Nhân Vật Phản Diện Cuồng Lông Xù

Chương 5: Chỉ trích



Trời xanh ơi! Cho một tia sét xuống đánh chết hắn đi!

Đại não Hứa Phong trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy đối thoại phía sau của Hoắc Lĩnh cùng Mộ Lâm, chỉ có mấy chữ to chạy trong đầu hắn ------

Hắn! Chết! Chắc!

Nếu có danh hiệu mắt mù não tàn, Hứa Phong hắn nhất định sẽ không nhường ai đoạt danh hiệu này. Nhìn xem hắn phạm lỗi gì? Bán moe với nhân vật phản diện, thân mật với y ôm y cọ y, còn liếm y?!

Hiện tại nghĩ lại, kỳ thật chân tướng chỉ cách hắn một xíu, chỉ là hắn đã bị mê hoặc khi Mộ Lâm thừa nhận y là 'Hoắc Lĩnh". Lúc đó hắn bị thương, được Mộ Lâm cứu, ấn tượng đầu tiên làm chủ đạo, tự nhận là đã gặp được nhân vật chính.

Nhưng sự thật thì sao?

Mộ Lâm tự xưng là "Vô Cực kiếm tông Thanh Long phong Hoắc Lĩnh", đồng thời thả bán ma trọng thương đi, kỳ thật là muốn mượn đao gϊếŧ người, để bán ma quay lại trả thù Hoắc Lĩnh.

Ngữ khí Mộ Lâm rõ ràng là lãnh đạm mà ngạo mạn, hắn lại bị choáng đầu, nghĩ tính tình y vốn lạnh lùng.

"A Lâm" đọc lên không khác "A Lĩnh" là mấy, nhưng cách gọi này rất quen thuộc, chỉ có tiền bối nhìn Mộ Lâm từ nhỏ đến lớn mới gọi như vậy.

Và cả sự nhẫn nhịn của Hoắc Nguyên Bảo, hoàn toàn là bộ dáng người hầu nhỏ chịu khó. Trước mặt Hoắc Lĩnh mọi người đều có thể bắt nạt, ngay cả người nhu nhược như Hoắc Nguyên Bảo cũng không khách khí với hắn.

"Khuôn mặt của nhân vật chính" gì chứ? Rõ ràng là bởi tác giả "Một Que Cay" yêu cái đẹp, viết về nhân vật phản diện cũng dùng tất cả các từ ngữ để khen ngợi, hấp dẫn không ít fan tà giáo, còn hại hắn như thế này.

"Nhân vật chính tinh thần trọng nghĩa" gì chứ? Cứu hắn chẳng qua chỉ là tiện tay, Mộ Lâm lớn lên ở Vô Cực kiếm tông, bảo hộ linh thú chính là việc thiện bên ngoài, ẩn sau đó là thủ đoạn âm hiểm cùng tính cách có thù tất báo.

"Kiếm pháp trác tuyệt thiên phú cao cường" gì chứ? Dù sao Mộ Lâm cũng là đại boss tương lai, không có thiên phú thì "Không từ thủ đoạn", "Gϊếŧ người như ma" thế nào?

Nghĩ thông suốt những điều này, Hứa Phong cảm thấy vô cùng lo sợ.

Đây là một tác phẩm tiên hiệp, là thế giới do tác giả "Một Que Cay" sáng tạo. Nói cách khác, trong thế giới này, lễ pháp thế tục không sử dụng được, cũng không có thứ gì có thể trừng phạt kẻ ác.

Nơi này chỗ nào cũng đều là nguy cơ, mạng người như cỏ rác, người tu đạo đã quen với chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.

Hắn nhìn Mộ Lâm hiện tại, chỉ là một đứa nhóc 15 tuổi. Tuy tính cách y mẫn cảm cố chấp, song ánh mắt vẫn tinh thuần.

Trong tương lai không xa, người này sẽ gặp biến cố lớn trong cuộc đời mình. Nỗi thống khổ cùng cực và sai lầm không thể sửa chữa sẽ hủy hoại y, khiến y hắc hóa, bệnh kiều, điên cuồng. Y sẽ lạc lối, đi lên con đường hủy hoại chính mình, vô số người sẽ chết dưới tay Ma quân Mộ Lâm, có những vị đồng môn Hứa Phong vừa nhìn thấy hôm nay, thậm chí là... cha của y.

"..."

Sau khi nói lời ngoan độc với Hoắc Lĩnh, Mộ Lâm ôm Hứa Phong đi được một lúc lâu, y bắt chước sờ bụng an ủi nó, nhưng hồ ly vẫn xù lông, thậm chí bắt đầu phát run.

"Ngươi làm sao vậy?" Mộ Lâm tóm gáy nó, bĩu môi.

Lúc này Hứa Phong mới tập trung, ánh mắt trống rỗng ---- đại lão... cậu có biết kết cục cuối cùng của cậu không?

Đồng đảng của cậu bị tiêu diệt hết, không dư một người; chính cậu cũng bị Vô Cực kiếm đâm một nhát xuyên tim, hồn phi phách tán!

Cho nên, làm linh thú của cậu sẽ chết không nghi ngờ.

Khi tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, là thế giới ảo vĩnh viễn không thể chạm tới, nhân vật trong đó thảm như thế nào, độc giả không thể biết. Nhưng khi những thứ này trở thành sự thật, Hứa Phong cảm thấy khó có thể chịu được.

"Này! Ngươi có bệnh à?" Mộ Lâm đương nhiên không thể hiểu được nội tâm Hứa Phong đang nghĩ gì, tiểu hồ ly mới nãy còn vui vẻ trong nháy mắt lại ỉu xìu, y không khỏi có chút lo lắng.

Hứa Phong không đáp lại.

Thấy hồ ly trên tay vẫn ngơ ngác ngây ngốc, hỏi nó nó cũng không để ý, chút lo lắng ấy rất nhanh chuyển thành không kiên nhẫn.

"Quên đi!" Y hình như nghĩ đến cái gì, trong chốc lát có chút tức giận, muốn ném hồ ly xuống mặt đất.

Cổ tay vừa chuyển, lại dừng lại.

"Quên đi..." Mộ Lâm cau mày, có vẻ bất ngờ. Một lát sau, y vẫn ôm Hứa Phong vào lòng, khẽ xoa đầu nó.

"..." Không hổ là boss phản diện, quả nhiên hỉ nộ vô thường, không thể đoán trước. Hứa Phong nằm trong lòng Mộ Lâm, nơm nớp lo sợ, tâm tình không ổn, so với việc bay trên trời còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.

Mặc kệ, trước tiên đừng chọc giận đại lão, tùy cơ ứng biến vậy.

Mộ Lâm ôm hồ ly, ngự kiếm trở lại Kỳ Lân phong. Kỳ Lân phong ở hướng tây, sừng sững chót vót, khó có thể leo lên, người tu tiên đều ngự kiếm mà lên, rất hiếm khi đi bộ.

Khi nóc nhà đỏ thắm xuất hiện trong tầm nhìn, trường kiếm chậm rãi hạ xuống. Đến gần mặt đất, Mộ Lâm nhảy xuống kiếm, đồng thời bàn tay nắm lại, trường kiếm lập tức thu nhỏ, tự động bay vào tay y.

Y ôm hồ ly đang trầm mặc, đi về phía tẩm điện của mình.

Ánh trăng lạnh lẽo treo trên cành trúc, nhuộm rừng trúc thành màu tím thẫm. Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng sàn sạt, một màu trắng chói mắt chợt lóe trước mặt Mộ Lâm, biến mất, lại chợt lóe, dường như trong rừng có thứ gì đó.

Mộ Lâm dừng chân, cảnh giác: "Người nào?"

Một thiếu niên mặc áo trắng thong thả đi ra khỏi rừng trúc, miệng huýt sáo, liền thấy thứ màu trắng kia nhanh chóng chạy về phía này. Thiếu niên chọn đúng lúc, giơ tay mạnh mẽ chế trụ sừng hươu, mỉm cười: "Sư huynh, là ta."

Hứa Phong ngẩng đầu, vẻ mặt sống không thể yêu: Nai trắng?

Thiếu niên kia mi thanh mục tú, tuấn tú lịch sự, y vỗ cổ nai trắng, buông nó ra: "Thật có lỗi, đã làm phiền sư huynh rồi."

Mộ Lâm liếc y một cái, mặt không chút thay đổi hỏi: "Mộ Nhất Hàng, chúng ta không thân quen."

Mộ Lâm không khách khí, song nụ cười Mộ Nhất Hàng vẫn không hề thay đổi: "Chúng ta có cùng sư thừa, sư huynh nói vậy, ta thật đau lòng."

Mộ Lâm: "Đủ rồi, đừng giả vờ giả vịt."

Nụ cười Mộ Nhất Hàng nhạt bớt, nói: "Sư huynh, ta tới đây là muốn nhắc nhở..."

Mộ Lâm: "Tránh ra!"

Nai trắng bị dọa, lui về phía sau.

"Được, được." Mộ Nhất Hàng lui về phía sau, ôm quyền: "Sư huynh... đi thong thả."

"..."

Nhìn thấy một màn này, Hứa Phong không biết nên nói gì mới tốt.

Thật sự chỗ nào cũng là tràng tu la.

Vị Mộ Nhất Hàng này cũng là một nhân vật quan trọng trong nguyên tác. Y trở thành đệ tử nội môn của Kỳ Lân phong trong đại hội thử kiếm năm nay. Vốn dĩ trực hệ Kỳ Lân phong chỉ có một mình Mộ Lâm, y lại là con trai của Vô Tình kiếm chủ, từ nhỏ lớn lên ở nơi này, tất cả mọi người đều nghĩ Mộ Lâm sẽ thuận lý thành chương kế thừa Vô Tình kiếm.

Nhưng "Một Que Cay" cố tình nhét thêm Mộ Nhất Hàng vào, chế tạo đối thủ cho Mộ Lâm. Xưa nay quan hệ giữa Mộ Lâm và Mộ Vô Tình vốn căng thẳng, Mộ Nhất Hàng lại là người không chịu khuất phục, có thiên phú lại biết cố gắng, tất cả đều được Vô Tình kiếm chủ trông thấy. Vì thế, Mộ Vô Tình càng thưởng thức Mộ Nhất Hàng, Mộ Lâm càng hận y.

Trong nguyên tác, Mộ Nhất Hàng âm thầm đứng về phía Hoắc Lĩnh, y là người đối nhân xử thế rất khéo. Trên mặt y luôn nở nụ cười, chuyên làm người tốt, lúc đầu còn muốn giao hảo với Mộ Lâm, nhưng về sau thấy Mộ Lâm càng ngày càng quá đáng, nên y ngoài mặt tất cung tất kính hữu cầu tất ứng với Mộ Lâm, kỳ thật không ngừng cô lập Mộ Lâm. Hơn nữa, về sau Mộ Lâm gϊếŧ cha, rơi vào ma đạo, đến cuối cùng, Vô Tình kiếm rơi vào trong tay Mộ Nhất Hàng.

Khó trách, khó trách. Hứa Phong nghĩ, đại lão nói như vậy, có thể không đắc tội với người ta sao?

Mộ Lâm không ý thức được mình sai ở chỗ nào. Y đang tức giận, cảm thấy phiền muốn chết. Mãi mới không cần gặp người nọ, tiểu sư thúc còn cố tình nhắc đến; vất vả lắm mới tìm được một con hồ ly đáng yêu, hồ ly này cũng trở mặt, nói không để ý liền không thèm để ý đến người ta; vội vàng một ngày mới có thể trở về nghỉ ngơi, nửa đường lại gặp hai tên oan gia đối đầu.

Hoắc Lĩnh đáng chết, Mộ Nhất Hàng cũng chẳng tốt đẹp gì.

"Đều đi tìm chết đi." Mộ Lâm lạnh mặt, tay phải gắt gao cầm chuôi kiếm.

Hứa Phong: "..."

Tẩm điện của Mộ Lâm nằm ở phía tây Kỳ Lân phong, Hứa Phong nhớ rõ, đó là chỗ ở lúc trước của mẫu thân y. Một người một hồ đi đến trước cửa, Hứa Phong ngẩng đầu, thầm nghĩ quả nhiên.

Điện này tên "Thành Duyên điện", trong nguyên tác, công chúa Thành Duyên sau khi xuất giá liền ở nơi này. Công chúa Thành Duyên đạo danh Thích Duyên, chính là mẹ đẻ của Mộ Lâm, là con gái cưng của đương kim hoàng thái hậu, sinh hạ Mộ Lâm không bao lâu thì qua đời, trong nguyên tác không có cảm giác tồn tại.

Lúc trước xem "Vô Cực tiên sư", Hứa Phong cũng không quá chú ý tới cuộc sống của nhân vật phụ, đương nhiên không nhớ được nhiều chi tiết. Hắn nhớ không lầm thì, quan hệ giữa Mộ Vô Tình cùng thê tử không tốt lắm, một người ở phía đông Kỳ Lân phong, một người ở phía tây, gặp mặt còn ít, chứ nói chi đến chuyện ở cùng phòng.

Mộ Lâm lớn lên trong hoàn cảnh này.

Quả nhiên là gia đình không hài hòa, trẻ nhỏ dễ lệch lạc, Hứa Phong - tiền thân là người giáo viên nhân dân - mềm lòng trong chốc lát.

Ở thế tục, Mộ Lâm tôn quý ở chỗ là cháu trai của Thái hậu đương triều, sau khi tu hành, Mộ Lâm lại nổi danh vì là con trai của Vô Tình kiếm chủ, mọi người đều cho rằng y sẽ là người kế tục Vô Tình kiếm. Hứa Phong nghĩ, nếu trong tiểu thuyết bình thường, có thân thế tốt như vậy, có thể sánh với nhân vật chính. Tuy nhiên, Mộ Vô Tình lại có thù sâu với hoàng thất, cách giáo dục Mộ Lâm của hai bên cực kỳ mâu thuẫn.

Có thể nhìn thấy từ "Thành Duyên điện" này.

Thái hậu thương Mộ Lâm, muốn dành cho y những thứ tốt nhất. Người tu hành vốn nên vứt bỏ phàm tục, Thái hậu lại trang trí tẩm điện của Mộ Lâm đẹp đẽ vô cùng, cực kỳ khí khái, chi phí ăn mặc của Mộ Lâm cũng lấy hoàng gia làm chuẩn, điều này khiến Mộ Vô Tình rất bất mãn. Cứ như thế, Mộ Lâm tự cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc, càng lúc càng trở nên tự phụ cứng đầu, Mộ Vô Tình rất ghét tính cách này của y, càng nghiêm khắc với y, muốn dùng trách móc cùng xử phạt thể xác để thay đổi tính cách Mộ Lâm.

Đương nhiên là phí công.

Khi còn sống Hứa Phong là giáo viên cấp hai, biết một ít tâm lý học. Ảnh hưởng của thời thơ ấu đối với một người còn mạnh hơn trong tưởng tượng của bạn, có thể nói, rất nhiều người sau khi thành niên cũng không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, muốn hoàn toàn thay đổi, đúng là khó như lên trời. Hứa Phong không phải bác sĩ tâm lý, càng không phải chúa cứu thế, hiện tại hắn chỉ là một con hồ ly vô dụng, tính mạng nằm trong tay người khác.

Không thể chọc vào thì không trốn được sao? Hứa Phong nghĩ thầm, hắn vẫn nên tìm cơ hội rời đi thì tốt hơn.

Lúc Hứa Phong ngẫm về cuộc đời rất im lặng, giống như ngủ say. Mộ Lâm thấy hồ ly không hề nhúc nhích dán lên ngực mình, cả người ấm áp, không hiểu sao thở phào một hơi.

Y không muốn suy nghĩ mấy chuyện phiền lòng nữa, lẩm bẩm: "Này, để ta đặt tên cho ngươi nhé."

Hứa Phong: "..."

"Tiểu Hồng? Quá khó nghe. Tiểu Hồ? Thật đơn điệu." Mộ Lâm nói, "Ngươi muốn gọi là gì? Trường Sinh? Vô Địch? Bá Thiên?"

"..." Hứa Phong giả chết ----- đại lão, tôi chỉ là một người vô danh, xin hãy tha cho tôi, không gặp lại nữa được chứ.

Cơn tức của Mộ Lâm qua nhanh, sự vui vẻ cũng đến nhanh. Y đi qua cửa, xuyên qua hành lang thật dài, còn chưa tới tiền thính đã hưng trí nghĩ ra không ít tên cho Hứa Phong.

Ánh đèn nơi tiền thính càng ngày càng gần, tâm tư Mộ Lâm dần thả lỏng, ôm hồ ly, hiếm khi cảm thấy vui vẻ.

Hứa Phong đã quen với tính khí thiếu niên của Mộ Lâm. Sau cơn khiếp sợ hắn nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh, hơn nữa nghĩ đến chuyện chạy trốn, thần kinh không quá căng thẳng, ba cái đuôi khẽ đung đưa, nhẹ nhàng lắc lư.

Ngay sau đó, cánh tay thiếu niên bỗng siết chặt, Hứa Phong bị đau "ngao" một tiếng.

Hắn mơ hồ, theo ánh mắt của Mộ Lâm nhìn vào trong phòng, trái tim lộp độp.

Trong đại sảnh, một người thân hình cao lớn đang khoanh tay đứng, khuôn mặt lạnh lùng kia, giống Mộ Lâm đến bảy phần.

"Nghiệp chướng," Sắc mặt Mộ Vô Tình xanh mét, "Quỳ xuống!"