Nhân Xà

Chương 31: Lời âu yếm



"Lục giáo sư thế nào rồi?"

Đội nghiên cứu từ đất liền đã lên đảo được năm ngày, thời gian này Lục giáo sư mà họ tôn sùng vẫn chưa xuất hiện, nghe nói sau khi đứa con gái cưng của ông xảy ra chuyện thì không gượng dậy nổi nữa.

Ngưu Toàn thở dài, lắc đầu: "Đừng quấy rầy thầy ấy, cứ chuẩn bị cho việc nghiên cứu đi."

"Cấp trên đã ra chỉ thị cho chúng tôi phối hợp cùng Lục giáo sư, thời hạn càng ngày càng gần, không thể đợi mãi trên đảo được. Nếu không thể mang sinh vật mới về, e là..."

Vốn dĩ tin tốt lần trước còn khiến cả viện nghiên cứu vui mừng, nhưng thật không ngờ cả con tàu vận chuyển Nhân Xà lại gặp nạn. So với đám Lương Dực và Lục Nguyên, ưu tiên hàng đầu của bọn họ vẫn là tìm kiếm Nhân Xà.

"Mọi người cũng đã rõ tình huống hiện giờ của Lục giáo sư, nếu cấp trên đã gấp như thế, chúng tôi sẽ tự nghĩ cách thông tri quân đội, tăng cường lục soát các đảo lân cận, chắc chắn bọn Nhân Xà vẫn đang trốn gần đây thôi."

Là Phó Giáo sư, mấy năm nay Ngưu Toàn vẫn luôn đi theo Lục Tư Nam, quan hệ mật thiết giữa hai người ai cũng biết. Bà là một cấp dưới xem Lục Tư Nam như thiên lôi sai đâu đánh đó, đối với lời nói của bà, bọn họ vẫn lựa chọn tin tưởng.

"Phó Giáo sư Ngưu đã nói như vậy thì cứ thế mà làm."

Đuổi xong nhóm người, Ngưu Toàn vội chui vào lều, Lục Tư Nam vẫn còn ôm lấy ảnh chụp Lục Nguyên, ngồi trên giường không nhúc nhích, dáng vẻ mất hồn khiến Ngưu Toàn đau lòng.

"Đi cả rồi?"

Lục Tư Nam bỗng mở miệng, Ngưu Toàn nhanh chóng lau nước mắt, trả lời: "Vâng, cấp trên đã đưa kỳ hạn cho chúng ta, lần này điều động không ít người. Nếu không thể mang được sinh vật mới về, sợ là khó báo cáo kết quả."

"Sinh vật mới?" Lục Tư Nam cười lạnh: "Nếu vẫn chưa tìm được Nguyên Nguyên, ai ta cũng không bỏ qua..."

"Giáo sư!" Ngưu Toàn nghe được sự điên cuồng trong lời Lục Tư Nam mà thảng thốt. Vị giáo sư hô mưa gọi gió trong giới khoa học này có rất nhiều cách hủy diệt cả một vùng biển, nếu làm như vậy, hậu quả chỉ sợ...

...

Dạo gần đây Lục Nguyên phát hiện Angus bỗng dịu dàng lạ thường, hình như sợ cô vì chuyện lần trước mà ghét bỏ mình, thi thoảng sẽ mang cô ra ngoài dạo chơi. Lúc làm tình, chỉ cần nghe cô nói "Đừng", hắn nhất định sẽ nhẫn nhịn dừng lại, điều này làm Lục Nguyên rất kinh ngạc.

"Hồi ấy tộc Nhân Xà chúng ta tứ tán khắp nơi, mấy năm nay mới quây quần lại với nhau, mỗi người sẽ có một hang riêng. Tuy là động vật máu lạnh nhưng chúng ta vẫn rất giàu tình cảm."

Angus chỉ vào bốn năm Nhân Xà đang bơi trong hồ nước gần đó. Lục Nguyên trông thấy cả Nhân Xà cái, các cô đều mang gương mặt thiên sứ như Nhân Xà đực, đẹp đến nỗi khiến lòng người khó quên.

"Wow, bọn họ đẹp quá!"

Angus vẫn luôn chú ý đến biểu tình của thiếu nữ bên cạnh, mày cũng chưa nhếch, thâm tình nói: "Trong mắt ta, Nguyên Nguyên đẹp hơn bất cứ ai."

Cặp ngực đầy đặn, đường cong ưu nhã, Lục Nguyên khó khăn bịt cái mũi nóng bừng. Cô quái dị nhìn Angus, lưỡng lự hỏi: "Thẩm mỹ của anh có vấn đề?"

Không phải chớ, cô đang hạ thấp bản thân mình sao? Thôi, dù sao nếu so sánh với những Nhân Xà cái đó, cô vẫn cam tâm tình nguyện chịu thua.

Angus bất đắc dĩ lắc đầu, trên gương mặt tuấn mỹ mang ý cười sâu xa, chợt nắm tay phải của Lục Nguyên đặt lên trái tim mình. Nhịp đập không phải quá rõ ràng, nhưng nơi đó cất chứa sinh mệnh tối thượng của hắn.

"Nơi này nói cho ta, em mới là đẹp nhất." (bezt cua gái anh nhé:3)

Lục Nguyên nâng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngây dại, đại khái không ngờ hắn sẽ làm ra hành động như vậy. Giọng nói trầm thấp êm ả chui vào tai cô, đồng tử xanh thẳm liếc mắt đưa tình, trái tim nhỏ của cô chợt thịch một cái đập mạnh.

"Buông... buông ra!"

Lục Nguyên ra sức rút tay mới phát hiện má hồng đã nóng cháy. Cảm giác này trước nay chưa từng có, dù Tiêu Trì đã từng làm cô đỏ mặt, nhưng động tâm vẫn là là lần đầu tiên.

Cô không dám nghĩ sâu xa hơn mình bị gì, bên tai toàn là tiếng cười nhợt nhạt của Angus, làm cô vô cùng khốn đốn...

Cô xoay mình về phía hồ nước, nơi đó thậm chí còn xảy ra sự tình khiến người xấu hổ hơn. Một nhóm Nhân Xà đang giao hợp theo đàn, giống đực giống cái cùng nhau vặn vẹo, dần dần ngẩng cao đầu, lãng kêu theo gió.

"A!"

Lục Nguyên vừa giật mình kêu thì đôi mắt đã được bàn tay to của Angus che trọn, sau đó cô cảm giác hắn bế mình, nhanh chóng rời khỏi hiện trường hỗn loạn mà mãnh liệt này.

"Được rồi, em có thể mở mắt."

Không biết qua bao lâu, Angus mới chịu thả Lục Nguyên xuống đất. Hương thơm xung quanh ngày càng nồng nàn, Lục Nguyên mở mắt, đôi mắt sáng bừng.

"Wow, biển hoa đẹp quá!"

Nơi đây là một khe núi nhỏ, hoa muôn màu muôn sắc nở khắp nơi, cả một biển hoa rực rỡ bươm bướm tung bay. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, Lục Nguyên bị khiếp sợ rồi.

"Biết em sẽ thích mà, mấy ngày trước ta đã muốn mang em đến đây, tiếc là lúc đó hoa còn chưa nở rộ, giờ mới đúng là thời điểm đẹp nhất."

Angus vân vê một đóa hoa vàng nhạt, cài lên mái tóc cô. Hắn dịu dàng nâng cằm cô, thu hết biểu tình kinh diễm của cô vào mắt. Cánh môi gợi cảm của hắn hơi cong, hôn nhẹ lên môi đỏ của cô.

"Bịch!" Lục Nguyên trực giác tim mình lỡ đi một nhịp, Angus như vậy, từ trong ra ngoài đều toát lên mùi hormone nam tính cực quyến rũ, bao phủ cô không còn đường lui nữa.

"Nguyên Nguyên, nơi đó của ta cứng quá, ta muốn chịch em, có được không?"

Lục Nguyên mới giây trước còn chìm trong bể tình lập tức rớt cái bịch về hiện thực, cô lạnh mặt đẩy Angus ra, từ trên mặt đất ngồi dậy, hung dữ nói: "Không phải kỳ động dục của anh đã qua rồi sao? Vì sao... Vì sao..."

Câu tiếp theo chưa kịp nói mà hai cây gậy bự chảng dưới bụng Angus đã cường bạo trồi lên, quy đầu khổng lồ nảy về phía cô, dữ tợn dọa người.

Angus dùng ngón tay chọt côn th*t đang gắng gượng. Quả thật kỳ động dục của hắn đã qua, nhưng không hiểu sao dục vọng đối với Lục Nguyên chỉ tăng không giảm. Tưởng tượng đến bộ ngực đẫy đà cùng lỗ dâm căng chật của cô, hắn đã nhịn không được muốn làm.

"Nguyên Nguyên ngoan, nhiều ngày không làm rồi, nơi đó của em không ngứa sao?"

Tầm mắt của hắn dần trở nên nóng bỏng, một đôi đồng tử như tia X-quang rà quét thân thể mềm mại lả lướt của cô. Chiếc váy dài đến mắt cá bỗng hóa hư không, chẳng hề ảnh hưởng đến khoái cảm rình coi của hắn.

Ánh mắt hắn khiến bản thân Lục Nguyên như trần trụi giữa đất trời. Cô thẹn thùng ôm ngực, điên cuồng lắc đầu: "Không thể! Tôi không muốn!"

Một nơi đẹp như vậy, sao có thể đánh dã chiến!

Nghe cô dữ dội cự tuyệt, đồng tử Angus bỗng trở nên nguy hiểm, cái đuôi dài cuốn lấy đôi chân không ngừng lui về sau của Lục Nguyên. Hắn nhe miệng lộ ra hàm răng trắng đều đặn, âm hiểm cười: "Không muốn cũng phải muốn. Con rắn to của ta đã vài ngày không chui qua dâm động của em rồi, hôm nay sẽ bắn tràn cả người em."

Lục Nguyên:!!!

- -------------------

Tác giả: Nhân Xà ca ca khi dịu dàng sẽ dịu dàng như nước, lúc thô bạo thì dâm ngữ sẽ bay đầy trời, ha ha ~ Càng về sau anh nhà sẽ càng soft nha.

Comment nữa đi, quăng trân châu nữa đi mấy thím ơi!

Kang: chương này anh toy soft quá, cơ mà.... =)))))))))