Nhân Vật Công Lược Đều Không Bình Thường

Chương 20



Một nhịp trống gõ lên, kéo theo tiết tấu dồn dập nhảy múa, cơ thể rơi vào xoáy sâu dục vọng, linh hồn khoái lạc nhấp nhô trên vùng đất dịu kỳ.

Đóa thược dược nhúng chàm một sắc hương tuyệt mỹ, từng cánh hoa yêu kiều thấm đẫm vị ngọt tình dục.

Thảm nhung vò nát, đầu ngón tay xinh xắn túm chặt góc áo người trên thân, người đàn ông luồn đầu ngón tay vào sợi tóc đen mượt, kéo lấy người lên, tàn phá đôi môi mềm nhuận.

Cái lưỡi đỏ tươi bị bắt lấy, Ninh An buộc phải hé miệng, mặc cho đối phương trườn lên, quấn quýt, hút lấy chất lỏng trong miệng, bẻ gãy sự tự do của cậu trong từng hơi thở.

Ninh An buông lỏng ngón tay, cánh tay ngọc đầy vết hôn mút đỏ tươi quấn lên cổ Bạch Ly.

"Ha...Đồ...khốn..."

Bạch Ly xoa đuôi lông mày của Ninh An, nhỏ giọng thì thầm: "Là do em quá mê người.

"Anh... Anh... Chẳng phải không ăn cơm trước kẽn... "

Bạch Ly dừng lại động tác, đem cánh tay phải của Ninh An đang quấn lấy cổ hắn kéo xuống.

Ngay vị trí nốt ruồi son dần phai nhạt, Bạch Ly hạ xuống một nụ hôn.

"Giá trị yêu thương 20"

Ninh An nhếch đôi môi đỏ tươi, mi mắt cong cong như vui sướng: "Bạch tiên sinh thích không? "

"Thích" Bạch Ly đáp, sau đó ôm tiểu hồ ly vào lòng, bắt đầu một cuộc yêu mới.

"Em đã trưởng thành rồi"

Hồ ly ngàn tuổi vẫn còn trẻ trâu được nhân loại gần bốn mươi khen "em trưởng thành rồi".

Ninh An dù ngoan ngoãn cỡ nào cũng có chút tức giận, ánh mắt hồ ly trừng to người đàn ông trước mắt.

Bạch Ly bị trừng đến run rẩy, thậm chí hắn xúc động đến nổi vật trong cơ thể Ninh An lớn thêm một vòng. Nháy mắt sắc mặt Ninh An trắng bệch, cậu dùng bàn tay đẩy nhẹ Bạch Ly, khoé môi châm chọc: "Không ngờ, không ngờ anh quá biến thái"

Bạch Ly mím môi, đem người đặc trên trên giường sau đó lật lại, đối diện với đường sống lưng gợi cảm của Ninh An, hắn điên cuồng xâm phạm. Ninh An nhíu mày, ánh mắt đen nhánh có chút gợn sóng, như bắt được một nhịp cảm xúc, đẹp đẽ khó nói thành lời. Dần dần cơn khoái cảm như một loại hình thức tra tấn, cậu chỉ có thể bị động tiếp nhận, mặc cho đối phương nhào nặn mình thành hình dạng nào.

***

Mười giờ sáng.

Sau khi Bạch Ly thỏa mãn lạc thú ở trên giường, hắn nhanh chóng đi đến tổng bộ.

Cửa phòng được đẩy ra nhẹ nhàng. Nữ người hầu xinh xắn bưng trên tay khây thức ăn tiến vào căn phòng. Tim cô đập rộn ràng, cô biết mình đã quá phận, chủ nhân của nơi này có thể đuổi cô đi, bắt cô bồi thường thậm chí tống cổ cô vào tù.

Cô gái đi đến bàn trà, khi đặt khây thức ăn xuống bàn thủy tinh, cặp mắt hạnh vô tình nhìn thấy người cô nhớ mong đang lười nhác nằm ở trên giường.

Đồng tử cô gái khẽ giãn, trong giây lát sự ngu muội si mê như con nghiện được nhìn thấy á phiện lan tràn trong đáy mắt, cơn đê mê thoáng qua để lại tàn tích trên gương mặt trắng nõn là gò má phếch hồng. Ninh An nằm nghiêng trên giường, cơ thể bán trần bọc trong tấm chăn trắng như vật báu được mở ra, dưới ánh mắt nóng rực của cô gái, bao nhiêu dấu hôn, vết gặm, bao nhiêu gợi cảm mê người được cô ta thu vào.

"Giá trị hận thù 40"

Chưa phải là lúc. Chưa phải là lúc để hủy hoại cậu ta. Nhìn ánh mắt ấy xem, dẫu nằm dưới thân đàn ông vẫn cao ngạo biết mấy, từng sợi tóc đen mượt mà như tơ tằm nếu chúng cọ xát qua làn da, không biết linh hồn con người ta đã run rẩy bao nhiêu lần. Chết mất, còn chất giọng ngân nga như chim oanh yến.

"Cảm ơn" Ninh An nói, trên môi treo một nụ cười mỉm.

Cô hầu gái cúi đầu như đà điểu, lỗ tai đỏ lên, khi kết thúc một cái gật đầu, cô ta bước ra khỏi phòng.

Bạch Ly thấy mọi thứ qua camera. Kể cả lúc Ninh An chỉ mặc một cái áo sơ mi của hắn từng bước nhỏ rời giường, kể cả khi cậu tắm rửa và tự lấy đống vật phẩm mà hắn chôn vùi trong cơ thể cậu, kể cả...

Bạch Ly nhướng mày nhìn, điện thoại đã sớm cắt đứt liên lạc, viên sĩ quan ngơ ngác khi nhận được thông tin cuộc họp dừng lại giữa chừng.

Một phóng viên nhanh chóng tìm Bạch Ly phỏng vấn, và hắn đã đáp trả như thế này: "Người yêu tôi bị bệnh, tôi cần phải về nhà chăm sóc em ấy"

Phóng viên sợ rồi, người yêu của ngài quan trọng hơn kế hoạch tập vợt quân sự cả nước sao?

Bạch Ly liếc mắt, hiếm khi người khác nhận thấy hắn tức giận, phóng viên nhỏ run cầm cập, Bạch Ly nhìn vào máy ghi hình đang chạy nhấp môi: "Tất nhiên, em ấy là độc nhất"

Tin tức lập tức bùng nổ.

Bạch Ly đắc ý trở về nhà, Ninh An vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, một tay vươn khỏi chăn, một chân buông thõng xuống, các ngón chân xinh xắn chạm đất, mái tóc đen nhánh xoã tung trên giường, nốt chu sa đỏ rực trên trán càng làm cậu thêm phần yêu mị khó cưỡng.

Độc dược, quá mức diễm lệ.

Dù đóa thược dược phương Đông không hề lẳng lơ câu dẫn kẻ khác, thì kẻ khác vẫn tình nguyện sa lầy dưới vẻ đẹp thuần khiết đó. Phá vỡ nó đi.

Một giọng nói mạnh mẽ từ thanh tâm Bạch Ly truyền ra, hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường, tháo ra bao tay màu trắng, vén từng sợi tóc mai dính vào vầng trán Ninh An, để lộ cái trán trơn bóng.

Bạch Ly dùng ngón tay xoa xoa, sau đó hôn xuống.

"Giá trị hận thù 20"

Đồ điên. Đa nhân cách. An An không còn cách nào, chỉ có thể tỉnh dậy.

"Sao không ngủ tiếp!" Bạch Ly nhỏ giọng nói.

Ninh An khẽ chớp mắt, hai tay nâng lên câu cổ Bạch Ly, gò má phớt hồng chứng tỏ cơ kích tình chưa hề đi qua.

"Tới, lại tới" Ninh An lẩm bẩm.

Bạch Ly ôn nhu nhìn vào mắt Ninh An, động tác vuốt ve tóc mai chưa bao giờ dừng lại, hắn nói: "Cái gì lại tới?"

Ninh An vươn đầu lưỡi đỏ tươi, ngoan ngoãn liếm láp nhón tay người đàn ông. Đó là tập tính của động vật.

"Lại tới, lần nữa, chúng ta tạo ra em bé"

Bạch Ly cười cười: "An An thật muốn sinh em bé cho tôi?"

Ninh An khiếp đảm, đôi mắt mở to như không thể tin nổi nhìn Bạch Ly, hồ ly nhỏ khẽ nghiêng đầu, từng sợi tóc như tơ lụa trượt vào kẽ ngón tay người đàn ông: "Tại sao anh lại hỏi vậy?"

"Tất nhiên là sinh con cho anh!"

Bạch Ly đáp: "Em không thể sinh con, hồ ly đực, qua mùa động dục chỉ có hiện tượng mang thai giả"

Ninh An mím môi, sau đó òa khóc. Bạch Ly có chút luống cuống, hắn không ngờ chỉ nói một câu mà Ninh An đã khóc to đến thế. Vốn là có chút tức giận, nhưng nhìn những giọt nước mắt tròn trịa kia Bạch Ly không thể nào nặng lời.

Bên ngoài dinh thự có cơn mưa rào chạy qua, người hầu nhanh chóng đều chỉnh nhiệt độ của nhà kín.

Bạch Ly nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Tiếng Ninh An lanh lảnh bên tai hắn: "Anh thật xấu...lão xấu xa...anh ghét bỏ em bé..."

Bạch Ly hoàn hồn, ôm người từ dưới giường lên dỗ dành: "Là tôi xấu, đừng khóc nữa, sáng mai tôi mua gà cho em"

Một câu. Ninh An triệt để nín đi, cậu có chút trẻ con lau mặt lên người Bạch Ly.

Xem như nể mặt con gà tha thứ cho hắn một lần.

Đang lúc Ninh An thất thần, đôi môi mềm mại lại bị hôn xuống, nụ hôn sâu thẳm cuồng quét bất ngờ, như cơn bão dữ tàn phá cánh hoa thược dược trắng mỏng yếu ớt.

Tiểu hồ ly cố gắng phối hợp, từng tiếng nức nở bị chôn vùi vào khoang họng, người đàn ông như lò chứa thuốc nổ, chỉ cần một kích đều là trí mạng, nháy mắt, mọi thứ bùng nổ, vẻ ngoài cấm dục lạnh nhạt hoàn toàn bị xé rách, đôi băng lam nhạt màu chỉ còn màn nước nguyên thủy của dục vọng, sẵn sàng cắn xé bạn tình như một con nhện độc.

Phun tơ, từng sợi tơ dính liền vào mạch máu, ghim chặt hạt giống, đợi mùa xuân bung xòe nở rộ.

Ninh An bị áp lên bàn trà, cậu không hiểu sao từ giường lại lăn đến bàn trà, tấm kính lạnh lẽo ép chặt vào lồng ngực làm Ninh An khó chịu, lông xù trên đầu khẽ vẫy lung tung, chỉ cảm thấy trên tấm lưng trần đều được Bạch Ly hôn mút cẩn thận, khi đến đoạn xương cụt, người kia tàn nhẫn cắn một cái, chín cái đuôi trắng tuyết lập tức hiện ra phe phẩy.

Bạch Ly túm lấy đuôi Ninh An vuốt ve, lông xù mềm mại cọ qua lòng bàn tay làm hắn yêu thích đùa nghịch, Ninh An thì sảng đến quên mất lối về, cái đuôi khác theo bản năng quấn lấy eo Bạch Ly.

"Chết mất..."

"Không chết được" Bạch Ly đáp.

Eo bị người khác giữ chặt, Ninh An chỉ có thể duỗi tay chống ở phía trước. Bạch Ly ôm người xoay lại, hắn nhìn chăm chú vào mặt Ninh An.

A. Gương mặt này!

"Bạch... Bạch Ly?"

"Tôi ở đây" Bạch Ly nhỏ giọng, bàn tay khác phác hoạ đường nét gương mặt Ninh An, hắn nghĩ bản thân nên tìm hiểu kỹ càng về tiểu hồ ly này mới được, hắn sợ sẽ có ngày cậu ta chạy mất, nếu chạy mất, Bạch Ly chỉ còn có cách dùng bạo lực bắt về.

Sau đó trói buộc bằng một chiếc nhẫn trên ngón áp út.

***

Ninh An nằm trong bồn tắm có chút thất thần nhìn cánh cửa thủy tinh, mái tóc đen nhánh bị ướt phân nửa, khi Bạch Ly mở cửa vớt cậu ra khỏi nước, đem khăn bọc người cậu lại Ninh An mới hoàn hồn.

Cậu nhìn Bạch Ly.

"Sao thế?" Bạch Ly hỏi.

Ninh An cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cụ thể kỳ lạ ở đâu thì cậu nói không được.

"Đói bụng?"

Ninh An lắc đầu.

"Khó chịu ở đâu?"

Ninh An lại lắc đầu.

Bạch Ly ôm người khỏi phòng tắm, hắn đem máy sấy cắm điện, nửa quỳ trên giường sấy tóc cho Ninh An.

"Bạch Ly" Ninh An đột ngột kêu một tiếng.

Bạch Ly tắt máy sấy, sau đó xoay người lại đón được Ninh An đang đâm sầm vào lồng ngực của mình.

"Em sao thế?"

"Em..." Ninh An sờ bụng của mình, chân mày nhíu lại.

Bạch Ly nhìn cái bụng trắng nõn nà kia, ngoài trừ bằng phẳng thì không có thêm hiện tượng gì khác.

Đuôi mắt Ninh An đỏ tươi. Bạch Ly nhanh chóng ôm lấy người an ủi: "Không sao, anh không cần em bé"

"Thật...?"

"Là thật"

Tiểu hồ ly nghe thế, sắc mặt hơi thả lỏng, một lần nữa quấn lấy Bạch Ly: "Em biết rồi"

Bạch Ly đem Ninh An nhét vào chăn, ánh mắt hắn đảo qua camera ở mọi góc phòng, sau đó thỏa mãn ôm lấy Ninh An đi ngủ.

"Ngày mai muốn đi đâu?" Giọng nói của Bạch Ly truyền đến, Ninh An đang đếm cừu bị làm phiền bực bội dùng đuôi quất hắn.

"Em muốn đi ăn, đi công viên giải trí, đi bơi, đi du lịch...Em muốn anh dẫn em đi"

Âm thanh hồ ly có chút tham lam, Bạch Ly rất vui vẻ đồng ý, hắn hỏi: "Vậy lúc trước em làm gì?"

Ninh An đáp: "Ngủ"

Cuộc đời dài đằng đẵng gói gọn chỉ trong một từ, Ninh An quả thật không biết cậu trước khi có ý thức sống như thế nào, khi cùng hệ thống nhảy sang thế giới này, cậu đã phát hiện mình lên kế hoạch ám sát Bạch Mặc để gặp Bạch Ly.

Chỉ vì cái hồ nước.

___