Nhân Thường

Chương 197: Bố cục



Lúc này Bích Ngọc vẫn một đường bạt mạng mà chạy, khi nãy Khả Vân Khuynh đưa lại con thú, nàng đã biết phải chạy theo hướng nào rồi.

Đột nhiên con thú phản ứng, nàng dựa vào khế ước có thể hiểu được ý nó, trên mặt hoàn toàn hoảng sợ. Bước chân Bích Ngọc dồn dập, nàng cố sức phóng về phía trước, thật không may là trước đó cả đám phù hỗ trợ nàng đã dùng hết rồi.

Chẳng qua chạy được bao lâu Bích Ngọc sức cùng lực cạn, tốc độ của nàng không còn được như trước nữa, bắt đầu giảm dần. Lúc này con thú phản ứng cực kì mãnh liệt, Bích Ngọc không khỏi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách nàng trăm mét một dải khói xám nhạt đang cấp tốc đuổi tới, hướng của nó lại chính là chỗ nàng đang đứng.

Bích Ngọc không biết thứ kia là gì, nhưng từ khí tức nó tỏa ra khiến cho nàng cảm thấy áp lực nặng lề. Nàng đẩy Hàn Tông ngã ra sau, bàn tay mạnh mẽ vung lên, quanh người hiện ra hơn hai mươi thanh kiếm.

Đây có lẽ đã là cực hạn với sức lúc này của Bích Ngọc rồi, nàng không chút nghĩ ngợi thôi động tất cả phóng tới đám khói kia. Nhưng đúng vào lúc hai bên cách nhau mười trượng, một ánh quang màu vàng từ trên trời đánh xuống. Thế công chớp giật khiến cho người ta không kịp phản ứng, chỉ nghe uỳnh một tiếng.

Xung quanh mười mét nơi va chạm đã tạo thành hố sâu, cây cối bật gốc đổ nghiêng ngả, đất đá tứ tung. Ngay cả Bích Ngọc cũng bị đẩy dạt về sau, nhưng tuyệt nhiên không có bị ảnh hưởng chút nào.

Bích Ngọc nghi hoặc trong lòng, là thứ gì vừa đánh tới, mọi thứ quá nhanh khiến nàng không kịp nhìn rõ. Nhưng thân trong nguy hiểm, nàng vừa phòng bị vừa lùi lại, mồ hôi trên trán úa ra.

Bụi khói dần tiêu tán, lúc này Bích Ngọc mới nhìn rõ, đứng giữa miệng hố là một thân ảnh. Kẻ này dùng áo choàng trùm kín cả người, xung quanh gã dường như có thứ vô hình bao bọc, khiến cho khói bụi không thể bám vào.

Bích Ngọc cả kinh, kiểu giấu đầu lòi đuôi này khiến cho nàng liên tưởng tới gã hắc y nhân. Chẳng lẽ đây là quân tiếp viện của Bảo Ngọc, đúng hơn là Thường Nguyệt Tử Tiên?.

Cũng không biết kẻ này di chuyển thế nào, sau chớp mắt đã đứng bên cạnh Hàn Tông. Bích Ngọc hoảng hốt vừa kịp nhận ra thì gã đã cúi xuống xem xét hắn rồi, nàng không kịp nghĩ nhiều, thanh kiếm vung lên….

"Hắn đang hấp hối…. không muốn hắn chết thì đứng yên đấy!."

Một giọng nói khàn khàn từ gã phát ra, Bích Ngọc không khỏi kịp dừng lại bước chân. Nàng kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ, nhưng mà lúc này sợ hãi đã xâm lấn tâm trí rồi. Áp lực kinh khủng khiến nàng không dám cử động, cũng không dám làm gì, chỉ biết trơ mắt nhìn.

Thời gian qua thêm nửa chén trà, lúc này có tiếng của nữ nhân vang tới:

"Thật may có ông tới kịp, bằng không hậu quả khôn lường!."

Khả Vân Khuynh từ trên đáp xuống, thân váy xẻ rách nhiều chỗ, máu tươi nhuộm nửa người. Thương thế nghiêm trọng, nàng ta lúc này mới kịp phi thân tới.

"Sư tỷ…."

Bích Ngọc vội vàng kêu lên, trận ác chiến vừa rồi nàng không đủ trình độ ở lại chứng kiến. Nhưng thấy Khả Vân Khuynh tả tơi như vậy, lại là tới vì mình, Bích Ngọc xúc động ứa nước mắt.

"Không sao, mọi thứ đã ổn, nơi này đã có chúng ta, sư muội nghỉ ngơi trước đi."

Bích Ngọc khi này mới dám thả lỏng cơ thể, hơn nửa tháng nay lúc nào tâm trí cũng trong tình trạng căng thẳng. Nàng thật sự mệt mỏi, cả người vô lực thiếp đi từ lúc nào không hay.

Khả Vân Khuynh đỡ lấy Bích Ngọc, trong lòng trầm ngâm không nói, cảm xúc lẫn lộn. Khi trước nàng vì lời nói của Cổ Tử đã mơ hồ phán đoán tình huống có khả năng xấu hơn dự đoán. Vì thế nàng truyền tin cho gã trước mặt này tới hỗ trợ, do đó nàng mới không do dự xông lên đối chiến với Thường Nguyệt Tử Tiên.

Cũng may ông ta tới kịp, bằng không cái tính tranh công đã hại chết nàng rồi. Thêm vào đó, bị Thường Nguyệt Tử Tiên lừa nàng mới nhận ra đó chỉ là phân hồn. Nhưng điều này cũng cho nàng biết, chiến lực của phân hồn sẽ không thể bằng bản thể. Điều này có nghĩa, kẻ gọi là Thường Nguyệt Tử Tiên kia, cảnh giới vượt xa nàng.

Ba ngày sau….

Tin tức thông cáo từ Cổ thành phát ra khiến cho nhiều thế lực lớn bé xung quanh rúng động, nhiều người không khỏi bàng hoàng. Cổ Tử cấu kết đám tà đạo, âm thầm tính toán thâu tóm Bát Linh Nguyên. Mục tiêu của Cổ Tử là loại trừ những thế lực lớn tại đây, tiếp đó thay người của ông ta lên, không may Đoạn gia là nạn nhân đầu tiên.

Không chỉ vậy, một phần mười diện tích Bát Linh Nguyên sụp đổ cũng là do một tay ông ta gây ra. Hàng vạn dặm sụp xuống chôn theo vô số sinh linh, tin tức này làm cho cả Bát Linh Nguyên chìm trong hỗn loạn.

Nhưng may thay tin tức rò rỉ, Diên Minh là tướng dưới trướng của Cổ Tử đã âm thầm báo tin lên, tông môn liền xuất động cường giả tới trấn áp. Chỉ là Cổ Tử đã nhanh chân chạy thoát, đám tà đạo tử thương vô số.

Hiện tại tội danh phản môn của Đoạn gia đã được gỡ bỏ, không cần lẩn trốn nữa mà đã có thể quay về lại Đoạn trấn.

Người có công lao lớn nhất trong vụ án này là Diên Minh, ông ta đã không quản gian khó, đi đầu trong việc phản kháng.

Cổ thành không thể một ngày thiếu người đứng đầu, Diên Minh đã được đặc cách khen thưởng, đảm nhận vị trí này. Cổ thành cũng được đổi tên từ đây, vô số quy định cũ cũng sẽ được thay đổi sau đó.

Ngồi trong gian nhà, Hàn Tông lúc này đã tỉnh, tuy chưa thể hoạt động như bình thường nhưng hắn đã có thể nói là đã không sao rồi. Tu giả có linh đan diệu dược, thể chất cũng hơn phàm nhân rất nhiều, so sánh khả năng phục hồi cách biệt giống như trời và đất vậy.

Tất nhiên không sao với người khác ở đây là hắn không chết, còn với riêng hắn thì lại có vấn đề.

Túi càn khôn bị người ta cướp mất, nhưng sau cùng lại được tìm về, vật dụng bên trong không có gì đáng giá. Vấn đề là nằm ở thương tích của hắn, trước đó hắn đã bị Cổ Tử đả thương. Sau trận ở dưới di chỉ, hắn lại thương đúng chỗ đó, đây là điểm nghiêm trọng, chắc chắn sẽ để lại di chứng.

Cũng không còn cách nào khác, không chết mà thoát ra ngoài được đã là may mắn lắm rồi..

Ngồi nghe được tin tức thông cáo phát ra, tất cả đều lệch lạc so với những gì hắn biết rất nhiều, nhưng hắn cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm.

Mỏ linh thạch ngũ hành là điều cấm kị, tất nhiên là không thể công khai ra ngoài. Chưa nói tới thế lực bên ngoài dòm ngó, chỉ tính riêng địa tặc ở đây cũng đủ đau đầu quản lý rồi.

Cổ Tử cấu kết tà đạo làm phản, đây là tin tức rúng động, thêm vào Đoạn gia diệt tộc không minh bạch, hai điều này có thể kích động hoang mang lòng dân. Đó mới chỉ là phụ, điều đáng nói chính là vì bọn hắn kích hoạt lệnh bài, cả vùng đất hơn mười vạn dặm chôn vùi theo vô số sinh linh. Tạo thành hỗn loạn lòng người, mọi thứ dần trở lên khó quản, lúc này trước phải an dân.

Đưa ra một lý do để chấn an lòng người là ổn thỏa nhất, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Dân chúng cần một người lãnh đạo mới để yên tâm, để dựa dẫm và tự hào, Diên Minh là người ở đây, tu vi chỉ dưới Cổ Tử, đưa gã lên làm một anh hùng là thích hợp nhất.

Tất nhiên theo Hàn Tông phán đoán, sự tình vẫn còn chưa hết. Vụ việc càng lớn, dân chúng sẽ càng chú ý, nhất là những kẻ ăn không ngồi rồi, chuyên ngồi lê bàn chuyện thiên hạ.

Cách tốt nhất để bịt miệng, làm chuyện này lắng xuống chính là tạo ra một cớ sự khác, chuyển hướng dư luận. Từ đây chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không chỉ có vậy đây còn là một mũi tên hai đích.

Tạo ra một cố sự lớn, vừa có thể dập tắt dư luận bàn tán, lại có thể để cho Diên Minh lập công. Trước đó nếu như chỉ là thông cáo của cao tầng, mọi người sẽ còn bán tín bán nghi. Lần này Diên Minh sẽ trực tiếp lập công, chứng minh thực lực rõ ràng.

Nhìn thì Diên Minh sẽ là người hưởng lợi nhiều nhất, thực tế gã cũng chỉ đang theo đúng lộ trình sắp đặt của môn phái mà thôi. Kẻ hưởng lợi không chỉ có mình gã, còn có nhiều người liên quan. Gã chỉ là tấm bình phong để hướng sự chú ý của mọi người, mục đích bố cục ổn định lại tình hình hỗn loạn ở nơi này. Chưa nói là còn có bí ẩn gì hay chăng, chỉ riêng mỏ linh thạch ngũ hành vẫn còn đó, môn phái đâu thể bỏ qua.

Lúc mà Hàn Tông còn đang đoán già đoán non, ở tại một biệt viện rộng lớn xa sỉ, Diên Minh đang cúi đầu đứng đó. Ông ta năm nay đã ngoài bảy mươi, cả người mặc chiến giáp, nước da rám nắng, một thân Hợp Linh trung kỳ. Với phàm nhân đây đã là tuổi xế chiều, nên về nhà an dưỡng, con cháu xum vầy. Với tu giả, so cảnh giới cùng tuổi tác, ông ta chỉ như phàm nhân tuổi ngoài ba mươi mà thôi.

"Làm tốt chuyện này, ông không cần phải lo lắng những thứ khác, mọi sự bọn ta đều sắp xếp xong xuôi cả rồi!."

Diên Minh không dám nửa lời bất tuân, ông ta vâng lệnh rồi nhanh chóng lui xuống, tự khắc đi làm việc của mình.

Sau khi Đoạn gia diệt vong, một số hầm mỏ do họ quản lý đã rơi vào hỗn loạn, liên tục xảy ra cướp bóc. Đoạn trấn đột nhiên xuất hiện nhiều vụ cướp của giết người, làm cho lòng người hoang mang. Không chỉ có vậy, Cổ Tử tạo phản, tâm phúc của ông ta cũng cần phải bắt giữ và điều tra.

Tiếp đến là âm thầm vây bắt tộc nhân Đoạn gia quay về, cấp tốc tra rõ tình hình trước khi xảy ra vụ án. Không chỉ vậy, còn phải tổ chức liên hợp với bảy đại thành chủ, phòng thủ cho tốt.

Tiếp tới là xử lý an dân, liên hệ một số kẻ có danh tiếng lớn trong dân chúng đứng ra hô hào, chấn an mọi người. Lại tự mình bỏ tiền túi, vận động quyên góp, giúp đỡ dân chúng an sinh.

Muốn có được lòng tin của dân chúng, cần phải để lại tiếng thơm, muốn người khác nghe theo, cần phải biết chia sẻ lợi ích.

Thêm vào lôi kéo một số kẻ có địa vị quanh đây về phe mình, bắt đầu hình thành một thế lực mới.

Cùng với một số sự tình bí mật khác, tất cả những vấn đề này sẽ dẫn tới một phen bạo động không nhỏ, Diên Minh cần phải dẹp hết được loạn này, xứng với danh xưng trước đó.

Một chuyện nữa là trước đấy hai ngày Khả Vân Khuynh đã tìm tới, nàng ta đưa cho ông một cái trận bàn. Thứ này là để truy tìm dấu vết của Cổ Tử.

Khả Vân Khuynh tuy đáp ứng thả cho ông ta rời đi, nhưng phía sau lại âm thầm giở chiêu.

Tình thế cấp bách nàng bắt buộc phải đồng ý điều kiện, nhưng nàng đâu có ngu mà để ông ta chạy thoát. Diên Minh cùng với một số tinh anh Ám Đường do hai trưởng lão mang tới, Cổ Tử e là phải mọc cánh mới thoát khỏi kiếp này.

Tin báo về đã xác định được vị trí ông ta ẩn náu, bắt được ông ta, tiếng thơm của Diên Minh chắc chắn sẽ còn vang dội hơn bây giờ...

….