Nhân Xà

Chương 12: Chạy thoát



Lục Nguyên quyết định chạy trốn. Cô chịu đựng thân thể nhức mỏi, thất tha thất thểu ra phía sau hang. Phát hiện trời mưa tí tách, cô tùy ý mặc lại váy ngủ mỏng manh từ đêm qua, phủ thêm áo ngoài để chống đỡ hơi thở rét lạnh.

Trong rừng cây rậm rạp, cô không nhìn rõ phương hướng, nhưng dù đêm qua Angus đã bịt chặt miệng còn thỉnh thoảng che đi đôi mắt, cô vẫn mơ hồ nhớ rõ đường về.

Đôi chân đầy dấu hôn đạp lên bùn đất, để lại dấu vết nhợt nhạt, theo bóng dáng lắc lư của cô dần đi xa, mưa nhỏ rơi đầy trong vết chân lõm xuống của cô.

Lục Nguyên đi rất mau, giữa hai chân vì ma xát mà đau đớn. Cô đỡ eo, thậm chí không dám dừng lại nửa giây, chỉ sợ Nhân Xà đáng sợ kia sẽ đuổi theo. Tóc dài rối bời bị nước mưa làm ướt nhẹp, cô thở dốc, nôn nóng tìm đường.

Thình lình xảy ra một trận mưa nhỏ nên Angus không tiếp tục kiếm ăn nữa. Hắn cầm lá thuốc cùng một ít trái cây, phấn chấn trở về ổ của mình. Hắn chưa bao giờ lường được, một cô gái loài người có thể ảnh hưởng lớn đến bản thân như vậy. Chẳng qua mới rời đi một lát thôi, hắn đã gấp gáp muốn trở lại bên cô rồi.

Tuy nhiên còn chưa vào hang, ánh mắt hắn đã thay đổi. Đám cây mây che đậy cửa hang, đã bị ai đó động vào...

Mưa rơi càng nặng hạt, Lục Nguyên di chuyển càng thêm gian nan. Chỉ cần hơi không để ý sẽ bị trượt ngã trên mặt đất, mỗi lần như vậy cô đều cắn răng đứng lên, đầu thì đau nhức mà ý thức thì hỗn loạn.

"Anh Trì..."

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong màn mưa, Lục Nguyên thật sự nhìn thấy bóng dáng Tiêu Trì.

"Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên!"

Trong cơn hôn mê, Lục Nguyên lại lần nữa lâm vào ác mộng vô bờ, tựa như quay lại trong màn mưa giăng kín lối, cô tận dụng hết sức lực chạy trốn, không xa phía sau là vô số mãng xà đang nhào về phía cô!

Không muốn! Không muốn!

"Chú Lục, tám ngày sau nhóm thứ ba sẽ đến, đến lúc đó con sẽ mang Nguyên Nguyên theo hạm đội trở về, lập tức cùng cha mẹ chuẩn bị hôn lễ..."

"A Trì, chuyện này đành phiền con rồi."

Tim Lục Tư Nam đau như dao cắt, ông nhìn Lục Nguyên đang hôn mê. Lục giáo sư đã bốn mươi năm tuổi đầu giờ phải rơi nước mắt, từng chút vỗ về cái trán nóng hổi của con gái, hối hận muôn vàn.

Mà Tiêu Trì cũng không khá hơn, trong màn mưa tìm thấy Lục Nguyên chồng chất vết thương, là một người đàn ông trưởng thành, hắn chỉ nhìn thoáng qua là biết, cô gái mình yêu thương đã gặp chuyện gì. Lúc ấy hắn khóc đỏ cả mắt, ôm chặt Lục Nguyên không còn ý thức nhưng vẫn luôn miệng kêu tên hắn, ngay cả ý định tự sát hắn đều có.

"Chú Lục yên tâm, con sẽ dùng cả sinh mạng mình bảo vệ Nguyên Nguyên, sẽ không để em ấy chịu bất kỳ tổn thương nào nữa."

"Cha ơi... Anh Trì ơi... Cứu em!"

Trong cơn hôn mê, dù đã tiêm thuốc hạ sốt và uống thuốc an thần, Lục Nguyên vẫn không yên ổn, thỉnh thoảng mê sảng, ngẫu nhiên còn rất khổ sở. Lục Tư Nam vẫn luôn canh giữ bên mép giường càng không dám rời đi nửa bước.

"Nguyên Nguyên mau tỉnh lại đi, là do cha sai rồi, giá như cha đừng mang con đến đây... đều do cha sai rồi."

Thẳng đến ngày thứ ba, Lục Nguyên sớm đã hạ sốt, sâu kín tỉnh lại. Nhìn cha ngồi ở mép giường bỗng như già đi, cô còn tưởng mình bị hoa mắt, theo bản năng xoa xoa đôi mắt.

"Cha...?"

Thanh âm thiếu nữ yếu ớt, nhưng tiến vào trong tai Lục Tư Nam lại như sấm sét rền vang. Ông ném quyển sách trên tay, vội vàng kề sát Lục Nguyên, nói năng lộn xộn: "Tỉnh rồi? Nguyên Nguyên còn khó chịu không? Cha đợi cũng mấy ngày rồi, Nguyên Nguyên, tốt quá, con đã tỉnh rồi."

Lục Nguyên đè huyệt thái dương đau nhức, khẽ nhíu mày. Cô vẫn luôn chú ý, hình như cha cô đã lâu chưa cạo râu, chần chừ hỏi: "Cha làm sao vậy? Con... con lại bị cảm ư?"

Đang cao hứng, Lục Tư Nam bỗng sửng sốt, nhiều năm nhạy bén khiến ông nhận ra có điềm gì khác thường. Ông nhìn con gái giương một đôi mắt y hệt mình, đôi mắt cô sáng như trăng rằm, vô cùng trong trẻo, không lẫn một tạp chất nào, lại như vô cùng nghi hoặc.

"Nguyên Nguyên, con không nhớ chuyện gì ư?"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lục Nguyên nghiêng đầu, mím môi hồng hơi phát ngốc, thậm chí còn lắc đầu: "Con nhớ lúc vừa nhìn thấy người ta bắt rắn hổ mang, con đã rất sợ, sau đó bị gió thổi lạnh, rất khó chịu."

Rắn hổ mang? Lục Tư Nam rốt cuộc đã biết không đúng chỗ nào, ký ức Lục Nguyên hình như đã dừng lại vào ngày lên đảo kia!

"Cha ơi, tay con sao nhiều vết thương vậy? Cả chân nữa, đau quá." Mới giật giật, khuôn mặt nhỏ của Lục Nguyên đã khổ sở. Cô nâng cổ tay mềm mại lên nhìn, trên da thịt tuyết trắng rơi xuống từng dấu tay cùng dấu răng xanh tím.

Lục Tư Nam nhanh chóng phản ứng lại, ông nhét cánh tay lộ ra ngoài của Lục Nguyên trở vào chăn, ôn hòa cười: "Nguyên Nguyên bị rắn dọa sợ nên phát sốt đó, vết này là do con dị ứng vì dùng sai thuốc. Đừng để ý, qua mấy ngày sẽ tốt lên thôi."

"Thật vậy ạ?" Đôi mắt sáng của Lục Nguyên trừng lớn, nghiêm túc nhìn cha, tràn ngập ỷ lại.

"Đương nhiên là thật."

Tình huống như vậy làm Lục Tư Nam nhẹ nhàng thở ra. Mấy ngày nay, mỗi lần nghĩ đến phản ứng của Lục Nguyên sau khi tỉnh lại, ông đều thống khổ cùng không đành lòng, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Lục Nguyên vậy mà bị mất trí nhớ.

Quên hết tất cả, đối với Lục Nguyên hẳn là kết quả tốt nhất?

Không bao lâu, Lục Tư Nam đã nhận định suy nghĩ này. Nhìn Lục Nguyên trong chiếc váy xinh đẹp lần nữa khôi phục thần thái, ông cầm lòng không đậu hướng về trời cầu nguyện, cầu cho Lục Nguyên sẽ không bao giờ nhớ lại đoạn ký ức đáng sợ kia nữa.

Thế nhưng, Lục Nguyên vẫn cảm thấy có gì đó khác thường. Sau khi cô tỉnh lại, dù là cha cô hay Tiêu Trì, ánh mắt họ nhìn cô đều tràn ngập thương tiếc cùng trìu mến, mà Ngưu Toàn lại càng kỳ lạ, thỉnh thoảng còn dò hỏi phương diện sinh lý của cô.

Đương nhiên, càng kỳ lạ hơn chính là Tiêu Cẩn vừa lên đảo, mỗi lần đến chữa bệnh cho cô, cả người hắn đều âm u, cũng may lúc nào Tiêu Trì cũng ở bên cạnh, Tiêu Cẩn cũng chưa nói điều gì quá đáng.

"Anh Trì, mấy ngày nay em bị bệnh có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Vì sao em thấy thái độ của mọi người có chút kỳ lạ?"

Đang cắm hoa dại vừa mới hái vào bình, Tiêu Trì đột nhiên dừng lại. Hắn từ giữa lấy ra một bông hoa nhỏ màu trắng, xoay người bỏ vào tay cô, cười nói: "Kỳ lạ gì? Ngoan, đừng nghĩ nhiều, chờ thêm mấy ngày anh sẽ mang em về đất liền. Không phải lần trước em cứ đòi đi Hawaii sao, lần này anh dắt em đi."

Ngửi hoa dại tỏa hương thanh mát trong tay, Lục Nguyên vui vẻ ra mặt.

"Hawaii? Em cảm thấy nơi này cũng không kém nha, cũng có bãi biển, cũng có ánh mặt trời, đáng tiếc lại có rắn, em sợ lắm."

"Đừng sợ, về sau dù ở nơi nào, anh đều sẽ bảo vệ em, mặc kệ là rắn hay bất cứ thứ gì sẽ không thể thương tổn được em."

Một khắc kia, Lục Nguyên nhìn ra thâm tình từ trong mắt hắn, đó là từ tận đáy lòng, không hề giống vui đùa trong quá khứ. Thế nhưng Lục Nguyên lại theo bản năng không dám đối diện ánh mắt hắn, ngực một trận buồn đau.

"Ơ..."

Tiêu Trì đi đến vài bước, kéo Lục Nguyên vào trong ngực. Hắn ôm lấy bờ vai gầy yếu của thiếu nữ, trán hắn đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng: "Nguyên Nguyên, chúng ta đính hôn đi."

- -----------------

Tác giả: Chịu bà dì cả khổ quá, hết còn lòng dạ viết nữa, hôm nay nhanh chóng đăng chương mới, vẫn đi theo cốt truyện nha, phía sau Nhân Xà có khả năng bị bắt, thật chờ mong Nhân Xà phát cuồng giận x em gái ngây thơ gì đó, ngượng ngùng!

(Các bạn nói chờ mong sao? Nói chờ mong, còn không mau quăng trân châu ~(^o^)/)