Nhân Thường

Chương 171: Thứ không nên thấy



Cổ Súy đang đứng trong một cái hang rộng lớn, phía trên mọc đầy rêu xanh phát quang. Thỉnh thoảng lại có vài người từ trong đẩy một chiếc xe to đi qua gã ta, trên xe chất đầy tảng đá lớn nhỏ.

Nơi những chiếc xe vừa đi ra đó, vang lên vô số những tiếng kim loại va vào đất đá, hiển nhiên đây là một hầm mỏ đang hoạt động.

"Tới lúc nào rồi mà đám người Đoạn gia đó vẫn chưa tới à?."

Một lão giả trước mắt Cổ Súy hỏi, thần sắc ông ta hiện lên chút khó chịu. Cổ Súy nghe vậy hoảng sợ cung kính đáp:

"Thưa cha, con đã cho người đi gọi rồi, cũng không biết ông ta đang làm cái trò gì nữa!."

"Hừ… Sản lượng ước tính có mỗi ngàn viên, vậy mà cho tới bây giờ chỉ mới đào được gần nửa, quá chậm rồi. Lát nữa đám người đó tới đây, không trách phạt không được."

Bên cạnh Cổ Súy, Cổ Hủ hừ lạnh nói một tiếng, tiến độ cả tháng có hơn trăm, như vậy là quá chậm rồi. Cổ Tử ở một bên nghe con trai mình nói vậy thì lắc đầu, từ trong chiếc xe đi qua ông ta với lấy một viên đá to bằng cái chậu rồi nói:

"Một tháng một trăm đúng là chậm thật, nhưng tình thế khó khăn, không trách được. Vì tránh cho tai mắt kẻ khác ta không điều động được nhân lực mới phải tìm tới Đoạn gia hợp tác. Dẫu thế cũng không làm lớn được, cho lên nhân lực Đoạn gia cũng ít. Chuyện này cũng không sao, chậm nhưng chắc, chỉ là… "

Bàn tay ông ta bắt đầu dùng khí lực bào mòn dần viên đá trên tay, từng đám bụi theo đó mà rơi xuống. Cổ Suy thấy ông ta có vẻ ưu tư thì liền nịnh nọt:

"Cha xin yên tâm, vụ án kia chỉ là ngoài ý muốn, dẫu sao cũng đã xử lý xong cả rồi. Vấn đề còn lại chỉ là an toàn, thật không nghĩ tới đào ra cái mỏ này lại phát hiện xung quanh có nhiều hang ngạch chằng chịt như vậy. Thành ra một số kẻ vô tình đi lạc tới đây như gã ta, cũng là một rắc rối không nhỏ…"

Cổ Hủ ở bên thấy hai người thân tình như vậy thì vội vàng nói chen:

"Ai bảo bình nguyên này rộng lớn, lại có nhiều Thổ Sinh Kim Linh trân quý, cho nên rất khó quản lý. Không tránh khỏi mấy kẻ bên ngoài tới rình mò đào trộm."

Cổ Súy thấy vậy bèn nhìn Cổ Tử đầy sùng bái nói:

"Người tài giỏi nhất vẫn là cha, chỉ dựa một tấm bản đồ rách nát có thể nhận ra nơi này có bảo tàng. Chúng con quả thật là còn kém xa…"

Cổ Tử ông ta từ nãy vẫn nghe thấy lời nói của hai đứa con, thần sắc ông ta không có chút nào vui vẻ. Chỉ là hòn đá trên tay ông ta khi này đã bị mài chỉ còn to hơn bàn tay, lúc này bên trong lại ẩn hiện ra một chút lấp lánh.

Ông ta không khỏi cẩn thận nhẹ nhàng, động tác cực kì điêu luyện, chỉ thoáng chốc thứ lấp lánh ấy đã hiện rõ. Nó to bằng cái bánh bao, xung quanh một màu vàng kim lúc này nằm gọn trong lòng bàn tay Cổ Tử.

Ông ta giơ lên ngắm nghía, đây là một viên đá trong suốt lấp lánh ánh vàng như hổ phách, trung tâm viên đá có màu vàng pha lẫn huyết sắc còn đang lưu chuyển, trông lên cực kì đẹp. Không những thế xung quanh viên đá tỏa ra linh khí, ánh mắt ba người chở lên nóng rực.

"Giá mà sản lượng của nó lên tới hàng vạn viên, Cổ gia chúng ta còn sợ gì không thăng tiến vượt bậc!."

Nhìn viên đá say đắm Cổ Súy tiếc hận nói, tuy giá trị lớn nhưng còn chưa đủ để phát triển một gia tộc. Nếu thứ này nhiều hơn nữa, hoặc phát hiện nhiều mỏ hơn nữa, gia tộc không muốn đi lên cũng khó.

Nghe được lời của Cổ Súy, Cổ Tử lắc đầu nói:

"Nếu con biết nó được hình thành thế nào, sẽ không nói như vậy đâu!."

Cổ Súy chưa kịp phản ứng, Cổ Hủ đã cung kính thưa:

"Xin cha dạy bảo."

Cổ Tử nhìn ngắm viên đá không rời mắt, ông ta từ từ chậm rãi hỏi:

"Cơ thể của yêu thú có thể làm tài liệu hữu ích, không có một thứ gì là không có lợi với tu giả chúng ta. Nhưng các con có biết, ngay cả cơ thể tu giả cũng tương tự, là một thứ trân quý không kém gì yêu thú?."

Cổ Hủ bèn thưa:

"Thưa cha, điều này thì con biết! Cơ thể tu giả đối với yêu thú là linh đan diệu dược, đặc biệt là nhân đan của tu giả, cũng như yêu đan của yêu thú. Đối với ma đạo cũng vậy, cơ thể tu giả có thể dùng để luyện thi, máu huyết có thể hấp thụ tăng cường tu vi. Thậm chí thần hồn có thể dùng làm pháp khí, pháp bảo, nhân đan có thể dùng để luyện ma đan…."

Cổ Tử nghe vậy gật đầu hài lòng, sau ông ta lắc đầu giảng dạy:

"Đúng vậy, tuy nhiên những thứ con nói đều chỉ có đám ma đạo mới dám dùng, thứ này đây thì không chỉ chính hay tà, chỉ cần là tu giả đều có ham muốn mãnh liệt dùng nó!."

Cổ Súy ở một bên nghe vậy, lại nhìn viên đá trên tay ánh lộ ra một tia nghi ngờ, sau kinh hô:

"Thưa cha, ý của người là…"

"Phải! Linh thạch ngũ hành chính là dùng đan cầu cùng cơ thể tu giả mà uẩn dục thành!."

Cổ Tử nghiêm nghị gật đầu, đây là một trong những bí mất lớn của giới tu giả mà không nhiều người biết. Bởi tu giả nào cũng có thể dùng, nhưng xét về mặt đạo đức lại không hợp với chính đạo.

Cho nên phần lớn đây là điều cấm kị, không có ghi chép trong điển tịch. Cộng thêm nó quá quý hiếm, ít người biết tới, đa phần chỉ có tu giả xuất thân tông môn lớn mới biết. Thậm chí cũng có một số luật ngầm, cấm lan truyền rộng rãi ra ngoài, và bởi hệ lụy của nó, ngay cả tu giả ma đạo cũng vậy.

Cổ Tử nói tiếp:

"Nghe nói dùng bí thuật nào đó khiến cho tu giả không chết mà chỉ trở nên bất động, thần hồn hoặc hồn linh không thể thoát ra ngoài. Sau đó tìm một nơi có mạch linh khí chảy qua, đem cả ngàn tên tu giả như vậy chôn sâu xuống lòng đất ngầm. Lại dùng pháp trận làm cho linh mạch tắc nghẽn ở nơi đó, cùng một vài bí thuật đặc thù khác. Trải qua vài trăm đến cả ngàn năm, lúc này sẽ hình thành lên linh thạch ngũ hành. Tất nhiên muốn linh thạch hệ nào, phải cần tu giả hệ đó, không được để lẫn lộn."

Ông ta nhìn hai đứa con đang xám ngoét mặt cười hỏi:

"Trải qua thời gian lâu như vậy, sẽ có rất nhiều yếu tố gây bất lợi tới chúng, cho nên tỉ lệ hình thành lên mỏ linh thạch ngũ hành chỉ là ba phần mười. Vì thế mà để cho xác xuất tăng cao, thường thì không chỉ có một mỏ như vậy. Gián tiếp mà nói, mỗi một viên linh thạch này, đều là kết tinh từ một tu giả cấp bậc Vương cảnh trở lên uẩn dục mà thành. Con thử nói xem, con cần bao nhiêu viên linh thạch này đây?."

Lời này làm cho Cổ Hủ tái mét, gã ta không nói được câu nào. Thật sự không ngờ, thứ quý giá này đằng sau nó lại có một quá trình ghê tởm như vậy.

Trên thực tế những điều Cổ Tử nói gần như không sai, chỉ là lời nói từ kẻ bên ngoài cho nên vẫn chưa khái quát hết được mức độ của nó. Còn về phương pháp, nó vốn đã thất truyền, đây đối với một số người cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Thế giới của tu giả đối với mỗi loại người đều có cách nhìn nhận khác nhau, sinh ở quyền quý tất nhiên sẽ thấy lợi nhiều hơn hại. Sinh ở cơ duyên sẽ thích tiêu dao khoái lạc, sinh ở bần cùng sẽ thấy nó trần trụi đáng sợ.

Tu giả cũng là con người, là loài sinh vật thông minh bậc nhất thế gian, nhưng thông minh đôi khi lại hại chính mình. Một ngày nào đó nếu thế gian này diệt vong, cũng không có gì là lạ.

Keeng…

Ba người còn đang dang dở câu chuyện thì liền giật mình bởi một tiếng động nhỏ như binh khí rơi xuống đất. Ánh mắt Cổ Tử trầm xuống, toàn thân toát ra khí thế áp người, ông ta vụt đi như một tia sét. Chẳng mấy chốc đã phi thân tới nơi phát ra tiếng động, ông ta đã nhìn rõ hai kẻ đang lén lút ở đây…

Số là Bích Ngọc cùng Hàn Tông cách đó không xa ẩn nấp, bọn hắn tuy không nghe rõ nhưng đều nhận thấy có động tĩnh lớn ở nơi bên kia. Bích Ngọc liền để Lục Vị Cửu Thính nghe lén, tất nhiên nó nghe thấy thứ gì nàng và hắn sẽ biết không sót thứ đó.

Thật không nghĩ ra lại nghe được cuộc hội thoại của cha con Cổ gia, từ đó mà biết được nội dung. Nàng lúc này không những đã biết Nguyên Quang chết là bởi nhìn thấy thứ gì, mà còn biết một trong những bí mật đen tối nhất của giới tu giả.

Bảo sao nàng không kinh tâm động phách, mất luôn cả bình tĩnh mà làm rơi vũ khí, đối với những người ít trải sự đời như nàng mà nói. Đây là một chuyện có thể khiến nàng ám ảnh, khiến cho nàng khó chấp nhận một định kiến mới này.

Với Hàn Tông thì khác, hắn chỉ hơi chút bất ngờ mà thôi, không đến nỗi như Bích Ngọc.

Ở thế giới địa cầu của hắn, nhiều loại thí nghiệm nghiên cứu cũng gần dạng như vậy, có rất nhiều thứ hữu ích cho nhân loại từ đó mà ra. Nhưng cũng có rất nhiều thứ khi công bố ra ngoài, nó gặp phải vấn đề chỉ trích của dư luận xã hội, bởi liên quan tới đạo đức.

Tất nhiên, thứ gì thì cũng có lợi và hại, không ai nghiên cứu phát triển ra một thứ vô dụng còn bị chỉ trích. Nhưng ở địa cầu, đạo đức là tiêu chuẩn bề ngoài của một con người, bỏ đi nó thì không ai coi là người bình thường nữa.

Chỉ là ở thế giới tu giả này, không có ai tuyệt đối duy trì được quy tắc này cả, vì thế ma đạo mới công khai rõ ràng. Cho nên những thứ như vậy lại càng ngập mùi và tanh tưởi hơn.

Hàn Tông liếc mắt qua nàng ta một chút rồi lắc đầu, hiển nhiên tuổi tác và trải đời chưa đủ, vẫn còn quá xanh và non. Người luôn nhìn thế giới này thấy màu hồng, tới khi nó chỉ hơi xám một chút thì đã không chịu nổi rồi.

Nhưng không sao, Bích Ngọc rồi cũng như bao người khác, rồi sau này trải qua thêm sóng gió nàng ta sẽ nhận ra. Muốn đi lên nàng ta phải chấp nhận sống chung với những thứ như vậy, hoặc là cố mà lờ đi coi như không thấy.

Lúc này tình thế cực kì nguy hiểm, Hàn Tông và Bích Ngọc đối diện với Cổ Tử, ông ta có chiến lực Hợp Linh đỉnh phong. Trong khi đó chỉ sợ kẻ giám sát khảo hạch Bích Ngọc đã lạc đường, không có ở đây. Tình thế lúc này hắn không có con bài xoay chuyển, thích hợp nhất chỉ có trông chờ vào mỗi Bích Ngọc, hi vọng nàng ta có Ngọc Phù cấp 4 thì may ra thoát được một kiếp…

"Bọn ta đi loanh quanh vô tình lạc vào mê cung hang động này, Cổ thành chủ cũng ở đây sao? Trùng hợp thật đấy!."

Bích Ngọc thì ngơ ra chưa có phản ứng, Hàn Tông đi lên trước một bước tươi cười mở lời. Hắn chắc rằng sẽ không giấu nổi chuyện nghe lén, chỉ là câu thêm chút thời gian cho Bích Ngọc kịp tỉnh táo.

Nhưng hắn vừa mở lời, ông ta không nói lời nào mà lại nhanh chóng phi thân về phía hắn, bàn tay thu lại ý định tung ra một chưởng….