Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 999



Nhan Nhã Quỳnh nhíu mày đi ra ngoài, quả nhiên cô nhìn thấy những người giúp việc và cả quản gia Sơn đều đang ở đó. Tinh Hòa trông như một cô công chúa nhỏ vậy, đang bị nhiêu người vây quang. Những người đang vây xung quanh đều lo lắng cho sự an toàn của cô bé. Bên phải cô bé có một cậu bé đang ngôi trông như một ông vua nhỏ, đang ngồi dưới một chiếc dù che nắng, cau màu uống nước Trong tay cậu bé còn có một quyển sách, trông vừa dày vừa nặng, cũng không biết nội dùng là gì.

Cô chậm rãi đi tới ngồi xuống phía sau NhanHướng Minh, ánh mät nhìn thẳng về phía trước.

“Hướng Minh, sao con lại không qua chơi với em?”

Cậu bé cứ trầm mặc cả ngày như thế, suốt ngày chỉ ôm khư khư một quyển sách để đọc, chính là những quyển sách mà ngay cả người lớn như cô đọc cũng không hiểu nổi. Trông có vẻ còn bận rộn hơn cả cô, điều này khiến Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy tự hào nhưng đồng thời cũng cảm thấy có hơi đau lòng.

“Mẹ đến đây lúc nào đấy?”

Tôi Hướng Minh nghiêng đầu sang nhìn cô một cái rồi lại nói: “Bố đã rời khỏi nhà từ tối hôm qua, buổi sáng ông nội Sơn đã nói cho con biết. Bây giờ chắc bố vẫn còn đang trên máy bay đấy, mẹ mau đi ăn sáng đi!”

“Bố không có ở nhà cũng không có gì quan trọng. Trong nhà vẫn còn có Hướng Minh mà, Hướng Minh sẽ bảo vệ mẹ và Tinh Hòa thật tốt có đúng không nào?”

Chuyện Giang Anh Tuấn đi công tác là chuyện thường xuyên xảy ra, Nhan Nhã Quỳnh cũng chỉ sửng sốt một chút thì đã có thể chấp nhận được sự thật này. Cô đưa tay xoa đầu cậu bé, có quản gia Sơn ở đây, chuyện trong nhà cũng không cần cô phải bận tâm đến. Bởi vì nãy giờ vẫn chưa ăn gì nên bây giờ cô cảm thấy hơi đói.

Cô vui vẻ ăn xong bữa sáng, sau đó nghỉ ngơi một lúc chờ đến chiều khi NhanMinh Tú đã nghỉ ngơi thật khỏe thì hai người sẽ đi ra ngoài một chút. Lúc này, NhanKiến Định đã đến mục tiêu cần đến, Trần Bắc đã phân chia và sắp xếp vị trí ẩn nấp cho ba mươi người còn mình thì đứng ngay bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng cúi thấp đầu.

Ngay khi vừa xuống máy bay, ánh mắt NhanKiến Định đã nhìn thấy Trần Bắc thế nhưng anh ta cũng không tùy ý mà ép đến gần. Nếu Abel đã tới đây thì chứng tỏ nơi này cũng không còn an toàn nữa, anh ta có thể quang minh chính đại đặt chân tới đây là vì Abel nể mặt ông ngoại NhanKiến Định nên mới không dám ra tay trực tiếp. Thế nhưng những người bên cạnh Abel thì cũng không có gì phải kiêng dè anh.

Vì thế NhanKiến Định bí mật ra hiệu cho Trần Bắc, sau đó đi thẳng ra ngoài đón xe về khách sạn trước.

Từ lần trước khi NhanKiến Định đến ở thì căn phòng đó vẫn luôn được giữ riêng cho anh. Vì thế lần này tới đây anh cũng không cần làm quá nhiều thủ tục, nhanh chóng cầm chìa khóa quay về phòng. Sau khi đã kiểm tra cẩn thận thấy hông có máy theo dõi, sắc mặt anh ta cũng dần trở nên thả long.

Anh ta yên lòng cũng không được bao lâu, không bao lâu sau khi trời vừa sụp tối, cửa sổ phòng anh ta nhanh chóng bị ai đó gõ.

NhanKiến Định trầm mặc đi tới mở cửa sổ: “Đã điều tra ra được gì chưa?”

Người tới chính là Trần Bắc, mặc dù căn phòng này ở tầng bốn của khách sạn, nhưng nếu muốn tay không leo lên đây là chuyện không hề dễ dàng.

“Đã phải tất cả toàn bộ ra ngoài, ngắn thì khoảng một đến hai ngày. Còn lâu thì cũng khoảng một tuần sẽ có tin tức, ngài Kiến Định cứ yên tâm.”

Những chuyện quan trọng cần làm lúc này, kể từ sau khi lên máy bay anh đã bàn bạc cặn kẽ với đàn em của mình, vì thế ngay khi vừa mới xuống tới máy bay, anh ta đã bàn bạc xong kế hoạch cụ thể. Ngoại trừ ba người ở lại và vệ sĩ riêng của NhanKiến Định ra thì những người còn lại đều được phái tới xưởng sản xuất thuốc, vừa phải tra hỏi ra hành tung của Abel mà cũng vừa phải kiểm tra tình hình khác thường.

“Rốt cuộc thì những người bị bắt đang ở đâu? Cho dù thế nào cũng phải cứu những người đó ra” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Ký Ức Độc Quyền
3. Lương Ngôn Tả Ý
4. Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
=====================================

Sở dĩ lần này anh ta đích thân đến đây, nguyên nhân chủ yếu cũng là để cứu những người này. Nếu như không thể cứu những người đó ra thì mọi thứ sẽ bị đảo ngược.

“Ngài Kiến Định cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu những người này ra khỏi đó một cách an toàn. Ngài cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ tới khi tôi điều tra ra được hành tung của Abel hoặc phát hiện ra gì mới thì tôi sẽ lại đến tìm ngài. Nếu không phải không còn cách nào khác thì ngài không nên hành động một cách tùy ý.”