Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 672



“Hóa ra Quỳnh Quỳnh của chúng ta thích xem những thứ này?”

Lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn, người bên cạnh đã bước vào phòng tự lúc nào. Anh đứng ở đằng kia, trong tay cầm một quyển tạp chí, bìa ngoài tạp chí là hình ảnh một người mẫu nam ăn mặc mát mẻ nào đó đang nghịch chiếc đồng hồ đeo tay.

Chỉ cần nhìn bìa ngoài tạp chí thôi, đã biết bên trong chẳng phải thứ gì tốt lành rồi.

Nhan Nhã Quỳnh như bị chú định thân, cả người vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ chưa kịp hoàn hồn. Lúc cô rời đi quá mức vội vàng, nên không nhớ được, trong phòng của mình còn có mấy thứ đồ muốn đòi mạng người ta đến nhường này. Khi trước cô xem nó cũng là vì muốn mua vài thứ đồ cho Giang Anh Tuấn.

Nhưng ai biết ở bề ngoài nhìn vẫn thấy nó như bao tạp chí bình thường khác, vậy mà bên trong lại khó coi đến vậy. Trước đó cô mới lật có vài trang, sau đó vì gặp quá nhiều chuyện, thế nên đến cuối cùng, cô lại quên mất sự tồn tại của cuốn tạp chí này.

Thế mà bây giờ cuốn tạp chí ấy lại được đặt trên bàn một cách hiên ngang như vậy, đến cùng là ai đã vào phòng của cô!

“Anh Tuấn, anh nghe em nói này, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!”

Hình như đã quá muộn để nói thêm bất cứ điều gì rồi thì phải, Nhan Nhã Quỳnh xông về phía trước hai bước, nuốt ngụm nước miếng có chút khó khăn thốt lên!

“Em nói đi, anh nghe đây.”

Giang Anh Tuấn vắt chân ngồi ở trên ghế salông, sau khi đưa tay lên ra hiệu cho Nhan Nhã Quỳnh tiếp tục nói, anh bắt đầu lật từng trang của cuốn tạp chí, mỗi lần lật qua một trang còn không quên chậc chậc cảm thán hai tiếng, tựa như vừa thấy được thứ gì đó ghê gớm lắm vậy.

Một quyển tạp chí không dày nhưng chắc chắn cũng không được tính là mỏng, chỉ qua mấy phút sau đã bị anh lật hết.

Vì sốt sắng nên Nhan Nhã Quỳnh mới nói ra câu đó, nào biết Giang Anh Tuấn lại muốn cô trả lời thật.

Âm thầm kêu thảm một tiếng trong lòng, cô không nói ra được một câu nào có chút tác dụng, ngược lại còn tự mình làm mình phát nghẹn, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, quơ tay múa chân muốn giải thích.

Dường như anh cảm thấy đùa vậy đã đủ rồi, hơn nữa sau khi đã thấy dáng vẻ sốt sắng của cô, trong lòng Giang Anh Tuấn thoải mái không ít. Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, hai tay chống cằm nhìn cô, đôi mắt phượng với con ngươi đen thẳm, hẹp dài khe khẽ chớp, nhìn qua còn có mấy phần ý tứ làm nũng.

Nhan Nhã Quỳnh sửng sốt một chút, thấy dáng vẻ này của anh cũng không thấy hoảng hốt. Cô thận trọng bước về phía trước mấy bước, hai mắt nhìn về phía anh, thật giống như đang nói, ‘em đến thật đấy’ vậy!

Giang Anh Tuấn thấy dáng dấp dáo dác đáng yêu của cô, cúi đầu bật cười, anh thu hai tay lại khoanh trước ngực tựa lưng lên ghế salông phía sau.

“Qua một thời gian nữa em theo anh qua Mỹ được không?”

Sau khi có biện pháp khác, chuyện đi Mỹ đã không còn đáng lo như trước nữa. Tuy rằng lúc vừa từ bệnh viện trở về vẫn còn hơi mệt, nhưng sau khi nghỉ ngơi đầy đủ dáng vẻ của Nhan Nhã Quỳnh cũng không tệ lắm, Giang Anh Tuấn cảm thấy anh nên tâm sự với cô trước một chút sẽ tốt hơn.

“Không phải chúng ta đã nói rồi sao, sau khi trở về sẽ kết hôn mà? Lẽ nào anh không muốn kết hôn với em?”

Nhan Nhã Quỳnh có chút oan ức quệt miệng tựa trong lồng ngực Giang Anh Tuấn. Mấy ngày nay Giang Anh Tuấn càng ngày càng dung túng cô, thế nên cái tính tình này của Nhan Nhã Quỳnh cũng là do anh chiều chuộng mà ra.