiền đồ vô lượng." Huyền Chi Diễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có biết trong tông chúng ta có bao nhiêu đệ tử nóng lòng muốn bái y làm sư phụ không? Rất nhiều đệ tử nội môn sẵn sàng đến Thanh Bình Phong của y để làm đệ tử ngoại môn, dù là vài câu chỉ điểm cũng được lợi vô cùng! Mạc Đạo Tân trực tiếp quỳ dưới chân núi cầu xin y thu mình làm đồ đệ! Ngươi thì tốt rồi, y tự mình chỉ điểm ngươi con mẹ nó lại trực tiếp chạy trở về. Vệ Phong, trong đầu ngươi toàn bùn à?"

Vệ Phong nghi hoặc hỏi: "Mạc Đạo Tân là ai?"

"Là tên điên cuồng tu luyện mà ngươi trêu trong buổi lễ nhập môn mấy ngày trước – này đấy có phải trọng điểm không!?" Huyền Chi Ngôn bóp chặt cổ hắn, "Ngươi lén lút chạy về ba ngày mới nói cho ta biết, ngày mai chính là nghi thức bái sư, ngươi mau chạy lên Thanh Bình Phong nhận sai ngay!"

Vệ Phong ôm gối ngáp một cái, "Để ta suy nghĩ một chút."

"Ngươi còn nghĩ gì!?" Huyền Chi Diễn làm bộ muốn bóp chết hắn.

"Từ từ, ngươi nghe ta nói hết đã." Vệ Phong vỗ bả vai Huyền Chi Diễn, nghiêm mặt nói: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chuyện này có chút không đúng sao?"

"Chuyện gì không đúng?" Huyền Chi Diễn làm vẻ mặt như đang xem ngươi tính bịa chuyện như nào.

"Trong tông môn chúng ta có nhiều đệ tử như vậy, y còn là một nhân vật lợi hại của Giang gia, sao lại chọn trúng ta?" Vệ Phong ngồi lại thấp giọng nói: "Với lại y còn đích danh gọi tên chỉ mặt ta làm đệ tử, lại còn đeo cái gì đó lên cổ ta nữa, dù sau khi trở về ta đã dùng rất nhiều pháp bảo cũng không gỡ xuống được, hỏi y tu thì họ trả lời là có thể đó là một loại pháp khí đánh giấu gì đó...... Tóm lại, ngươi thử suy nghĩ lại xem có kỳ quặc không?"

Nghe Vệ Phong nhắc nhở như vậy, Huyền Chi Diễn cảm thấy trong nháy mắt sau lưng có chút lạnh, bất đắc dĩ nói thêm: "Có thể ngươi hợp duyên với y? Rất nhiều sư phụ đều chọn đồ đệ như vậy."

"Đừng ngốc như vậy Chi Diễn, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, từ nhỏ đến lớn có trưởng lão nào để ý tới ta?" Vệ Phong liếm đôi môi có chút khô khốc, ôm gối tự giễu nói: "Y khẳng định có mưu đồ khác."

Huyền Chi Diễn nghĩ tới những người năm đó cố gắng tiếp cận Vệ Phong, không khỏi thở dài: "Cho nên ngươi phải chăm chỉ tu luyện mới không bị người khác lợi dụng."

Vệ Phong nằm ngửa, dùng gối che mặt, mơ hồ lẩm bẩm.

"Chuyện tốt làm sao có thể tới lượt ta."

Huyền Chi Diễn đi rồi, có nha hoàn lại tới gõ cửa.

"Công tử, đồ ngài đặt từ Tụ Vân thành đã làm xong, có cần đi lấy bây giờ không?"

Là lễ bái sư Vệ Phong chuẩn bị trước rất nhiều ngày.

Hắn do dự một lát, "Không cần, ta tự mình đi lấy."

Nếu sư phụ hắn chỉ muốn tiền của hắn thì tốt rồi.

Dùng toàn bộ tài sản sản để đổi lấy một vị sư phụ yêu thương hắn cũng không tính là thiệt thòi, không biết có thể cùng Giang Cố thương lượng không.

——

Thanh Bình Phong.

Nhìn thấy Giang Cố vẫn chậm chạp không đi tìm người, Ô Thác có chút sốt ruột, không khỏi nói: "Chủ nhân, hắn sợ đến mức bỏ chạy rồi, ngài không đi tìm hắn sao?"

"Là ta nóng vội." Giang Cố nhìn hang động nhỏ vụng về bên cạnh, "Chưa cho hắn thời gian thích ứng."

Ô Thác vui mừng nói: "Chủ nhân ngài hiểu là tốt rồi, Vệ Phong còn nhỏ, lại bị Dương Hoa tông chiều chuộng nên mới có tính cách bướng bỉnh như vậy. Chúng ta phải từ từ, ngài muốn phạt hắn cũng phải dỗ dành người ta bái sư trước đã, ngài thấy đúng không?"

Giang Cố từ chối cho ý kiến, rũ mắt nhìn khuyên tai trong tay.

Thông âm phù được làm rất tinh xảo.

"Chủ nhân ngài đi đâu vậy?" Ô Thác nhìn y đứng dậy, "Bên ngoài trời tối rồi."

"Dỗ người." Giang Cố lạnh lùng trả lời.

Ô Thác dứt khoát dừng lại, sau khi Giang Cố biến mất khỏi sơn động mới cúi đầu liếm móng vuốt chưa lành của mình, lẩm bẩm: "Tư thế này ai không biết còn tưởng đi giết người ấy chứ."

"Ta nghe thấy đó." Giọng Giang Cố từ xa truyền đến.

Ô Thác dùng móng vuốt mèo nhỏ tự vả mình một cái.

Nó không dám mở miệng nữa.

Giang Cố không quen thuộc với địa hình ở Dương Hoa tông, nhưng trên cổ Vệ Phong có quấn máu đầu tim của hắn, hắn có thể dễ dàng cảm nhận được vị trí cụ thể của Vệ Phong.

Không phải ở Liên Vân Phong nơi hắn ở.

Dương Hoa tông có Vân Trì, vực mây và thác nước nối liền nhau, là nơi rất thích hợp để ngắm cảnh. Nhiều đệ tử thường lên đỉnh núi chơi đùa, nhưng sau khi màn đêm buông xuống lại rất ít người lên.

Giang Cố tìm thấy Vệ Phong đứng trước một vách núi, hơn nữa không chỉ có một mình Vệ Phong, hắn liền theo bản năng ẩn nấp thân hình.

Vệ Phong cầm trong tay một chiếc hộp gỗ lớn lòe loẹt, vẻ mặt ủ rũ nhìn người trước mặt: "Ta còn tưởng ai theo ta suốt chặng đường, thì ra là sư huynh Tân Văn."

Giang Cố theo ánh mắt của Vệ Phong nhìn sang thấy một thanh niên nhìn qua lớn tuổi hơn Vệ Phong, oán hận trừng mắt nhìn Vệ Phong, cười lạnh nói: "Ta chẳng qua đi tuần tra theo thông lệ, ngày mai lễ bái sư tới rồi, ngươi không chuẩn bị ở Liên Vân Phong của ngươi còn đi dạo chơi trong tông môn làm gì?"

Vệ Phong theo bản năng ôm chặt chiếc hộp trong ngực, không nhịn được mà trợn mắt: "Đương nhiên ta đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, đâu giống như sư huynh, thiếu tiền đến mức ngay cả một món đồ tử tế cho lễ bái sư cũng không mua được."

Những lời này chọc trúng nỗi đau của Tân Văn, hắn xuất thân từ một gia đình bình thường, trong lễ bái sư không tặng nổi món nào, cuối cùng phải đến chỗ Vệ Phong mượn tạm linh thạch. Sau đó hắn có trả lại, dù mọi chuyện đã ổn thỏa nhưng trong lòng hắn có một cái gai, mỗi lần nhìn thấy Vệ Phong đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhớ tới lời dặn dò của sư phụ Nguyễn Khắc Kỷ, trên mặt Tân Văn hiện lên một tia cười vặn vẹo "Vệ sư đệ, ngươi sẽ không thật sự cho rằng Giang Cố muốn thu ngươi làm đồ đệ đấy chứ? Với năng lực của ngài ấy muốn dạng đồ đệ gì chả có, lại cố tình thu một tên phế vật như ngươi làm đệ tử, ta đoán y cũng chỉ là đang thèm muốn đồ của ngươi thôi."

"Đúng vậy." Vệ Phong nhếch môi, "Cho dù ta có cho y tất thì có liên quan gì đến các ngươi."

"Sư đệ thật là không bao giờ chịu nghe ai khuyên bảo." Tân Văn chậm rãi rút bội kiếm ra lao về phía Vệ Phong, "Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể thuận lợi bái Giang Cố làm sư phụ sao? Đừng ngây thơ vậy!"

Tu vi của Tân Văn đã là Trúc Cơ đại viên mãn, một tên Luyện Khí tầng một như Vệ Phong chắc chắn không chống đỡ nổi, hơn nữa hắn còn đang ôm cái hộp lớn, phía sau chính là vách núi, căn bản không tránh được một kiếm này.

Giang Cố trốn trong bóng tối cũng không có ý định cứu Vệ Phong, bàn tay sau lưng vô ý hoặc cố ý vuốt ve khuyên tai bạch ngọc.

Ngay khi thanh kiếm sắp xuyên qua cánh tay Vệ Phong, thiếu niên vốn đứng trên vách núi đột nhiên biến mất, trong nháy mắt tiếp theo đã xuất hiện phía sau Tân Văn đá vào lưng hắn không chút khách khí, muốn đá người xuống vách núi.

Đáng tiếc Tân Văn đã sớm ngự kiếm, chỉ trong nháy mắt bay lên lao thẳng về phía Vệ Phong đang quay lưng chạy về phía trước: "Để ta xem ngươi chạy thế nào!"

"Tân văn, tông môn không cho phép làm tổn thương đồng môn, ngươi định công khai vi phạm giới luật sao?" Vệ Phong vừa nói vừa sử dụng chức năng dịch chuyển tức thời của bảng gỗ để né tránh.

Vốn Vệ Phong có thể sử dụng tấm bảng gỗ để di chuyển ra xa hơn, tiếc là tu vi Luyện Khí tầng một của hắn chỉ có thể giúp hắn miễn cưỡng né tránh đòn tấn công của Tân Văn. Sau vài chục chiêu, hắn đã bị Tân Văn ép đến rìa của Vân Trì.

Vệ Phong liếc mắt nhìn mây mù cuồn cuộn trong hồ, thoạt nhìn trông không lớn, nhưng dưới đáy hồ là dòng nước chảy siết, nếu rơi vào đó lấy tu vi của hắn mà nói nhất định sẽ chết.

"Cười chết mất, ngày thường người vi phạm giới luật nhiều nhất không phải là ngươi sao?" Tân Văn đặt kiếm kề sát cổ hắn "Vệ Phong, ta không muốn gây khó dễ cho ngươi, chỉ cần ngươi giao cái hộp này cho ta, sau đó hướng Thiên Đạo thề tuyệt đối không bái Giang Cố làm sư phụ, lại tiện hướng ta dập đầu ba cái, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng, thế nào?"

Vệ Phong vốn không tính bái sư nhưng những lời Tân Văn vừa nói ngược lại làm cho hắn tức giận. "Tại sao Nguyễn Khắc Kỷ lại sợ ta bái sư như vậy? Hay là không chỉ mỗi Nguyễn Khắc Kỷ, mấy lão già kia ngày thường đều mặt người tâm chó, hiện tại rốt cuộc giả bộ không nổi nữa à? Giang Cố là người Giang gia mà bọn họ không thể trêu vào, ta bái sư xong về sau thấy không tiện lấy đồ từ chỗ ta nữa đúng không? Ta bái xong liền đem tất cả đồ đều cho y, có cho chó ăn cũng sẽ không cho các ngươi!"

"Ngươi –" Tay Tân Văn dùng sức, lưỡi kiếm liền cắt rách da thịt trên cổ hắn.

"Sư phụ!" Vệ Phong đột nhiên vui mừng, hét lớn về phía sau lưng Tân Văn.

Tân Văn giật mình quay đầu lại, giây tiếp theo Vệ Phong túm lấy hắn kéo thẳng xuống vực mây.

"Nếu ta chết ngươi xem những lão già kia có chịu tha cho ngươi hay không!" Mây mù nhanh chóng lướt qua bên tai, Vệ Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Tân Văn, giơ bích ảnh thạch trên tay lên, "Tảng đá này kết nối với Huyền Chi Diễn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể cảm nhận được. Hoặc là ngươi thành thật đưa ta lên, hoặc là ta sẽ để Huyền Chi Diễn công khai cho mọi người chuyện vừa xảy ra."

Tân Văn cắn răng nói: "Ngươi thế mà lại dùng bích ảnh thạch lén ghi âm."

"Dù sao cũng phải có chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng." Vệ Phong ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Hoặc là ngươi do dự chốc lát, chúng ta cùng chết."

"Ta đưa ngươi lên!" Sắc mặt Tân Văn tái xanh, "Xem ra ngươi cũng không ngốc như bọn họ nói."

"Nhưng ngươi quả thực ngu ngốc." Vệ Phong cười nói.

Tân Văn niệm khẩu quyết kích hoạt trường kiếm chuẩn bị vác Vệ Phong đi lên, nhưng không hiểu sao lại không thể truyền linh lực vào trường kiếm.

"Có chuyện gì?" Vệ Phong cau mày.

"Không thể truyền linh lực vào!" Tân Văn hoảng sợ nói: "Không ổn, tại sao lại như vậy?"

"Ngươi rốt cuộc có phải Trúc Cơ đại viên mãn không vậy? Sao có thể không rót linh lực vào được!" Vệ Phong nhất thời cũng có chút lo lắng "Ngươi thử kiếm của ta xem!"

Nhưng kết quả vẫn tương tự.

Mà bọn họ vẫn đang rơi, mắt thấy sắp rơi xuống hồ.

"Ngươi mau nghĩ biện pháp đi!" Vệ Phong tức giận nói.

"Ta đang nghĩ!" Tân Văn so với hắn còn sốt ruột hơn.

Mà bên cạnh Vân Trì, lòng bàn tay Giang Cố gom lại linh lực dư thừa, y hứng thú quan sát sắc mặt Vệ Phong, có chút ngạc nhiên với sự ngu xuẩn và ngây thơ của đối phương.

Nhìn thấy hai người sắp rơi xuống hồ, Tân Văn nghiêm mặt lại, ôm lấy Vệ Phong đặt ở dưới người, "Thật sự xin lỗi Vệ sư đệ! Ta chỉ làm theo mệnh lệnh, ta không có ý định lấy mạng ngươi."

Sắc mặt Vệ Phong đột nhiên thay đổi, nắm lấy cánh tay Tân Văn muốn xoay người lại nhưng do quá yếu nên hoàn toàn bị áp chế không thể động đậy.

Lông mày Giang Cố khẽ động, từ hư không nhẹ nhàng kéo lên, vị trí của Vệ Phong và Tân Văn liền bị đổi với nhau.

Tạch!

Tiếng nước chảy róc rách cùng với máu tươi bắn tung lên làm mặt hồ nổi lên gợn sóng.

Vệ Phong hoang mang một hồi mới lấy ý thức, trong mơ hồ hắn cúi đầu nhìn thấy vảy lam bạc trên cánh tay, theo bản năng đong đưa cái đuôi hai cái, sau đó liền nhìn thấy Tân Văn đang khạc máu trong nước.

Tân Văn dường như vẫn còn ý thức, khi nhìn thấy đuôi cá của Vệ Phong thì kinh hãi mở to hai mắt, đưa tay chỉ vào đuôi cá như muốn nói gì đó nhưng lại sặc mấy ngụm nước. Dù sao tu vi của hắn cũng cao hơn, đang tính cố gắng bơi thật nhanh về phía bờ.

Trong lòng Vệ Phong có chút hoảng sợ, thân phận giao nhân không thể bị Tân Văn biết, nếu Tân Văn còn sống nhất định sẽ nói cho Nguyễn Khắc Kỷ... Hắn bắt được trường kiếm trôi nổi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tân Văn.

Lông mày Giang Cố khẽ nhúc nhích, đối với hành động này của đồ đệ miễn cưỡng hài lòng.

Vệ Phong nắm chặt chuôi kiếm bơi về phía Tân Văn, nhưng khi sắp xuống tay thì lại do dự một chút, Tân Văn ngay lập tức nhận ra nguy hiểm, xoay người né tránh, kiếm trong tay trực tiếp đâm thủng bả vai Vệ Phong.

Trong mắt Giang Cố hiện lên một tia thất vọng.

Vệ Phong vung mạnh đuôi cá hất Tân Văn ra xa, thấy Tân Văn bất tỉnh dưới nước, máu bắt đầu chảy ra từ lưng, tay Vệ Phong run lên cầm không vững thanh kiếm nữa, hắn muốn bơi ra khỏi mặt hồ.

Nhưng đột nhiên mất cảnh giác, một lòng bàn tay ấm áp chạm vào mu bàn tay Vệ Phong, cầm tay hắn siết chặt thanh kiếm lỏng lẻo lại.

Vệ Phong giật mình, muốn quay đầu lại nhìn nhưng bị ai đó dùng hai tay ôm lấy eo, ấn lưng hắn lên lồng ngực rắn chắc, linh lực mạnh mẽ quấn lấy cổ tay và đuôi, dẫn hắn bơi về phía Tân Văn đang trôi nổi trong nước.

Trường kiếm sắc bén trong tay đâm xuyên qua trái tim Tân Văn, máu tươi tràn ngập trong nước. Vệ Phong khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn, sau đó mọi việc còn chưa kết thúc, người phía sau nắm tay hắn dẫn hắn cắt đầu Tân Văn.

Cái đầu trắng bệch trôi nổi trước mắt Vệ Phong, sắc mặt hắn trắng bệch phun ra một chuỗi bong bóng.

"Giết người còn không biết, vậy mà lúc dùng cái lục lạc rách kia vây khốn ta lại rất lưu loát đấy." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.

Vệ Phong chợt giật mình, đó là giọng nói của lão biến thái ở bí cảnh Triều Long.

Hắn muốn quay đầu lại nhìn nhưng lại bị bàn tay đối phương giữ chặt lấy cằm, "Lần sau nếu lại để người khác biết thân phận Thần Diên của ngươi, ta sẽ giết ngươi trước."

Vệ Phong phẫn nộ giãy giụa, nhưng liền bị đối phương thô bạo túm đuôi ném lên trên, xuyên qua hồ nước cùng mây mù trực tiếp ngã trên mặt đất.

Vệ Phong thở hổn hển, cúi đầu nhìn cái đuôi của mình đang dần chậm rãi biến thành đôi chân, nhưng máu trên người không hề biến mất, hắn vừa bị lão biến thái kia dẫn đi giết Tân Văn.

Hắn kinh ngạc nhìn hồ nước bị sương mù bao phủ, lão biến thái ở bí cảnh Triều Long kia sao lại xuất hiện ở Dương Hoa tông? Hay đối phương vẫn luôn theo dõi mình? Nhổ vảy hộ tâm còn chưa đủ, chẳng lẽ phải luyện hắn thành con rối mới bằng lòng bỏ qua?

Nửa năm trôi qua, những hồi ức kinh khủng trong bí cảnh Triều Long rõ ràng đã phai nhạt, nhưng giọng nói khàn khàn của lão biến thái vừa rồi vang lên, trong nháy mắt kéo hắn trở về nửa năm trước. Cảm giác sợ hãi đến tột cùng trong nháy mắt đã chôn vùi hắn, tay không khống chế được mà bắt đầu run rẩy.

Vệ Phong không biết đối phương trông như thế nào, mục đích của hắn là gì, rất có thể ngay cả giọng nói cũng là giả mạo. Nếu lão biến thái cải trang thành đệ tử bình thường ở Dương Hoa tông thì hắn sẽ không thể nhận ra, thậm chí còn có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.

Phải làm sao? Hắn phải làm gì bây giờ?

"Vệ Phong." Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Vệ Phong.

Vệ Phong kinh hãi quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Cố, nỗi sợ hãi do vừa giết người và sự hoảng loạn do gặp lại lão biến thái kia đan xen nhau, sự xuất hiện của Giang Cố như một tia hy vọng cuối cùng cho hắn, khiến đôi mắt hắn ửng đỏ "...Sư phụ?"

"Ngươi tới đây làm gì?" Giang Cố lạnh nhạt hỏi.

Vệ Phong khụt khịt, nhìn quanh mới nhận ra chiếc hộp đựng cho lễ bái sư của mình đã biến mất. Hắn càng thêm đau lòng, hốc mắt đỏ bừng: "Ta, cái hộp của ta không còn nữa."

Giang Cố nhìn thấy dạ minh châu trong suốt trượt xuống khóe mắt hắn, khóe miệng run rẩy, y đưa tay về phía Vệ Phong, cố gắng làm cho giọng của mình nghe không có vẻ như đang ghét bỏ "Đứng dậy trước đi"

Mà trong mắt Vệ Phong, sư phụ tiên nhân của hắn không những không trách móc mà còn đưa tay ra với hắn, bộ y phục trắng như tuyết dường như tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu nhẹ trong đêm tối, khiến hắn sững sờ hồi lâu rồi mới nắm lấy bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp đó.

Có chút lạnh, cũng không mềm mại chút nào.

Nhưng lại nhẹ nhàng kéo hắn từ dưới mặt đất lên.

"Hộp gì? "Giang Cố biết rõ còn cố hỏi.

Vệ Phong đỏ mắt nói: "Hộp cho lễ bái sư ngày mai."

"Cho ta?" Đuôi lông mày Giang Cố khẽ nhúc nhích.

"Vâng." Vệ Phong rầu rĩ gật đầu.

Đầu ngón tay Giang Cố vung ra chút linh lực, rửa sạch bụi bặm và vết máu trên người Vệ Phong, y xoay người đi về phía trước, "Chỉ là chút nghi thức xã giao, không cần để ý."

Vệ Phong nhắm mắt theo sau, lấy mu bàn tay lau mắt, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, vừa rồi Tân Văn chặn rồi muốn cướp hộp của ta, sau đó ta kéo hắn nhảy xuống Vân Trì, vốn dĩ ta chỉ cần hắn kéo ta lên, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn linh lực không rót vào phi kiếm được nên bọn ta liền ngã vào trong hồ, rồi có lão biến thái nửa năm trước đã theo dõi ta đột nhiên xuất hiện ép ta giết chết Tân Văn. Sư phụ, ta giết người rồi, phải làm sao bây giờ?"

Giang Cố nghe thấy ba chữ "lão biến thái" thì im lặng chốc lát, dừng bước nói: "Ta tưởng ngươi không muốn bái sư."

Vệ Phong đang uất ức trình bày chợt sửng sốt, chột dạ nói: "Ta, ta không có nói không muốn bái sư......"

Chỉ là càng nói âm thanh càng nhỏ.

Giang Cố bình tĩnh nhìn hắn: "Tân Văn muốn giết ngươi trước, ngươi làm như vậy cũng không có gì sai cả. Về phần người thần bí kia, ta sẽ báo tông môn, ngươi không cần quá lo lắng, chỉ cần ngày thường cẩn thận vào."

Vệ Phong ngơ ngác gật đầu.

Giang Cố đưa lại đôi khuyên tai bạch ngọc cho hắn "Bái sư là khi cả hai bên thầy trò đều cam tâm tình nguyện, ta nhận ngươi bởi vì ngươi hợp mắt, nếu đã không muốn tu luyện ta cũng không ép buộc nữa, việc này coi như bỏ."

Nói xong liền quay người rời đi.

"Sư phụ!" Vệ Phong vội vàng túm lấy tay áo Giang Cố.

Giang Cố rũ mắt nhìn tay áo bị nắm lấy, không nói gì.

Vệ Phong không dám buông tay, sợ trong nháy mắt y sẽ biến mất, hắn ngẩng đầu lên thận trọng nói: "Ta, ta không phải không muốn bái ngài làm thầy, chỉ là ta ở trong tông nhiều năm như vậy chưa từng có trưởng lão từng thích ta, bọn họ đều ghét bỏ ta, ta cũng cho rằng ngài cũng... sẽ không thích ta, ta sợ ngài sẽ thất vọng."

Giang Cố nói dối không chớp mắt "Nếu ta không thích ngươi, tại sao ta lại đi nhận ngươi làm đồ đệ?"

Vệ Phong kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn y.

Giang Cố che đi lương tâm nói: "Ngươi tư chất rất tốt, ngộ tính cũng tốt, làm đồ đệ của ta là thích hợp nhất."

Hốc mắt Vệ Phong chậm rãi đỏ lên, trên mặt mang theo nụ cười trong sáng, ngữ khí kiên định nói: "Sư phụ, ta nhất định sẽ theo ngài tu luyện thật tốt!"

"Ừ." Giang Cố hơi mất tự nhiên dời tầm mắt đi, rút ​​ống tay áo trong tay Vệ Phong ra, xoay người đi về phía trước.

Vệ Phong theo sát phía sau, từng tiếng sư phụ kêu vô cùng ngọt ngào.

Giang Cố nhẹ nhàng lật cổ tay, thi thể Tân Văn trong hồ nháy mắt nổ tung thành một quả cầu máu rải rác trong nước, tất cả các viên dạ minh châu mà Vệ Phong khóc ra cũng dần biến mất.

Hắn liếc nhìn thiếu niên bên cạnh chỉ hận không thể dán cả người lên mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thật dễ lừa.