Nhân Tình

Chương 93



Đang định đưa tay bật đèn thì từ trong nhà tắm Như lY bước ra. Trên người cô ta chỉ mặc một bộ váy ngủ hai dây satin mỏng manh khoét sâu hở lưng và пɡựᴄ. Như Ly nhìn anh mỉm cười rồi từng bước lại gần. Vương Đình Phong cảm nhận được có điều không hay liền tự động lùi về sau vài bước.

Tới khi lưng anh chạm vào cánh cửa cũng là lúc cô ta tới nơi. Chiếc đầm ngủ hở bạo làm anh thấy rõ từng đường cong trên cơ thể cùng vòng một căng tròn đầy quyến rũ. Anh nuốt nước bọt nhưng không phải theo bản tính của đàn ông mà là sự sợ hãi.

Thái độ khác lạ của anh khiến Như Ly khó hiểu. Cô ta hỏi:

‘‘Anh sao vậy? Có chuyện gì hả?’’

Vương Đình Phong lắc đầu:

‘‘Không…Không có. Mà sao hôm nay em ăn mặc kỳ thế? Trời lạnh lắm đấy mặc thế này dễ bị cảm.’’

‘‘Anh có bị ốm đầu không? Nhiệt độ trong phòng cao thế này làm sao mà lạnh được. Hôm nay em đặc biệt mà thế này để thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.’’

‘‘Hả??? Nghĩa vụ của người vợ?’’

‘‘Vâng, có gì mà anh phải phải ngạc nhiên như vậy. Bố mẹ đang muốn có cháu bế bồng lắm rồi đấy. Chẳng lẽ anh không muốn?’’

‘‘Không phải chỉ là…’’

Vương Đình Phong chưa nói nết câu thì dừng lại. Anh tự hỏi hôm nay Như Ly ăn phải thứ gì mà trở nên kỳ quái như vậy. Ngày thường cứ tới giờ này cô ta ngoan ngoãn nằm kế bên anh say giấc, nay lại giở chứng đòi làm chuyện vợ chồng.

Có điều khi mặc bộ này trông cô ta cũng thật quyến rũ, vòng nào ra vòng lấy. Mái tóc ngắn ngang vai khiến gương mặt càng trở nên bừng sáng. Đàn ông thấy cảnh xuân này chắc chắn sẽ lao vào vồ vập giống hổ đói. Nhưng anh thì khác, ngoài cảm giác e ngại sợ hãi ra thì không có lấy một chút hứng thú.

‘‘Anh thấy em thế nào?’’

Giọng nói của Như Ly đột ngột vang lên khiến anh giật mình. Vương Đình Phong lướt nhìn cô ta một lượt, trả lời lấy lệ:

‘‘Đẹp lắm!’’

Như Ly vui sướиɠ, hai mắt sáng rực lên:

‘‘Có thật không anh?’’

‘‘Thật mà! Vợ anh là đẹp nhất!’’

Ngày thường đều là Vương Đình Phong chủ động, hôm nay sẽ ngược lại. Như Ly chủ động vòng tay câu cổ anh rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Vương Đình Phong tròn xoe mắt ngạc nhiên, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý cô ta đã nhào tới. Chắc hẳn lần này cô ta muốn hành động thật, anh chẳng còn cách nào khác đành phải phối hợp.

Ở dưới lầu, nhìn cốc cà phê được pha nóng hổi bốc lên hơi khói Nhã Ân thở dài một tiếng. Cô đặt cà phê vào khay rồi lê từng bước nặng nề lên cầu thang. Dù rất muốn hoàn thành xong công việc này để đi ngủ nhưng cơ thể cô đã kiệt sức chẳng còn hơi đâu để nhanh chân.

Đứng trước phòng, Nhã Ân định đưa tay lên có cửa thì từ bên trong phát ra những âm thanh đầy ngại ngùng:

‘‘A… Đau! Phong, anh nhẹ nhàng một chút.’’

‘‘Anh biết rồi! Anh xin lỗi.’’

‘‘Nhẹ thôi!’’

Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên, bàn tay giơ lên bỗng buông thõng xuống. Cô như không tin vào những gì mình nghe thấy, hai mắt vô hôn nhìn cánh cửa gỗ bên tai không ngừng vang lên giọng nói của Vương Đình Phong và Như Ly.

Hai người họ đang làm chuyện đó trong chính căn phòng của cô sao?

Những âm thanh ghê tởm đó không ngừng phát ra, Nhã Ân đứng đối diện cánh cửa gỗ. Tay nắm chặt khay đựng đến nỗi đỏ ửng lòng bàn tay, nước mắt cô rơi lã chã còn có vài giọt rơi xuống tay.

Có nằm mơ cô cũng không ngờ tới việc Vương Đình Phong lại là người như vậy. Những lần thấy anh vui vẻ với Như Ly hay tay trong tay cùng người con gái khác, cô tự nhủ là do anh mất trí không nhớ ra cô là ai nên mới như vậy. Nhưng lần này thực sự đã chạm tới giới hạn.