Nhân Thường

Chương 182: Số mệnh



Nơi này có hơn mười căn điện lớn nhỏ cả thảy, trong đó chỉ có căn điện lớn nhất trước mắt kia là chưa sụp đổ hoàn toàn. Ba người đứng trước cánh cửa nhìn nhau, sau cùng Đoạn Tuyệt hừ lạnh rồi cùng Hàn Tông đi vào đầu tiên.

"Vào đi!."

Chả mấy chốc từ bên trong đã có tiếng hắn vọng ra, Bích Ngọc ở bên ngoài lúc này mới cất bước vào trong.

Tòa điện cổ này không quá cao, nhìn kiến trúc chỉ khoảng hai tầng, rộng hơn trăm mét. Ba người nhìn quanh rồi xem xét vết tích, từ tàn tích để lại đây quả thật là đã từng xảy ra một trận chiến. Dù rằng trải qua nhiều năm nhưng trầm tích sót lại vẫn không khó nhận ra, chỉ là cảnh giới Ngưng Khí chiến đấu mà thôi.

Nhận thấy không có gì đáng chú ý, cả ba lại tiếp tục đi lên lầu hai, vẫn là Đoạn Tuyệt ông ta đi trước.

Vừa thấy sắc mặt ông ta cổ quái Hàn Tông đã siết chặt thanh kiếm, bước chân chậm lại. Tiến thêm vài bước nhìn thấy cảnh vật trước mắt, sắc mặt hắn cũng y hệt Đoạn Tuyệt. Bích Ngọc đi sau cùng nhìn thấy như vậy có chút tò mò, nàng ta bước chân không khỏi nhanh hơn.

Tới khi nhìn rõ mọi thứ, nàng ta lại cũng nhíu mày không kém. Nơi tầng hai này dường như còn rộng hơn tầng một. Nền đá khắc trận đồ cổ quái, mà cách bọn hắn gần trăm mét, có vài bộ xương khô. Đáng chú ý là một bộ xương nhân thú, dựa vào thi cốt này bọn hắn đoán đây là một con yêu thú có thân giống người, đầu lại giống tê giác. Trên người nó khoác một bộ chiến giáp, lại ngồi uy nghiêm trên bảo đài.

Tiếp đến là vài bộ xương cốt thú khác, chúng cầm xà mâu đứng hai bên, trên thân không mảy may có khí tức gì bất thường.

Đối với thú tộc mà nói, trí tuệ của bọn chúng khi mở ra cũng chẳng kém cạnh gì nhân loại cả, mà nhân loại biết dùng đồ vật ngoài thân hỗ trợ, yêu thú chẳng lẽ lại không phát triển điểm này?

Chẳng qua ngày nay nhân loại chỉ biết yêu thú chỉ phát triển ở hình dáng bản thể, chưa tiến tới hóa hình, trí tuệ cũng chưa cao. Đó cũng là ngày nay những nơi này đã là địa bàn của nhân loại, cho nên những yêu thú mặc giáp này mới rất khó gặp.

Hàn Tông từng nghe nói thú tộc ngày nay tập trung hầu hết là ở cực địa phương nam, nơi ngăn cách với hai mảnh lục địa này là một đại dương rộng lớn. Ở đó thú tộc cũng phát triển thành những quần thể xã hội chẳng kém gì nơi sinh sống như nhân tộc cả.

Hàn Tông nheo mắt, hắn vọt lên tung ra vài đường kiếm, ba bốn chiếc đầu rơi xuống, hắn chính là đề phòng thi cốt sống lại, phòng bị đánh lén. Đoạn Tuyệt và Bích Ngọc cũng không quá ngạc nhiên, mấy cái thi xác ngoài kia còn có thể hoạt động được, huống chi là ở nơi đây. Chỉ là khi chiếc đầu rơi xuống sàn, nó liền hóa thành bột mịn, không khác gì thi cốt của Triệu Cơ Cực khi trước.

Lúc này ba người lại chú ý đến trên người con tê thú, bên hông nó có một túi nhỏ, dường như đã phai dần theo thời gian. Nhưng mà hai người vẫn ngờ ngợ nhận ra đồ vật ấy, Hàn Tông và Bích Ngọc nhờ có điển tịch môn phái, xem như biết rất nhiều kiến thức. Ngược lại Đoạn Tuyệt tuy kinh nghiệm đầy đủ, chỉ là liên quan tới kiến thức nhận biết và lịch sử yêu tộc thì lại kém xa hai người.

Tri thức vô hạn, hiểu biết vốn không phân biệt tuổi tác, hơn người điểm này kém người điểm kia cũng là bình thường.

Trên hông con thú kia chính là thú nang, tương tự giống như túi càn khôn của bọn hắn, ngày nay ở trên địa bàn nhân tộc muốn nhìn thấy nó thật không dễ dàng.

Hắn tiến đến giật lấy cái túi sau đó dốc ngược nó xuống, cả ba đều tò mò không biết có gì bên trong. Nhưng cũng như bọn hắn dự liệu, bên trong có vài thứ bột mịn rơi ra, có vẻ thời gian đằng đẵng đã bào mòn chúng.

Bất ngờ lúc này từ trong túi rơi tiếp ra hai thứ, chúng rơi xuống sàn phát lên tiếng kim loại va chạm. Ánh mắt ba người nổi lên tia dị sắc, vật vừa rơi ra chính là một miếng sắt hình lệnh bài, mà bên cạnh đó còn rơi ra tiếp một cái chìa khoá vàng kim.

Bọn hắn vốn không biết miếng sắt này giống hệt với chiếc ở chỗ Triệu Cơ Cực, không hề có chút khác biệt. Hàn Tông đưa tay ra cầm lấy, tay hắn hơi run lên khi cầm nó, vật này nhìn nhỏ bé nhưng lại nặng tới mấy chục cân. Hơn nữa lại mang cho hắn có cảm giác lạnh buốt bàn tay, thật không tầm thường.

"Nhìn vào hình thù thì có lẽ đây là một trong ba cái mà lão giả họ Triệu đã nhắc tới rồi, chỉ là nơi mà ông ta tả lại có chút khác biệt đôi chút.!"

Hàn Tông giơ chiếc lệnh bài lên cho hai người xem xét, hắn cầm ở tay chứ không đưa cho hai người. Đoạn Tuyệt hiểu ý tứ của hắn, mặt lại càng thâm đen như nước đầm, tới khi nghe hắn nói định đưa cho Bích Ngọc giữ thì ông ta giơ tay cản lại.

"Nếu đúng như lời lão ta nói, chiếc lệnh bài này có thể đưa người cầm ra ngoài, nhưng hiện tại chỉ có một. Chúng ta lại có ba người, mà ai trong hai vị quan trọng hơn ta đều biết rõ. Hai vị cũng nên cho ta một cái đảm bảo chứ?."

Lời của ông ta hai người bọn hắn nghe đều hiểu, trong hai người quả thật giá trị của Bích Ngọc hơn hẳn Hàn Tông. Tính cách và ứng đối của hai người ông ta lại càng hiểu rõ, tất nhiên là không muốn nàng ta thừa cơ ra ngoài, để lại ông ta và hắn ở đây.

Ở tình cảnh của mình, ông ta muốn đảm bảo quyền lợi thì chỉ có kéo lấy nàng ta. Một khi nàng ta còn chung cảnh ngộ với mình, ông ta sẽ không sợ hai người trở mặt.

"Hừ! Ông yên tâm, chúng ta đã thề rồi, ông vẫn còn sợ sao?."

Ông ta không nói, Bích Ngọc hừ lạnh không để ý nữa. Đối với nàng mà nói, một lời đã ra nặng tựa thái sơn. Để sư huynh cầm cũng chẳng vấn đề, hành động đưa đồ của hắn khiến nàng tuyệt đối tin tưởng đồng môn.

Hàn Tông thì lại khác, hắn đã đoán trước được tình huống này nên mới cố ý đưa tấm lệnh bài cho Bích Ngọc, quả nhiên ông ta đã ngăn cản như hắn dự liệu. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, tấm lệnh bài này giá trị ngang với một mạng người. Hắn làm sao có thể ngu mà buông tay đưa cho kẻ khác, nhưng không làm ra hành động trên, nhất định sẽ khiến kẻ khác nổi lên dị sắc.

Bích Ngọc rất quan trọng trong kế hoạch của hắn, để nàng ta dị nghị, mang theo tâm tư đề phòng, với hắn đây quả thật là lỗ lớn.

Đưa cho Đoạn Tuyệt giữ là không có khả năng, mà đưa cho Bích Ngọc thì ông ta sẽ phản đối, hiển nhiên hắn là người được lợi, vừa có tiếng lại có miếng.

"Chiếc chìa khóa này…"

Hàn Tông cầm lên chiếc chìa khóa, hắn mở đầu câu chuyện dẫn hướng chú ý của hai người lên nó. Đây là một chiếc chìa khóa nhìn không có gì đặc biệt, ngoài trừ to hơn bình thường một chút.

Giữa lúc ấy chiếc chìa khóa đột nhiên vang ong ong mấy tiếng, nó vụt khỏi tay Hàn Tông rồi bay lên cao hai trượng. Toàn thân tỏa sáng, ba người nhìn lên bất ngờ với cảnh này.

Nhưng rồi ba người cảm thấy dưới chân lay động, cả ba không khỏi lùi nhanh lại mấy bước. Mặt nền đá nổi lên một vòng cổ trận màu huyết, từng phiến đâ ầm ầm dịch chuyển rồi để lộ ra một lỗ hổng nhỏ.

Chiếc chìa khóa cứ như vậy mà rơi xuống, ba người yên lặng quan sát, nhìn thấy cảnh đó cũng không hề động đậy.

Cạch… Ca.. Cạch…

Qua thêm một khắc cổ trận trên nền nhà biến mất, từng phiến đá thu lại để hiện ra một miệng giếng khá lớn.

Ba người nhìn xuống chỉ thấy sương mù một màu xám xịt lan tỏa, sâu dưới nữa lại là một nền đá khác.

"Đi xuống chứ?."

Bích Ngọc do dự hỏi, Hàn Tông im lặng chưa nói, Đoạn Tuyệt trầm ngâm rồi thở dài:

"E là phải vậy rồi, chúng ta tìm khắp quanh đây đều không có gì khác lạ. Hơn nữa mới chỉ tìm được một chiếc lệnh bài, còn hai chiếc nữa…"

Ông ta không nhanh không chậm nhìn hắn rồi chêm tiếp vào một câu:

"Cũng không biết chừng chỉ có một cái lệnh bài ban nãy thôi, còn dưới này lại là bẫy ở nơi này. Tuy nhiên nếu mang lệnh bài kia ra thôi động thử, mà nó lại chỉ có thể truyền tống được một người, vậy thì hai người ở lại sẽ ăn thiệt lớn!."

Lời phân tích của Đoạn Tuyệt khiến cho Bích Ngọc do dự, quả thật là lệnh bài chỉ truyền đi được một người, vậy thì hai người ở lại ăn thiệt lớn. Hàn Tông không nói, hắn hiểu trong tình huống năm ăn năm thua, Bích Ngọc tuy chưa nói nhưng Đoạn Tuyệt ông ta sẽ không chấp nhận như vậy.

Thấy vậy ông ta lại nói tiếp:

"Tuy không biết đám sương mù kia có hại không, tuy vậy dựa vào cảm nhận thì phía dưới không có động tĩnh. Chi bằng ta và ngươi cùng xuống xem một chút, đôi bên hỗ trợ lẫn nhau cũng tốt. Trước nàng ta cứ ở lại phòng bị, phòng trừ tình huống bất ngờ phát sinh…"

Với kinh nghiệm của Đoạn Tuyệt, ông ta đưa ra quyết định rất hợp lý, để cho hắn khó có thể bác bỏ. Ông ta sẽ không xuống một mình, mà hắn lại càng không. Trong tình huống phải bảo đảm an toàn cho Bích Ngọc, nàng ta cũng không xuống được, còn bảo cả ba cùng xuống thì đúng là kẻ đó não bị úng nước rồi.

Sau khi quẳng xuống dưới một tảng thịt tươi, bọn hắn nhận thấy làn sương này không có độc tính gì. Lúc này thêm một hồi trao đổi đôi câu, chuẩn bị vài thứ, Hàn Tông và ông ta mới từ từ trên miệng giếng chậm chạp nhảy xuống.

Hai người vừa chạm đất thì liền quay người hai mặt cảnh giác bốn phía, may mắn là không có gì bất thường phát sinh. Sương khói khiến cho bọn hắn chỉ nhìn xa được vài trượng, nhưng khoảng cách như vậy là đủ để đề phòng đánh lén.

Với cảnh giới của bọn hắn cũng không thể nín thở được lâu, cho nên cả hai chỉ tập trung vào những vấn đề thiết yếu.

Nhìn quanh không có động tĩnh, sương khói này cũng không có gì bất thường. Hàn Tông ngước lên nhìn Bích Ngọc định ra hiệu cho nàng ta xuống thì chợt ngẩn ra, hắn không thấy nàng ta đâu.

Thay vào đấy, phía trên cao Hàn Tông nhìn thấy là trời xanh mây trắng, khiến cho hắn đơ ra mất mấy giây. Hàn Tông thấy có gì đó không ổn, lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo. Hắn quay sang định kêu ông ta một tiếng thì lại thấy xung quanh, cảnh tượng làm cho hắn ngẩn ra tiếp.

Xung quanh hắn là một tòa thành rộng lớn, nhưng hiện đã đổ nát hoang tàn, khói đen bốc lên nghi ngút. Không chỉ vậy, trên nền la liệt xác chết như có ai đó vừa đồ sát, máu tươi nhuộm đỏ cả nền đất. Không khí một mùi huyết tinh tanh nồng, một tòa thành có tới hàng chục vạn nhân khẩu, cảnh tượng này thật sự ghê người.

Hắn đột ngột ôm lấy đầu hét lên một tiếng đau đớn, đầu óc quay cuồng dữ dội, từng tiếng hừ hừ phát ra thành tiếng.

"Hừ… hừ… hừ… Chết… tiệt thật! Đau quá..."

Qua nửa nén nhang hắn âm u từ trong cơn đau tỉnh lại, ánh mắt không còn hờ hững như trước nữa, lại trở lên lạnh lẽo. Hắn đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh thêm một vòng, lúc này nhìn thấy một một tên nam tử vẫn còn sống, gã ta bị tường đá đè lên nửa người.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn quét tới, gã giống như nhìn thấy đôi mắt của một con quỷ, cả người run rẩy như trong hầm băng.

"Chưa chết à?."

Từ chỉ tay hắn bắn ra, một luồng ngân quang xanh nhạt xé gió lao vút đi.

Phựt một tiếng nhỏ, trên trán gã ta đã có một lỗ nhỏ, máu tươi cùng não tương từ đó phun ra xối xả. Đôi mắt gã vô hồn, cả người đổ gục xuống, hiển nhiên là đã bỏ mình…