Nhân Xà

Chương 15: Rời đảo



Khi nhóm thứ ba vừa đến, hành lý của Lục Nguyên đã đóng gói thu thập xong xuôi. Bởi vì thời gian hạn hẹp, tàu đội chỉ kịp dừng lại một giờ rồi khởi hành, Lục Tư Nam sớm đã kêu người đưa hành lý của cô đến bến tàu.

"Sao Tiêu Trì vẫn chưa đến?"

Ngưu Toàn đang đôi ba câu cùng vài đồng sự mới rời thuyền, thấy Lục Nguyên đang đi tới, có chút chần chừ hỏi.

Lục Nguyên cúi đầu nhìn điện thoại không một tín hiệu, hai ngày nay cô cũng chưa nhìn thấy Tiêu Trì, chỉ có thể thuận miệng trả lời: "Chắc vẫn còn bận chuẩn bị đồ đạc ạ, anh ấy vốn là như vậy."

Vừa mới nói xong đã thấy Tiêu Trì từ xa chạy tới, trên người quân trang chỉnh tề, trong tay cầm quân mũ, thở phì phò chạy đến trước mặt Lục Nguyên.

"Nguyên Nguyên, thực xin lỗi... anh, anh vừa mới nhận được lệnh từ cấp trên, tạm thời không thể về được."

Ngưu Toàn đã tránh ra, để Tiêu Trì có không gian giải thích với Lục Nguyên.

"Em theo họ về trước nhé, khoảng mấy ngày sau anh sẽ trở về, chuyện của chúng ta sẽ không trì hoãn nữa, có được không?"

Mặc dù nội tâm Lục Nguyên thất vọng, nhưng cô cũng hiểu Tiêu Trì đóng quân ở đây, tham gia quân ngũ phục tùng mệnh lệnh là bắt buộc, không đi được cũng không phải lỗi của anh. Cô chỉ có thể thở dài, lộ ra một nụ cười tươi đẹp.

"Được rồi, vậy em về trước, anh cũng không cần sốt ruột, em sẽ chờ anh."

Tiêu Trì nhẹ nhàng thở ra, xin lỗi gãi gãi đầu, cho đến khi nghe mấy chữ cuối của Lục Nguyên, tức khắc vui mừng ra mặt, cuối cùng nhịn không được ôm cô vào lòng.

"Nguyên Nguyên, chờ anh trở lại, chúng ta lập tức đính hôn."

"Được."

Một chữ "Được" cũng đủ cho người có nội tâm sắt đá như Tiêu Trì phải mất rất lâu để bình tĩnh trở lại. Hắn gắt gao ôm lấy Lục Nguyên, không màng đến người xung quanh mà dán môi lên trán cô.

Vừa khéo, đoàn người nâng lồng sắt nhốt Nhân Xà chuẩn bị lên tàu, vải đen vốn không được che chắn cẩn thận, một khe hở lộ ra, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài dễ như trở bàn tay.

Angus bị tiêm vào lượng lớn thuốc ngủ, lẳng lặng ngồi bên trong. Khi gió nhẹ thổi bay một góc vải đen, tròng mắt xanh thẳm nháy mắt trở nên hung ác đáng sợ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hoa tươi nở khắp sườn núi nhỏ, và cả đôi nam nữ đang ôm chầm lấy nhau.

"Nguyên Nguyên..."

"Ầm! Ầm!" Chiếc đuôi điên cuồng mạnh mẽ đập trên lồng sắt, không hề tiếc sức, hơn mười binh sĩ nâng lồng nháy mắt rối loạn chân, lắc lư mấy cái, lồng sắt bị nghiêng về một bên.

"Sao lại thế này!"

Tiêu Trì thấy vậy, vội vã buông Lục Nguyên ra, giúp cô ngồi trên rương hành lý được đưa tới, nhìn đám người ngã trên mặt đất, sắc mặt bất thiện trách cứ vài câu.

"Thiếu tá, không biết quái vật này bị gì mà đột nhiên phát điên, chúng ta không có phòng bị mới..."

"Đủ rồi, con súc sinh này rất nguy hiểm, lần này các anh phụ trách vận chuyển, tôi hy vọng trên đường đi không cần bại lộ hành tung, thời điểm tất yếu cứ đút lót trực tiếp là được, ngàn vạn lần đừng để nó chạy thoát!"

Tiêu Trì phân phó cấp dưới nhanh chóng nâng lồng sắt rời đi, lúc quay đầu mới phát hiện khuôn mặt nhỏ phấn sứ của Lục Nguyên đã trắng bệch, trong lòng thầm nhủ không tốt.

"Nguyên Nguyên, sao vậy?"

Tầm mắt Lục Nguyên đang đuổi theo lồng sắt kia, hoàn toàn tan rã. Cô không kìm được nhớ lại tối hôm trước, sinh vật mới này đối cô cuồng nhiệt liếm tấm kính, biến thái đáng sợ cực kỳ.

"Không có gì."

Tàu đội rời bến, Lục Nguyên đứng ở trên boong tàu nhìn Tiêu Trì cách một khoảng khá xa, hắn tư thái hiên ngang đứng ở bến tàu, vẫy vẫy cánh tay hữu lực, trong miệng hình như kêu cô gì đó, đáng tiếc tiếng còi réo vang làm cô không nghe rõ.

Nhìn xa, là một loại hành động ngọt ngào mà khổ sở. Nhìn người mình yêu càng rời xa chính mình, Tiêu Trì dần dần ngừng lại, khum hai tay làm thành chiếc loa, hô to lên.

"Nguyên Nguyên, anh yêu em! Nhất định phải chờ anh!"

Thiếu nữ đứng trên boong tàu, mái tóc đen dài cùng váy trắng nhẹ nhàng tung bay theo làn gió, dần dần mất dạng...

Nhiệm vụ đưa giống mới về đất liền do giáo sư Lương Dực từ nhóm thứ ba phụ trách, là một phụ nữ chưa đến bốn mươi, lão luyện khôn khéo, vốn là một nhà khoa học cuồng từ khi mới sinh ra, thoạt nhìn là người khó có thể ở chung.

Hành trình mấy ngày kế tiếp của Lục Nguyên trở nên nặng nề vô cùng.

Sau khi đáp xuống đất liền bằng máy bay, lại còn bị bắt chạy từ đông sang tây một tuần, vừa mới rời đảo, Lương Dực nhịn không được bắt đầu nghiên cứu. Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy giống mới, "mừng như điên" đã không còn đủ để hình dung tâm trạng của bà ta.

"Mới nhìn một cái, không ngờ ngoại hình của nó hoàn mỹ như vậy, nếu không có đuôi rắn thật tốt biết bao." Thân là một người phụ nữ, Lương Dực trước tiên tán thưởng, Angus xinh đẹp làm bà ta không thể rời mắt, hoàn toàn mê đắm.

Trợ lý đi theo chỉ có thể tốt bụng nhắc nhở: "Giáo sư, vẫn không nên đến quá gần, trong ghi chép của Lục giáo sư có nói nó đang trong kỳ động dục, lực công kích rất mạnh."

"Kỳ động dục? Chậc chậc, nếu có thể ghi chép lại quá trình giao phối..."

Lương Dực nói xong, sắc mặt trợ lý đứng bên cạnh lập tức thay đổi. Đi theo vị giáo sư này nhiều năm, hắn biết rõ bà liệt căn, mỗi lần nghiên cứu thực nghiệm, bà ta thích nhất quan sát giống loài giao phối, ghi chép lại những thứ xấu hổ, nghiên cứu của bà ta cũng nhờ đó mà không đụng hàng.

Tuy nhiên, hạng mục quan sát ban đầu của bà ta là quá trình giao phối giữa thú với nhau, bây giờ, đã chuyển sang giữa người và thú...

Giữa trưa, cơm nước xong xuôi Lục Nguyên lên boong tàu. Sau giờ ngọ ánh dương vẩy đầy mặt biển xanh lam, phản chiếu ra sóng nước óng ánh, cô nằm sấp trên lan can, ngắm nhìn từng đàn hải âu bay lượn qua.

Bỗng nhiên, dưới tầng một vang lên âm thanh của vật nặng rơi xuống biển, cô vội tò mò nhìn theo, chỉ thấy hai nhân viên mặt áo blouse trắng đang rửa sạch mặt tàu, trên sàn bóng loáng hình như còn lưu lại chất lỏng màu đỏ.

Lục Nguyên trực giác không đúng lắm, đang định chuẩn bị xuống lầu nhìn thử, vừa mới xoay người, Lương Dực đã lặng yên đứng sau lưng cô. Đối với người không một tiếng động đã xuất hiện thế này, cô không khỏi bị dọa sợ.

"Giáo sư Lương."

Nhìn Lục Nguyên có chút hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ phiếm hồng, ngũ quan tinh xảo lả lướt, Lương Dực bỗng nhiên cười: "Thật không hổ là con gái của Lục giáo sư, dáng vẻ ngày càng xinh đẹp, Tiểu Nguyên năm nay mười tám ư?"

Dù bà ta đang cười, nhưng ý cười chưa từng tới đáy mắt, hơi đáng sợ, Lục Nguyên theo bản năng lui về sau non nửa bước, mím môi hồng gật đầu.

"Ừm, vừa qua sinh nhật mười tám."

"Quả không sai."

Để lại lời nói không tài nào hiểu nổi, Lương Dực rời đi, được một đoạn xa bỗng quay đầu lại, nhìn thiếu nữ nhỏ yếu còn câu nệ đứng tại chỗ, ánh mắt bà ta có chút sâu xa...

Sau đó Lục Nguyên cũng mất đi hứng thú, qua loa trở về phòng, thẳng đến giờ cơm chiều mới ra cửa, đi đến nhà ăn nhỏ dùng cơm.

Ban đêm, gió biển hỗn loạn mang theo hơi lạnh. Sửa sửa áo khoác trên người, Lục Nguyên đi xuống tầng một, lúc ngang qua phòng giam giữ Nhân Xà, bước chân cô đột nhiên chậm lại. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, hình như cô nghe được một tiếng kêu thảm thiết yếu ớt.

"Chẳng lẽ nghe lầm?"

Mặc dù muốn cất bước rời đi, nhưng làm thế nào cũng không nhấc chân lên được, khoảnh khắc bàn tay đặt lên then cửa, chính cô cũng chưa kịp tự hỏi, đã đẩy cửa ra, kế tiếp nhìn đến một màn sẽ trở thành ác mộng suốt đời cô...