Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 25



Mọi việc có lợi thì có hại, từ phương diện lý trí mà nói cùng Dạ Minh Quân giữ mối liên hệ ái muội như trước mắt là phương án tự vệ an toàn nhất, nhưng cảm tình trước nay đều thay đổi thất thường, tâm không động tự nhiên an toàn, nhưng, tâm nếu có thể bị trí não khống chế, trong lịch sử nhân loại cũng sẽ không xuất hiện nhiều bi kịch như vậy.

Khi Kỷ Mạch chợt tỉnh mộng trong khung cảnh lung linh được ánh trăng chiếu sáng, theo bản năng liền yên lặng vỗ vỗ lồng ngực, mặc dù tim vẫn duy trì nhịp đập như quy luật những ngày qua, thỉnh thoảng sẽ len lén loạn nhịp một cái chính là âm thầm nhắc nhở cậu, cái bộ phận phiền toái này đang cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của trí não bởi vì bị một viên dạ minh châu câu dẫn.

Đồ không có tiền đồ, không phải là cùng Dạ Minh Quân nhìn ánh trăng một hồi thôi sao, thứ ngoạn ý này thời điểm tự học buổi tối trước kia nhìn thấy còn chưa đủ nhiều sao? Ngươi còn nhảy loạn cái gì? Nhảy cũng được đi, còn dám nằm mơ, không sợ chết người sao!

Tức tối dùng nước lạnh rửa mặt, hơi ấm Dạ Minh Quân còn lưu lại cuối cùng tiêu tán, nhưng khi Kỷ Mạch mở tủ quần áo ra, trên y phục tế ti có một ống tay áo bị xé rách tựa như bi kịch đã được báo trước vậy làm mí mắt Kỷ Mạch không ngừng giựt giựt.

Quên đi, hôm nay đã hướng Tô Cách muốn làm chút nhiệm vụ, đầu năm nay vẫn nên làm chính sự thì tương đối an toàn hơn.

Bi thương phát hiện mình xưa nay không tính là cần mẫn lại chủ động làm việc một ngày, Kỷ Mạch cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cảm thán, xem ra đoạn tụ khiến người ta phải lao lực.

Chỉ tiếc, trên đời luôn có một chút bất ngờ sẽ cắt đứt kế hoạch công việc của con người, ví dụ như mùa đông Boss mèo thích nằm trên bàn phím, con chó lớn lại đang vẫy cái đuôi chờ ngươi cùng nó đi dạo, còn nữa, ngươi vĩnh viễn cũng không ngờ được Dạ Minh Quân sẽ xuất hiện ở lúc nào và ở chỗ nào làm ra chuyện gì.

“Chào buổi sáng!”

Khi mở của phòng trong nháy mắt đã nhìn thấy nụ cười chói mắt của tiên nhân, Kỷ Mạch phản ứng đầu tiên chính là vội vàng đem cửa cài nút sau đó khóa lại, cũng may lý trí kịp thời ngăn cản hành động này, chẳng qua để cho cậu lạnh lùng hỏi ra một câu, “Tiên quân, xin cho ta một lý do vì sao trời còn chưa sáng liền xuất hiện ở nơi này.”

Đối với cái phản ứng này của Kỷ Mạch, Dạ Minh Quân cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào, dù sao nếu như Kỷ Mạch nhiệt tình đem hắn đưa vào trong phòng đó mới có vấn đề, liền giơ giơ tấm ván giặt đồ trên tay giải thích: “Ta đêm qua trở về phòng suy nghĩ một chút, vì để hoàn thành nguyện vọng của ngươi cho nên phải mau sớm mở phong ấn, cho nên ta quyết định thừa dịp còn sớm hoàn thành trừng phạt của hệ thống.”

Nga, thật đúng đủ sớm, gà trống còn chưa gáy ngươi đã tới rồi.

Nhìn sắc trời không rõ ràng bên ngoài, Kỷ Mạch biết kế hoạch mình muốn thừa dịp Dạ Minh Quân chưa thức dậy nhanh đi làm việc đã bị cắt đứt, cân nhắc tầm quan trọng của việc giải phong ấn một phen, rốt cuộc vẫn cho tiên nhân vào phòng.

Tấm ván giặt đồ kia của Dạ Minh Quân tự nhiên không phải dùng để quỳ, mọi chuyện này xảy ra chính la trừng phạt chỉ vì lần trước tự tiện ôm Kỷ Mạch trở về phòng —— vì đối tượng công lược giặt quần áo.

Quỷ biết người chế tạo hệ thống này rốt cuộc là có nhân sinh như thế nào, mỗi ngày bị lão bà trừng phạt rửa chén, quét sân, thân ở địa ngục mà làm việc nhà sao?

Suy nghĩ một chút còn có nửa tháng trừng phạt chải đầu như muốn hành hạ mình, Kỷ Mạch lập tức liền đầu đau, đem bộ y phục tế ti dù sao đã không còn tay áo đưa cho Dạ Minh Quân dày vò cũng không tiếc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Đạo lý ta cũng hiểu, nhưng vì sao nó đưa ra trừng phạt cũng quỷ dị như vậy?”

Hệ thống được thiết kế riêng cho Dạ Minh Quân có dịch vụ khách hàng tốt nhất trên đời, lúc này cũng không ngoại lệ, lập tức đáp ra chân tướng, “Hệ thống trừng phạt căn cứ vào mức độ nội tâm kháng cự của đối tượng công lược mà lập ra.”

Bị nam nhân quấy rầy lại chỉ có loại trình độ kháng cự này, xem ra trái tim này đã hư, ta cần phẫu thuật thay tim.

Lập trình của hệ thống không cho phép nói láo, nghe lời này Kỷ Mạch rốt cuộc ý thức được chuyện nghiêm trọng, cậu đối với Dạ Minh Quân thật quá thiếu phòng bị, tiếp tục như vậy tuyệt đối xảy ra chuyện, hơn nữa còn là đại sự!

Cái tên Dạ Minh Quân này mới nhìn qua liền cảm thấy vô hại đã đem mình câu dẫn tới bên bờ đoạn tụ, tuyệt đối không thể tiếp tục đi theo tiết tấu của đối phương, phải cùng hắn kéo ra khoảng cách, giữ thái độ lãnh đạm, phải xem hắn như một món đồ cổ.

Trong đầu liên tiếp thoáng qua mấy phương án ứng đối, Kỷ Mạch quyết đoán bắt đầu thực hiện, liền lạnh lùng ngồi ở trước bàn rót cho mình một ly trà, quả nhiên không để ý tới động tác của tiên nhân liền không bị ảnh hưởng, cầm ly trà lại càng thêm kiên định.

Không sai, phải thời khắc thanh tỉnh ý thức được bọn họ cũng không cùng một chủng tộc, chỉ cần nhớ cho kỹ sự thật Dạ Minh Quân sẽ không nghiêm túc cùng con người nói chuyện yêu thương là có thể lấy tốc độ nhanh nhất từ bỏ ý định.

Tiểu gia hỏa này lại đang suy nghĩ gì? Thôi, vẫn nên hoàn thành trừng phạt đi, sớm một chút giải phong ấn hắn đại khái sẽ cao hứng.

Kỷ Mạch cả người trên dưới vây quanh khí tức cự tuyệt, Dạ Minh Quân tự nhiên không cách nào coi nhẹ, mặc dù không rõ tại sao người này ngủ một đêm liền trở mặt, vẫn thuận tay lấy ra chậu ngọc mở ra mây mưa để xả nước cho y phục.

Người này bề ngoài nhìn qua lạnh lùng, thật ra thì một mực sợ hắn bị người lừa gạt, coi như toàn thân lúc nào cũng phòng bị, chỉ cần chủ động đi lên bưng bít một hồi lập tức sẽ mềm xuống, cũng quan sát lâu như vậy, hắn còn không biết Kỷ Mạch sao?

Quả nhiên, Kỷ Mạch vốn dĩ lập chí kiên quyết không để ý tới Dạ Minh Quân, vừa nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách liền không tự chủ xoay đầu về, sau đó mặt đầy hắc tuyến phát hiện tiên nhân này không biết dùng pháp thuật gì lấy được một đám mây mưa, lại chỉ lấy một chậu ngọc lớn nhỏ bằng chậu nước rửa mặt mà tiếp nước, nước mưa như vòi hoa sen cũng đem cả người cầm chậu cho dính nước mưa luôn một thể, người này lại tựa như hoàn toàn không cảm giác được, còn hứng thú bừng bừng đem quần áo nhét vào trong chậu.

Dạ Minh Quân quả nhiên không đi đường thường, cậu đời này liền chưa thấy qua phương thức giặt quần áo huyền huyễn như vậy!

Nhìn nước mưa từ gò má như ngọc của tiên nhân nhỏ xuống, Kỷ Mạch cuối cùng không có cách nào giữ yên lặng, thở dài liền nói: “Tiên quân, ngài thật không thành vấn đề gì sao?”

Di? Hôm nay làm sao mềm nhanh như vậy? Thức dậy quá sớm cho nên muốn ngủ lại nữa hay sao?

Phát hiện lại có tình huống mình không quan sát đánh giá được phát sinh, Dạ Minh Quân nghi ngờ nghiêng đầu một cái, bất quá vẫn mỉm cười trả lời vấn đề, “Tịnh Thế Ngọc Đàn ngay cả lệ quỷ trăm năm cũng có thể tinh lọc, xử lý vết bẩn trên y phục tuyệt đối không thành vấn đề.”

Hắn nói một chút Kỷ Mạch liền cảm giác lại thêm nhức đầu mấy phần, nhìn chậu ngọc kia một cái, quả thật mơ hồ có thể thấy ánh sáng mắt thường không thể thấy được, cũng biết đây không phải là vật phàm, chỉ vì tiên nhân kỳ tư diệu tưởng này mà yên lặng đỡ trán.

Không, đây chẳng qua là một bộ y phục mà thôi, dùng bồ kết liền có thể giải quyết vết bẩn ngươi thế nào lại dùng pháp bảo để tinh lọc nó? Giặt y phục mà thôi rốt cuộc là định cầm ra bao nhiêu bảo vật đắt tiền để làm việc?

“Ta xem qua phàm nhân giặt quần áo, tiếp theo chỉ phải đặt ở phía trên này dùng sức xoa nắn —— “

Kỷ Mạch không lên tiếng Dạ Minh Quân tự nhiên sẽ không dừng lại, thượng cổ thần khí vĩnh viễn sẽ không dính vào vết bẩn phàm trần, hắn cái này còn là lần đầu tiên thử nghiệm rửa sạch vật phẩm, bắt chước hành động của phàm nhân cũng coi là có chút thú vị, lúc đang đắc ý, trên tay dùng một chút lực, chỉ nghe tiếng xé vải vang lên, giơ tay lên y phục đã chia làm hai.

“Ân?”

Bối rối nhặt lên hài cốt bộ y phục, tiên nhân quay đầu nhìn về phía Kỷ Mạch, trong ánh mắt tràn đầy không hiểu.

Trên y phục này rõ ràng có khắc trận pháp, làm sao ngay cả khí lực hắn bị phong ấn cũng không chịu nổi? Hắn rõ ràng hỏi qua Tô Cách, giặt quần áo cần khí lực lớn chút, nếu không vết bẩn đi không hết … Nếu không, lại khống chế lực đạo thử một chút?

Ha ha, cậu cũng biết Dạ Minh Quân không thể nào an tĩnh giặt xong một bộ y phục, xem kìa, không tới ba phút bộ y phục “đoạn tụ” tế ti biến thành giẻ lau!

Nhìn một màn thảm án phát sinh, Kỷ Mạch chỉ cảm thấy đây là một lời tiên đoán cho y phục và đồ dùng của mình, đến nổi ánh mắt của Dạ Minh Quân vậy mà còn nhìn lên bộ y phục tế ti trên người mình, cậu lựa chọn lạnh nhạt mà làm lơ.

Giả bộ vô tội cái gì, ngươi là cố ý đi! Rốt cuộc thích xé y phục của ta bao nhiêu a! Ánh mắt này là ngay cả y phục trên người ta cũng không muốn bỏ qua sao?

Từ trong thái độ Kỷ Mạch đọc ra tràn đầy cự tuyệt, Dạ Minh Quân chưa bao giờ biết như thế nào là buông tha lựa chọn tìm lối tắt, vậy thì lấy ra công năng mình trước mắt có thể sử dụng bảo vật trong không gian, “Ta nhớ có người đưa qua cho ta pháp bảo có thể đảo ngượ thời gian …”

Đại khái, đây chính là người chơi thổ hào đi, xem không hiểu a, xem không hiểu a.

Vô ngữ mà nhìn tiên nhân chỉ có giặt y phục cũng có thể đào ra một đống pháp bảo, không muốn lại bị kích thích Kỷ Mạch chỉ có thể bất đắc dĩ cầm khăn lau mặt, cắt đứt hành vi vô nhân tính của Dạ Minh Quân, “Được rồi, dù sao trừng phạt cũng không quy định ngài phải giặt thật tốt, lại đây lau một chút.”

Lời vừa nói ra, kết luận Kỷ Mạch có ý tứ muốn lau khô cho hắn hơn so với giặt quần áo, vì vậy Dạ Minh Quân chưa bao giờ biết như thế nào buông tha cũng quả quyết đem mưa mây tản đi, liền ngồi ở trước mặt Kỷ Mạch, ngửa đầu nhìn cậu kiên định nói: ” Chờ ta trở về nghiên cứu ra pháp bảo tự động sạch lại tới giặt y phục cho ngươi.”

Ngươi đi cửa hàng tổng hợp mua máy giặt quần áo có thể giải quyết cái vấn đề này, cám ơn.

Mặt vô biểu tình mà lau mái tóc tuy trắng của tiên nhân nhưng cực kỳ nhu thuận, Kỷ Mạch tuy không cách nào hiểu, nhìn hắn luôn có biểu tình vui vẻ lại có chút hâm mộ, không tự chủ liền hỏi: “Tại sao giặt y phục ngài cũng có thể tìm được thú vị?”

Từ khi bắt đầu gặp nhau, trong mắt Kỷ Mạch, Dạ Minh Quân vẫn luôn mỉm cười. Tiên nhân từ bất kỳ một chuyện nhỏ nào cũng có thể phát hiện vui thú, coi như chẳng qua là đi tản bộ nói chuyện phiếm nhưng thần sắc vẫn là trong sáng như xuân huy, để cho Kỷ Mạch cùng hắn ở chung với nhau cũng thường xuyên quên mất thực tế tàn khốc, tâm tình không tự chủ liền buông lỏng. Có lẽ đây chính là nguyên nhân Kỷ Mạch không cách nào cự tuyệt Dạ Minh Quân đi, bởi vì lạc quan như vậy chính là thiên phú cả đời cậu cũng sẽ không có.

Kỷ Mạch động tác rất nhẹ nhàng, trên thực tế cậu chưa bao giờ phát hiện, mình đối với Dạ Minh Quân xưa nay chưa từng nói nặng lời qua, cho dù gặp hành vi không muốn, cũng không từng dùng sức đẩy đối phương ra. Thần khí tuy như hài đồng không hiểu tình yêu, lại hiểu được phân biệt loài người có quý trọng mình hay không, sở dĩ muốn hồi báo, hắn nguyện ý bị nhân loại sử dụng.

Âm thầm thổi ra một ngụm tiên khí thổi tan hơi nước trong y phục để cho chúng nó không cách nào dính ướt người bên cạnh, chắc chắn Kỷ Mạch cũng không có phát hiện động tác nhỏ của mình, Dạ Minh Quân chỉ khẽ cười đáp lại, “Đây là việc mà nhân loại mỗi ngày đều làm, cho nên ta cũng muốn thử làm một lần, như vậy có lẽ có thể biết các ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì.”

Không nghĩ tới sẽ là câu trả lời như vầy, động tác trên tay Kỷ Mạch ngừng một lát, nhìn tiên nhân thần sắc nghiêm túc, đột nhiên hỏi lên một vấn đề ở trong lòng đè ép thật lâu, “Tiên quân, ngài nói mình thích nhân loại, nhưng nhìn người phàm chết đi giống như cũng không có tình cảm dao động nào?”

Cũng không chỉ là sinh tử, bất luận ở Thần Châu hay Ma Châu thì Dạ Minh Quân đối với thế giới bên người đều chưa từng có phản ứng gì, giống như hết thảy chuyện phàm trần cùng hắn không liên quan. Lúc này Dạ Minh Quân, mới thật sự giống như tiên nhân trên mây cao không thể leo tới.

Đối với vấn đề này, Dạ Minh Quân rũ mí mắt xuống, chỉ hỏi: “Nhân loại khi thấy sư tử đi săn động vật khác cũng không phải là lựa chọn đứng ở bên cạnh xem sao?”

Cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là như vậy, Kỷ Mạch gật đầu, “Bởi vì sư tử đi săn là tập quán sinh tồn.”

“Cho nên, theo ta, chiến tranh cùng đồng loại tương tàn cũng là sinh tồn tập quán của nhân loại. Tổ tiên các ngươi là chiến thắng tất cả sinh mệnh trên đất mà trở thành tồn tại bá chủ phàm trần, tự tiện thay đổi quy luật sinh tồn mà các ngươi trải qua trăm ngàn năm thăm dò mà hình thành, ta không cho đây là một chuyện tốt.”

Nhẹ nhàng nói ra nhận biết của bản thân trải qua ngàn năm đứng quan sát đối với nhân loại, thần sắc Dạ Minh Quân hiếm thấy nghiêm chỉnh, đôi mắt sáng ngời kia lập tức chăm chú nhìn người bên cạnh mình,

“Dĩ nhiên, nếu như ngươi tin chắc mình có thể chế định ra pháp tắc mới thay thế bộ pháp tắc này, có thể hướng ta đưa ra nhiều nguyện vọng, chỉ cần cảm tình đủ kiên định là có thể thực hiện. Dù sao, đây chính là giá trị Hi Hoàng Khải Minh Châu tồn tại trên đời.”

Hắn là Vạn Năng Hứa Nguyện Châu, bất luận thiện ác, chỉ cần có tín niệm rõ ràng, lấy được hắn liền nhất định có thể thực hiện nguyện vọng của mình. Cho nên, chúng tiên nhân vẫn lo lắng hắn bị ác nhân sử dụng, mà Hi Hoàng Khải Minh Châu cũng đã lâu chưa từng nở rộ ánh sáng của mình.

Như vậy, người trước mắt này muốn dùng hắn làm được gì đây? Như mọi đế vương kỳ vọng tìm thần tiên hỏi cách được thân thể trường sinh bất tử? Hoặc tựa như nữ nhân xinh đẹp có được hắn thì khát vọng gả cho đế vương cả đời chỉ chung tình với chính mình không bao giờ nạp thêm phi tần khác? Hay như phụ nhân mất chồng cũng hy vọng Trường Thành sụp đổ khi cướp đi mạng sống người yêu? (*)

Dạ Minh Quân ở thế gian trăn trở trăm ngàn năm, gặp qua rất nhiều người, thực hiện qua rất nhiều nguyện vọng, có lẽ tình cảm khơi gợi có bất đồng riêng, nhưng ít nhất bọn họ cũng có thể minh xác nói ra mình muốn cái gì. Những năm này, để cho hắn từ đầu đến cuối không đoán ra yêu cầu chân chính của đối phương, cũng chỉ có một Kỷ Mạch mà thôi.

Là bởi vì lần này có liên quan đến việc hắn hóa thành hình người sao? Chẳng qua là hình thái bất đồng mà thôi, thế nào lại có khác biệt lớn như vậy?

Thân mình nhẹ nhàng nhích về phía sau, vừa vặn lọt vào trong ngực Kỷ Mạch, tiên nhân có chút bất hảo cười một tiếng, hài lòng cảm thụ đối phương vì vậy trong nháy mắt thân thể cứng ngắc cùng khí tức cả người không biết làm sao, nhưng trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Không cầu ta chữa khỏi cho ngươi, cũng không cần ta cho ngươi lực lượng xưng bá thiên hạ, thậm chí ngay cả tạm thời che chở cũng nhất định phải lấy phương thức giao dịch đạt thành, ta chọn trúng người, trong lòng ngươi vậy mà ngay cả dục vọng chân chính của mình đều không cách nào khẳng định, rốt cuộc là cái gì chứ?

Dạ Minh Quân xưa nay chính là đối với cái gì cũng có dáng vẻ rất tò mò, Kỷ Mạch tạm thời cũng không nhìn ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chỉ coi tiên nhân lại bắt đầu dày vò mình, liền lãnh đạm dặn dò: “Vậy thì mời tiên quân nhớ loài người là một loại sinh vật hung tàn hiếu chiến.”

Rõ ràng mình mới là người cần được bảo vệ, nhưng thủy chung lại lo lắng cho ta, đây cũng là chỗ khả ái của tiểu gia hỏa này.

Nhẹ nhàng cười cười, Dạ Minh Quân dùng đầu ở trên ngực đối phương cọ cọ một cái, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ta biết a, nhìn như nhu nhược nhưng luôn có thể lấy sinh mệnh lực ngoan cường sinh sống qua các loại khốn cảnh, đây chính là nguyên nhân ta thích nhân loại nhất trong tất cả sinh linh trên trời đất.”

Ngươi cũng không phải là mèo cọ cọ cái gì! Liền tính là nam nhân, vị trí này cũng rất nguy hiểm được không!

Sợi tóc hơi ướt của tiên nhân ở trước ngực mang tới xúc cảm làm hô hấp Kỷ Mạch lập tức hơi chậm lại, vội vàng lui về phía sau một bước, lúc này mới cau mày nói: “Tiên quân, đó là bởi vì đối tượng loài người tổn thương không phải ngài.”

“Người khác ta không biết, nhưng ngươi sẽ không làm thương tổn ta.”

Giọng khẳng định như vậy để cho Kỷ Mạch lại dừng một chút, chỉ có thể nghi ngờ hỏi: “Cho ta một lý do khiến ngài tự tin như vậy.”

“Bởi vì ngươi thích đồ vật chiếu lấp lánh.”

Nhớ tới Kỷ Mạch trước mắt rõ ràng biểu đạt qua thích túi thơm cùng ánh trăng, thần sắc Dạ Minh Quân tràn đầy tự tin, dẫu sao luận về kỹ năng phát sáng, hắn tuyệt đối sẽ không bại bởi bất kỳ pháp bảo nào.

A? Ngươi chắc chắn mình nói là con người chứ không phải cự long?

Phát hiện mình quả nhiên không cách nào hiểu suy nghĩ của Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch cuối cùng chỉ có thể dựa vào phân tích của mình miễn cưỡng đem sự hiểu biết của người trưởng thành yêu thích đối với vật phẩm quý trọng, vì vậy nghiêm túc cảnh cáo nói: “Con người đích xác đối với bảo vật trân quý không có sức chống cứ, nhưng một khi lấy được, thà rằng mình mang vào phần mộ cũng sẽ không nhường cho người khác.”

Một điểm này cậu có thể khẳng định, dẫu sao dưới lòng đất có một đống mộ địa làm chứng, con người chính là sinh vật sẽ làm ra loại chuyện như vậy.

Nhưng mà, sự thật chứng minh hắn còn đánh giá thấp Dạ Minh Quân, bởi vì tiên nhân nghe lời này phản ứng đầu tiên chính là có chút cao hứng hỏi: “Cho nên, ngươi cho dù chết đi cũng muốn cùng ta chôn chung một chỗ?”

Ta muốn đem ngươi rao bán trên Taobao 250 miễn cước phí.

Mặt vô biểu tình mà đem khăn lau ném vào mặt đối phương, Kỷ Mạch rốt cuộc ý thức được kế hoạch mình muốn kéo khoảng cách lần nữa bị thất bại thảm hại đưới lời nói chọc cười của tiên nhân.

Cho nên, con người tại sao luôn lập lại sai lầm giống vậy chứ? Rốt cuộc là cái gì cho mình dũng khí cùng Dạ Minh Quân thảo luận nhân sinh?

(*) Hồi xưa khi xây Vạn Lý Trường Thành, quan phủ đã bắt rất nhiều nam nhân đi xây thành, trong lúc xây thành cũng có rất nhiều người phải táng thân. Cho nên chỗ này ám chỉ là những phụ nhân có chồng chết trong lúc xây thành thì luôn hy vọng Trường Thành sụp đổ.