Nhân Viên Soát Vé Chuyến Xe Số 44

Chương 11



Dòng suy nghĩ của chúng tôi bị cắt ngang khi xe buýt đến, chúng tôi cùng đi xem phim kinh dị, phải nói xem phim kinh dị là kỹ năng tán gái bất cứ lúc nào cũng phải có, Lộ Tuyết ngồi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng cô ấy ôm chặt lấy cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận được từng nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực cô ấy.

Tôi thầm nghĩ: “Cô ấy sợ ma thì chắc không phải ma rồi nhỉ?”

Sau khi xem phim xong, chúng tôi đi mua sắm, mặc dù tốn rất nhiều tiền nhưng tôi rất vui, khi nào thực sự tìm được một người bạn gái như Lộ Tuyết, tôi nhất định sẽ tiêu hết tiền lương của mình cho cô ấy.

Sau khi lấy được một đống búp bê, thấy cũng đã muộn, tôi tiễn Lộ Tuyết ra khỏi trung tâm thương mại, bắt một chiếc taxi rời đi, trong lòng thầm nghĩ Lộ Tuyết, thợ săn ma, Ngụy Đằng Phi, tài xế, trong bốn người này, nhất định có một người là ma.

Tóm lại, bất kể ai là ma, vẫn có một sự cân bằng vi diệu, đó là có thể có người muốn giết tôi, cũng có thể có người muốn cứu tôi, và bây giờ tôi không thể phân biệt ai mới là kẻ thù của mình.

Ngay lập tức, tôi đổi sang xe buýt và quay trở lại bến xe Kỷ Gia Phần, thấy còn chưa đến giờ khởi hành, tôi nằm trên giường nghịch điện thoại di động, thì ra Lộ Tuyết đã gọi đến.

“Đại mỹ nữ, cô gọi tôi chi vậy?”

“Anh Đường, ký túc xá của bọn em khóa cửa rồi, em không vào được.”

Tôi hỏi tôi có giúp gì được cho cô ấy không? Mặc dù tôi sống trong ký túc xá đơn, nhưng… nhưng nếu cô ấy không phiền…

“Ai lại chạy đến ở ký túc xá đơn của anh chứ, anh nghĩ hay quá! Em không có chứng minh thư, anh đến vịnh Bốn Mùa đặt cho em một phòng đi.”

Tôi vội vã rời khỏi bến xe Kỷ Gia Phần, tôi bắt taxi sau đó thở hồng hộc chạy đến cửa khách sạn, cô ấy đang đợi tôi ở quầy lễ tân của khách sạn, sau khi đặt phòng, tôi tiễn cô ấy vào thang máy, vẫy tay rồi chuẩn bị rời đi.

Lộ Tuyết hỏi tôi: “Anh không muốn lên uống miếng nước sao?”

Tôi gãi đầu và nói: “Không phiền cô chứ, tôi cũng có hơi khát.”

Về đến phòng, tôi vặn chai nước suối tu ừng ực, nước khoáng miễn phí rất ngon, uống xong tôi vặn tiếp chai khác uống hơn nửa.

Tôi lau vết nước đọng bên khóe miệng, cảm thấy rất mãn nguyện, gật đầu nói: “Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước, lát nữa tôi còn có chuyến xe phải trực.

Nói xong đi ra ngoài, Lộ Tuyết sửng sốt, dậm chân giận dữ nói: “Tôi bảo anh lên uống nước thì anh thật sự lên uống nước hả!”

Tôi ngơ ngác.

Tôi còn chưa kịp định thần, Lộ Tuyết đột nhiên sải bước tới, nhón chân ôm lấy đầu tôi, hôn lên môi tôi, là một nụ hôn dài kiểu Pháp!

Tôi trợn tròn mắt, hai tay buông thõng giữa không trung không biết để đâu, chiếc lưỡi ngọt ngào của cô ấy cứ đảo qua đảo lại trong miệng tôi khiến máu cả người tôi nóng lên.

Cô ấy buông tay ra, nhẹ giọng nói: “Cái này gọi là uống nước miếng, anh hiểu chưa?”

Tôi ngu ngơ, vội vàng giải thích: “Không, không phải, tôi không có ý gì khác cả, cô nghe tôi nói…”

Lộ Tuyết đặt tay lên trước môi tôi: “Vì anh không có ý đó nên em mới mời anh lên, nếu trong đầu anh toàn là nhục dục, chiều nay anh tuyệt đối không thể ở cùng em.”

Tôi vẫn ngây ngốc đứng đó, bởi vì tôi chưa từng trải qua chuyện như vậy, đây là nụ hôn đầu tiên của tôi nên tôi hồi hộp đến mức như đang ở trên chiến trường.

Lộ Tuyết ngồi ở cuối giường, vỗ nhẹ vào tấm ga trải giường màu trắng bên cạnh cô và nói: “Chà, anh chỉ có một cơ hội thôi đó, nếu anh sẵn sàng, hãy đến đây ngay bây giờ, nhưng nếu anh không muốn, hãy bước ra khỏi cửa này ngay bây giờ, và sau đó anh sẽ không bao giờ có một cơ hội nào nữa.

Chuyện này… người ta nói rằng hạnh phúc đến quá đột ngột, và khi nó đột nhiên đến như vậy khiến tôi cảm thấy thế giới thật kỳ lạ, liệu mọi thứ trước mắt có phải là Trang Chu mộng điệp hay không?

Người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhìn Lộ Tuyết nằm nghiêng trên giường quay lưng về phía tôi, mái tóc đen xõa tung trên tấm ga trải giường trắng, ảnh hưởng thị giác mạnh mẽ do hai màu đen trắng tạo thành khiến tôi do dự, mặc dù tôi là một tên thiếu quyết đoán, tuy nửa đêm vô số lần mơ muốn nếm thử mùi vị phụ nữ như thế nào, nhưng tôi vẫn còn có năng lực tự hỏi, tôi không phải là người tùy tiện như vậy.

“Anh có phải là đàn ông không vậy?” Lộ Tuyết không quay đầu lại, ngữ khí khiêu khích xen lẫn một tia ủ rũ.

Một lúc sau, tôi mới đứng thẳng người lên, giọng run run nói: “Đương nhiên tôi là đàn ông, hơn nữa tôi là một người đàn ông thuần khiết có khí chất mạnh mẽ!”

Lộ Tuyết cười một cách quyến rũ, xoay người ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, ra hiệu cho tôi đi qua.

Nhưng tôi lại hất mặt kiên quyết đi ra khỏi phòng, Lộ Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Một người đàn ông đích thực không nên tùy tiện như vậy, đặc biệt nếu anh ta thực sự thích cô gái ấy. Nếu tôi muốn có em, thì phải bắt đầu bằng việc theo đuổi em.” Nói xong, tôi mở cửa bước ra ngoài.

Đi trên con phố tấp nập, lòng tôi nhói đau không tả nổi, thật lòng tôi rất muốn cảm nhận cảm giác làm phụ nữ là như thế nào, nhưng không biết tại sao nên dứt khoát bước ra khỏi phòng, đứng đơ trong gió lạnh một lúc lâu, tôi nghĩ, có lẽ đây là tình yêu đích thực.

Tôi còn trẻ, chưa trải qua cảm xúc yêu đương, cũng chưa nói chuyện với ai, chưa biết yêu là gì, nhưng tôi nghĩ, nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, anh ta sẽ không tùy ý đùa giỡn, bởi vì trong mắt anh ta, cô ấy là thuần khiết hoàn mỹ, là người thánh thiện nhất trong lòng anh ta.

Ài, tôi nặng nề thở dài, trên đường trở về, để an ủi bản thân, tôi tự nhủ: “Bạch phú mỹ yêu phải tên tinh ranh là điều không thể, mười lần thì hết chín lần là như vậy rồi, tệ nhất là nếu cô ấy mang thai, trước khi bụng lộ ra, cô ấy sẽ tìm một tên ngớ ngẩn chụp cho anh ta cái mũ cha của con mình, nếu không thì làm gì có chuyện tốt như vậy xảy ra với tôi chứ?”

Trở lại bến xe Kỷ Gia Phần, tôi nằm trằn trọc trên giường, không biết tại sao, tôi như người mất hồn, làm việc gì cũng không tập trung được, luôn cảm thấy hơi mất tập trung, ai nói chuyện với tôi đều hét lên một hai lần nhưng tôi không nghe được, không biết là không nghe thấy hay không quan tâm, cả người tôi xụi lơ, bơ phờ.

Đang nằm mê man trên giường trong ký túc xá, đột nhiên điện thoại di động tôi nhận được tin nhắn Lộ Tuyết gửi đến, tôi kinh ngạc ngồi thẳng dậy, vội vàng mở ra xem.

“Anh yêu tôi.” Giọng điệu cô ấy rất chắc chắn.

Tôi thậm chí không nghĩ nhiều về điều đó, nhanh chóng trả lời bằng từ “ừm” với giọng điệu rất chắc chắn.

“Anh có biết bản thân đang yêu một người không nên yêu, không thể yêu hay không?”

Tôi trả lời: “Tôi chưa từng yêu, và tôi cũng không biết nhiều về tình yêu, nhưng cảm giác đó rất mạnh mẽ, giống như nằm trên đồng cỏ ngắm bầu trời đầy sao, giống như ở trong đại dương và khiêu vũ với cá heo, cảm giác này rất mê hoặc, tôi nghĩ có lẽ đây là biển sao và mục tiêu cả đời mà tôi theo đuổi, cho nên dù kết quả ra sao, tôi vẫn sẵn sàng cống hiến cả cuộc đời mình cho điều đó.”

Lộ Tuyết nói rằng tôi là một tên ngu ngốc.

Tôi không gọi lại cho cô ấy vì chuyến tàu sắp rời bến, mặc dù công ty nghiêm cấm nghịch điện thoại nhưng chẳng ai quan tâm đến chuyến tàu cuối cùng của chúng tôi, dù vậy thì tôi vẫn chưa nghĩ ra cách trả lời cô ấy.

Sau khi lên xe, tôi vẫn còn bàng hoàng, và có một câu nói mà tôi không thể hiểu được…