Nhân Tình

Chương 91



Cảm nhận được điều không lành, Nhã Ân vội vàng gỡ tay Tần Hạo Thiên ra khỏi. Đôi chân bất giác lùi về sau vài bước, sự phòng bị tăng lên:

''Hạo Thiên! Em nghĩ anh đã đi quá giới hạn rồi. Đây là quyết định của em dù có ra sao em cũng sẽ không ly hôn.''

''Nhã Ân!''

''Nếu như anh còn nhắc đến vấn đề này một lần nào nữa thì chúng ta coi như không quen biết.''

Dứt lời, Nhã Ân mở cửa rồi vội vàng vào trong. Tần Hạo Thiên đưa tay cố nắm lấy tay cô nhưng không kịp. Cánh cửa gỗ đóng lại thuận tiện tạo ra một tiếng rầm lớn. Tình cảm bao năm anh ta dành cho cô lớn như vậy thế mà cô chưa một lần cảm nhận. Lại còn đi cưới một tên không ra gì, dẫu biết bản thân đến muộn nhưng không có nghĩa không xứng đáng.

Tần Hạo Thiên đứng trầm ngâm trước cửa rất lâu rồi mới rời đi.

Nhã Ân ở bên trong nhà, thông qua khung cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài. Thấy Tần Hạo Thiên lên xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhã Ân chỉnh sửa trang phục quay người lại định về phòng, bỗng, một bóng người khi xuất hiện lù lù phía sau cô từ bao giờ. Nhã Ân giật nảy mình, tim đánh trống liên hồi như muốn nhảy ra bên ngoài.

Người đứng trước mặt cô không ai khác là Vương Đình Phong. Anh đã chờ cô ở đây rất lâu và chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện hiữa hai người.

Nhã Ân đưa tay lên vuốt nhẹ được mấy cái, thở dài:

''Anh làm gì mà xuất hiện như ma thế?''

''Đi đâu giờ này mới về? Lại còn để trai đưa về tận nhà nữa chứ?''

Vương Đình Phong chắp hai tay ra sau, vẻ mặt cau có vô cùng ngữ điệu còn vô cùng khó chịu. Từ lúc ở nhà hàng tới giờ tâm trạng anh không được tốt, lại thêm việc nhìn thấy cô được Tần Hạo Thiên đưa về tận nhà càng khiến anh giận dữ thêm.

Nhã Ân nhìn anh, tự vấn thái độ bây giờ là thế nào? Không phải anh cũng đi ăn với người phụ nữ khác rồi còn dẫn đến trước mặt cô hay sao? Bây giờ quay sang trách ngược lại. Cô thở dài một tiếng, thản nhiên đáp:

''Hạo Thiên mời tôi đi ăn anh ấy không đưa tôi về thì ai? Là anh chắc?''

''Cô cũng có thể gọi tôi đến mà.''

''Xin lỗi, Tôi không dám làm phiền khoảng thời gian hạnh phúc của anh với người đẹp. Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép.''

Cả ngày hôm nay đi nhiều nơi, tới nhiều chỗ khiến cơ thể cô mệt lả. Hiện giờ cô chỉ muốn thả mình xuống chiếc giường êm ái rồi đánh một giấc tới sáng mai. Nếu còn tiếp tục đứng đây e rằng cô sẽ bị һàпһ һạ mất.

Nhã Ân nhẹ nhàng lướt qua người Vương Đình Phong vừa đi được vài bước anh đã giữ tay cô lại. Cô nhìn anh, giọng điệu đầy chán nản:

''Anh lại muốn nói chuyện gì nữa?''

''Tôi không muốn em thân mật với bất kỳ người đàn ông nào.''

''Lý do? Tôi không phải người yêu cũng không phải vợ anh. Anh lấy quyền gì mà cấm tôi.''

''Quyền?''

Vương Đình Phong mạnh tay, kéo Nhã Ân vào trong lòng thầy còn lại thuận tiện ôm lấy eo cô. Hai người mặt đối mặt. Trong khoảnh cách này cô có thể thấy rõ gương mặt của anh. Sống mũi cao, đôi mắt màu tro đầy ý cùng nụ cười đầy tinh quái. Anh siết chặt lấy eo cô, phà hơi thở ấm nóng của mình lên vành tai cô:

''Hiện giờ em là tình nhân của tôi, chỉ khi nào tôi buông tay em mới được có người mới.''

Nhã Ân bật cười, tưởng rằng anh còn nói ra câu nào đó nghe vui tai hóa ra lại là mấy câu tổng tài bá đạo. Mấy câu này cô đã nghe đi nghe lại nhàm chán trên mạng bây giờ được chính chồng mình nó ra, đúng là buồn cười.

Thấy cô cười vui vẻ, anh chau mày khó chịu:

''Tôi nói có điều gì sai sao mà em cười?''

Nhã Ân ho lên mấy tiếng giữ bình tĩnh, gật đầu đáp:

''Buồn cười ở chỗ câu nói của anh thật vô lý.''

''Vô lý chỗ nào?''

''Tôi không phải vợ, cũng không phải người yêu anh mà phải có trách nhiệm chung thủy với anh.''