Nhân Vật Phản Diện Cuồng Lông Xù

Chương 3: Bán manh



Lại nói, tác phẩm "Vô Cực tiên sư" này có một điểm đáng yêu không thể không kể ---- chính là giả thuyết linh thú.

Thật ra linh thú trong văn tiên hiệp cũng không phải điểm mới mẻ gì, nhưng đại đại Que Cay có thể biến linh thú bình thường trở nên cực kỳ đáng yêu, thậm chí phát triển ra những tính cách đặc điểm khác nhau, khiến người đọc có thể cảm nhận cảm giác "vuốt mèo sờ chó mò linh thú" trong thế giới ảo, muốn ngừng mà không được.

Năm đó, Hoắc Vô Cực liên hợp với ba kiếm chủ khác, cùng sáng lập nên Vô Cực kiếm tông. Cách chọn đệ tử của Vô Cực kiếm tông cũng cực kỳ đáng chú ý. Truyền thuyết nói Thái Ương sơn chính là nơi khởi nguyên của tứ đại thần thú, cho dù chư thần đã ngã xuống, thân thể của thượng cổ thần thú bị tổn hại, nhưng linh hồn vẫn mãi trường tồn, là nơi linh khí hội tụ, tiên trạch thâm hậu.

Đối với người tu tiên, nơi phúc trạch bảo địa này chỗ cực hảo. Vô Cực kiếm tông ở Thái Ương sơn, định ra hiệp định rõ ràng với thần thú ---- tu sĩ tuyệt đối không thể thương tổn linh thú, phải tận lực che chở, đối xử tốt với chúng nó. Cũng bởi vậy, từ tứ đại kiếm chủ trở xuống, phàm là người thông qua đại hội thử kiếm là có thể xuống Vô Cực uyên, tìm linh thú có duyên với mình, ký khế ước với chúng, từ đó tu luyện, trở thành đồng bạn.

Quá trình chọn linh thú là thế này: Các đệ tử sẽ xuống Vô Cực uyên tìm linh thú, phàm là linh thú khai trí, lại có duyên sẽ trở về cùng đệ tử. Có đệ tử được linh thú yêu thích, có thể mang vài con về, cũng có đệ tử không may mắn lắm, một con cũng không kiếm được. Vì đảm bảo mọi người đều có cơ hội, các đệ tử đều đồng ý mang linh thú về để chung một chỗ, tứ đại kiếm chủ sẽ kiểm tra tư chất của linh thú, phân loại thuộc tính của linh thú.

Ví như Vô Tận kiếm, thường trú ở Chu Tước phong, phần lớn linh thú của các đệ tử là loài phi cầm; Vô Tình kiếm, sống ở Kỳ Lân phong, phần lớn linh thú của đệ tử là động vật...

Hứa Phong nhớ rõ, trong nguyên tác Hoắc Lĩnh không chọn được linh thú ở thao trường —— thiếu niên bị xa lánh không thể chọn được linh thú mình thích, phiền lòng luẩn quẩn sau núi, ngoài ý muốn cứu được một con cá chạch toàn thân đen nhánh. Đợi đến lúc vết thương của cá chạch nhỏ tốt lên, Hoắc Lĩnh ký linh khế với cá chạnh nhỏ, lại phát hiện nó chính là hắc long độc nhất vô nhị trên thế gian này!

"..." Hứa Phong ngơ ngác nhìn bóng dáng thiếu niên phía trước, thầm nghĩ, mặc kệ nó là hắc long hay bạch long, đừng nghĩ đến chuyện ở bên nhân vật chính.

Hắn nhất định phải ký khế ước với nhân vật chính trước con cá chạch giả kia!

Bàn tính trong lòng Hứa Phong gõ vang dội, càng thêm tò mò với tướng mạo Hoắc Lĩnh. Từ khi Hoắc Lĩnh xuất hiện đến giờ hắn vẫn luôn nằm trong lồng ngực thiếu niên thấp bé, Hoắc Lĩnh không hoàn toàn lộ mặt, chỉ để lại bóng dáng mạnh mẽ kiên cường, khiến Hứa Phong mơ màng không ngừng.

Theo nguyên tác miêu tả, vai chính hẳn là hoàn mỹ —— ngũ quan tinh chuẩn, thân hình thon dài, khí chất lạnh lùng. Về sau, dung nhan của hắn cũng sẽ giống như kiếm pháp của hắn, trở thành truyền thuyết giới tu chân.

Hứa Phong: "Ngao ngao ngao, ngao ngao ngao!" (Quay đầu lại đi, mỹ thiếu niên!)

"Sư huynh, nó lại kêu."

"..." Hoắc Lĩnh làm như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước.

Hứa Phong: "..." Nhân vật chính lạnh lùng như thế đấy!

Kêu nửa ngày, Hứa Phong càng khát. Tuy hắn là linh thú, thân thể có năng lực tự lành nhất định, nhưng cũng không chịu nổi trạng thái bị nướng dẫn đến mất nước.

Đáng tiếc hiện tại hắn không nói được, Hứa Phong đành phải dùng đủ loại động tác để người ta có thể hiểu ý của hắn --- hắn chui ra, đôi mắt ướt đẫm nhìn thiếu niên thấp bé, móng vuốt lấy lòng khẽ giẫm lên ngực thiếu niên, đồng thời trong cổ họng phát ra tiếng ho khan vụn vặt, có vẻ cực kỳ nhu nhược đáng thương.

Trái tim thiếu niên thấp bé mềm nhũn, chạy vài bước đuổi kịp Hoắc Lĩnh, nói: "Sư huynh, hình như nó khát nước."

Bước chân Hoắc Lĩnh không ngừng: "Thì làm sao."

"Chúng ta tìm nước cho nó uống đi, ta đi tìm, sẽ nhanh thôi sư huynh."

Hứa Phong vội vàng gật đầu, ba cái đuôi vẫy điên cuồng: "Ngao ô ~" Thiếu niên cậu được đó.

Một người một hồ đều đi sau lưng về phía Hoắc Lĩnh, bởi vậy không thấy mày Hoắc Lĩnh ngày càng nhíu chặt, vẻ mặt không kiên nhẫn. Y dừng một chút, hít mấy hơi sâu, mới nói: "Ngươi ôm. Ở nguyên tại chỗ, đừng nhúc nhích."

"A, a, vâng." Thiếu niên thấp bé lập tức tuân mệnh, ngốc tại chỗ.

Hoắc Lĩnh tiếp tục đi về phía trước vài bước, vén một bụi cây ra. Trong bụi cây trùng hợp có một cái hố nông, trong đó có nước. Hoắc Lĩnh tiện tay bứt một cái lá to, năm ngón tay cuộn lại, biến lá cây thành hình cái phễu, múc một chút nước từ hố nông.

Khoảnh khắc y xoay người, Hứa Phong rốt cuộc cũng nhìn thấy được dung nhan của đùi vàng!

"Ngao ngao ngao!" (Ông trời ơi!)

Không hổ là mặt của Hoắc Lĩnh! Có vòng sáng nhân vật chính, đẹp trai đến nỗi khiến người choáng váng!

Giờ khắc này, một tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng Hứa Phong đã hoàn toàn biến mất. Y không phải là Hoắc Lĩnh, thì ai là Hoắc Lĩnh?

Mày kiếm mắt sáng, diện mạo bất phàm ----- đúng là nhan sắc của nhân vật chính;

Đồng cảm kẻ yếu, ra tay giúp đỡ ---- đúng là để thể hiện sự vĩ đại của nhân vật chính!

"Uống." Hoắc Lĩnh rất nhanh đi đến trước mặt Hứa Phong, để lá cây tới miệng hồ ly.

Ánh mắt nóng bỏng của Hứa Phong nhìn y một cái, mới cúi đầu uống nước trong lá cây. Đầu lưỡi hồng nhạt liếʍ ɭáρ chất lỏng trong veo, từng ngụm trôi qua cổ họng, cảm giác nóng rát lập tức giảm bớt không ít.

Hứa Phong uống xong nước, còn cố ý thè lưỡi, trong cổ họng phát ra tiếng làm nũng, tựa như muốn nói, ôm ta đi mà.

Hoắc Lĩnh thờ ơ.

"..." Hứa Phong hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, hắn trực tiếp vươn chi trước, nhào lên người Hoắc Lĩnh.

Không ngờ thân thể Hoắc Lĩnh lại tránh đi.

Hứa Phong: QAQ

Tình huống gì đây? Hắn không đáng yêu à?

Bị tổn thương đó nha.

Mặt Hoắc Lĩnh không chút thay đổi: "Đi mau." Trong nháy mắt xoay người, khóe miệng y hơi cong lên, rất nhanh lại hạ xuống.

Hồ ly, đáng yêu thì đáng yêu thật. Nhưng là... Đã bị người khác ôm qua.

Hứa Phong cũng không thấy nụ cười trong giây lát của Hoắc Lĩnh, hắn đang rơi vào sự hoài nghi đối với bản thân ---

Cách bán moe của mình không đúng?

Hay mình xuyên vào một con hồ ly xấu cực kỳ?

Thật ra Hoắc Lĩnh không thích động vật có lông, mà thích mấy con trơn trơn như hắc long kia?

"Ngao." (Mẹ.)

Tâm tư linh thú ít nhiều sẽ phản ánh trên mặt. Thiếu niên thấp bé ôm hồ ly vào trong lòng, càng thêm xót xa, xoa xoa đầu Hứa Phong, nghĩ thầm, ngươi thích sư huynh như vậy sao?

Trầm mặc một lúc thật lâu. Hai người rốt cuộc cũng có thể rời khỏi Bất Quy cốc, ngự kiếm phi hành.

"Sư huynh."

"Chuyện gì?"

"..." Hai tay thiếu niên thấp bé lại vô thức siết lại, khiến Hứa Phong khó thở, "Con linh hồ này..."

"?" Lỗ tai Hứa Phong nháy mắt dựng lên.

"Ngươi muốn?" Hoắc Lĩnh cắt lời hắn, nghiêng người, rút trường kiếm nhảy lên, "Giữ đi."

"Thật ạ!" Thiếu niên thấp bé mừng rỡ như điên, tâm tình Hứa Phong lại rơi xuống đáy vực.

Nhân vật chính... Anh thật sự không thích tôi à?!

Nhân vật chính lương tâm của anh đâu rồi? Cư nhiên muốn tặng người đáng yêu như tôi cho kẻ khác?!

Hứa Phong bị thiếu niên thấp bé ôm như lúc trước, chậm rãi ngự kiếm bay lên. Bọn họ xuyên qua tầng mây lúc ráng chiều, từ trong mây nhìn ra, bốn tòa thanh phong cao ngất trong mây, chính là chỗ ở của tứ đại kiếm phái. Ở giữa bốn tòa sơn phong chính là Vô Cực uyên sâu không thấy đáy.

Giữa không trung, Hứa Phong bị gió lướt qua làm mắt không mở nổi. Gió lạnh khiến hắn tỉnh táo lại, hiểu được cốt truyện không phải dễ thay đổi như vậy.

"Mệnh ở mình chứ không phải ở trời." Hứa Phong thầm nghĩ, hắn càng phải không biết xấu hổ bán moe mới đúng!

Giờ thân (15h~17h) hôm nay, các đệ tử tập trung tại thao trường ở sườn núi, đang lựa chọn linh thú. Giờ phút này, giữa thao trường đã được phủ vải đỏ, không ít linh thú lăn qua lăn lại, nghịch ngợm chơi đùa trên đó.

Hoắc Lĩnh cùng thiếu niên thấp bé gần như là tới muộn nhất. Hai người bước xuống đất, thu kiếm, tiếp đón bọn họ là một tiên sĩ áo trắng, tay cầm chiết phiến, hông đeo ngọc bội, mỉm cười gật đầu với bọn họ. "A Lâm, Nguyên Bảo."

"Bái kiến sư thúc!" Hai người cong lưng đáp lễ.

Ấn tượng ban đầu giữ chủ đạo. Hứa Phong nghe có người gọi "A Lĩnh", trong lòng càng thêm sốt ruột, giãy dụa trong lồng ngực Hoắc Nguyên Bảo.

(Lâm: lín; Lĩnh: lǐng => Hứa Phong nghe nhầm)

Bốn chi chạm đất, hồ ly vẫy cái đuôi, quay đầu liếc nhìn vị sư thúc kia, trong nháy mắt có thể xác định được thân phận của hắn.

Người thân phận tôn quý, tu vi cao cường, nhưng không hề kiêu ngạo, mi nhãn hàm tiếu, phong lưu nho nhã này, không phải chính là Vô Cùng kiếm chủ Hạ Vô Cùng hay sao?

"Đây là linh thú A Lâm tìm được?" Hạ Vô Cùng nói, "Ánh mắt rất tốt."

Hứa Phong không quan tâm họ nói cái gì, từng bước tao nhã đi về phía "Hoắc Lĩnh", sau đó bất động bên chân "Hoắc Lĩnh".

"Cảm ơn sư thúc đã khen, Nguyên Bảo rất thích nó."

Hạ Vô Cùng phe phẩy chiết phiến: "Nhưng có lẽ nó thích ngươi hơn đó."

Thấy vậy, vẻ mặt Hoắc Nguyên Bảo càng ngày càng xấu hổ: "Tiểu Hồng, lại đây, đừng chạy lung tung!"

"Ngao ngao ngao!"

Tiểu Hồng đi chết đi, tên tầm thường muốn chết!

Đáng tiếc, Hứa Phong chân thành thế nào cũng không thể làm "Hoắc Lĩnh" dao động. Y không cúi người ôm lấy Hứa Phong, thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái: "Nguyên Bảo, ôm nó đi. Ta đi tìm linh thú khác."

"Vâng." Có lẽ bởi Hứa Phong không thèm để ý tới mặt mũi của Hoắc Nguyên Bảo, khuôn mặt hắn đỏ bừng, ngồi xuống muốn ôm lấy Hứa Phong.

Hứa Phong nhảy lên: "Ngao ô!"

Bất cứ giá nào!

Hắn như một tia chớp màu đỏ, nhanh chóng chạy tới chỗ "Hoắc Lĩnh", bốn móng vuốt tóm chặt cẳng chân "Hoắc Lĩnh", bộ dáng chết cũng không buông!

Mộ Lâm: "..."

Hoắc Nguyên Bảo: "..."

Hạ Vô Cùng: "... Ha ha."

Hứa Phong cũng không quan tâm người ta để ý, tóm chặt quần áo "Hoắc Lĩnh", theo ống quần bò lên trên. Cách ôm đùi liều lĩnh như vậy khiến hắn thành công bò được lên vai "Hoắc Lĩnh", đợi khi ngồi ổn, hắn nhẹ nhàng cọ cổ thiếu niên.

Theo bản năng, hắn còn muốn làm nhiều chuyện khiến người khác vui vẻ hơn.

Mộ Lâm nhột, nhưng ngại mặt mũi không dám cười thành tiếng, cố gắng ra vẻ nghiêm túc, trừng hồ ly: "Đi xuống!"

"Ngao!" Còn lâu Hứa Phong mới xuống, hắn định dùng ánh mắt dịu dàng đáng thương khiến "Hoắc Lĩnh" cảm thấy đáng yêu, nhưng khi đối mặt, thật kỳ dị, hắn lại bị mỹ sắc của thiếu niên mê hoặc.

"..."

"............."

Thình thịch, thình thịch.

Trước khi phản ứng được, Hứa Phong đã vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếm lên hầu kết đang trượt lên xuống gần trong gang tấc!

- -----------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mọi người có thể thử gọi (không phải đọc) "A Lâm" cùng "A Lĩnh". BTW (by the way), Hứa Phong xuyên thành hồ ly, sẽ bị nhiễm một ít bản năng của động vật. Khi động vật thích một người, sẽ liến người đó, cho nên động vật liếm = thích. Đừng coi đó là "liếm" của con người, Hứa Phong cũng không phải si hán.

Chương sau, Hứa Phong: A a a a! Mẹ nó mình liếm ai vậy?! Liếm ai?!