Nhánh Hồng Thứ Ba

Chương 28



người dịch: idlehouse

Hôm sau, Trần Tinh Trạch ngủ đến giữa trưa, lúc mở mắt tưởng mình đang còn nằm mơ, đầu óc choáng váng.

Do uống rượu đêm trước, đầu của Trần Tinh Trạch đau như búa bổ, toàn thân đau nhức. Cậu ngồi lên, bỗng thấy sao phía dưới lạnh lẽo, sờ sờ trong chăn, kinh ngạc phát hiện mình thế mà ở truồng. Trần Tinh Trạch không biết chuyện gì đã xảy ra, cầm mắt kính từ đầu giường lên, loạn choạng chạy vào trong buồng tắm để tắm.

Nằm trên giá treo trong buồng tắm là chiếc quần lót của cậu, nom có vẻ như đã được giặt sạch. Trần Tinh Trạch hơi mờ mịt, vừa tắm vừa suy nghĩ, trong phòng chả còn ai khác, thế thì nhất định là Mễ Thịnh đã giặt giùm cậu.

Nhưng mà vì sao……..

Vì sao Mễ Thịnh lại phải đi giặt quần lót cho cậu?

Cách suy nghĩ của Trần Tinh Trạch rất đơn thuần, từ nhỏ đến lớn, tình sử chỉ đều dùng “tình cảm” làm tiền đề, vốn sẽ không có chuyện đảo ngược thứ tự mà đi leo lên giường với người khác, bỏ sót giai đoạn “tình cảm.”

Tắm rửa xong, một khắc khi cậu tắt vòi nước, cuối cùng Trần Tinh Trạch dùng cái đầu ngây ngô của mình nghĩ ra được một khả năng.

Quần lót chưa khô, Trần Tinh Trạch cũng ngại cứ để nó nằm phô ở đó, thế là đem cất. Cậu để mông trần, trực tiếp mặc thẳng quần vào. Vừa mặc quần áo xong xuôi, Mễ Thịnh xách thức ăn sáng mới mua bên ngoài về.

“Em tỉnh rồi à? Ăn chút thức ăn nhé.” Giọng của Mễ Thịnh hơi khàn.

Trần Tinh Trạch nhìn Mễ Thịnh đặt thức ăn lên bàn, mở bao gói của từng hộp ra. Cậu đến bên cạnh Mễ Thịnh, chăm chú nhìn sườn mặt của anh, nghĩ thầm trong bụng có lẽ bên ngoài trời quá lạnh, mới làm cho mặt anh trông còn nhợt nhạt hơn ngày thường.

“À này……….”

Mễ Thịnh quay đầu qua, mặt Trần Tinh Trạch nóng ran lên, “Anh……. Anh giặt quần lót giùm em đấy ạ?”

Mễ Thịnh ừ một tiếng.

Trần Tinh Trạch xấu hổ không biết trốn đi đâu, lí nhí nói câu gì đó.

Mễ Thịnh lẳng lặng hỏi: “Em đang nói cho muỗi nghe à?”

Trần Tinh Trạch vất vả lắm mới nói to lên được, “Có phải là em uống nhiều rồi….. tè dầm không?”

Mễ Thịnh không nói gì.

Trần Tinh Trạch đỏ mặt tía tai: “Xin lỗi anh, chắc bẩn chết được, thật ra anh không phải lo cho em.”

Yên lặng một hồi, Mễ Thịnh bỗng cười, nói mà không nghe ra tâm trạng của anh: “Em thật sự không nhớ?”

Trần Tinh Trạch: “Cái gì ạ?”

Mễ Thịnh nhìn xoáy vào mắt Trần Tinh Trạch, giống như muốn tìm kiếm vết tích của sự thoái thác. Đáng tiếc một khắc vừa chạm mắt nhau thì anh đã biết những gì cậu nói đều là sự thật. Mễ Thịnh là người đầu tiên dời ánh mắt đi, nhìn chăm chăm bệ cửa sổ đang phủ đầy bụi. “…….. Nếu như em biết nói dối thì tốt biết bao.” Anh nói bằng âm thanh không ai nghe thấy được.

Trần Tinh Trạch tiến lên nửa bước, “Anh nói gì cơ?”

Mễ Thịnh lầm bầm: “Tôi nói là ……. Đêm qua em ngủ có ngon không, có mơ thấy gì không, là giấc mơ đẹp hay là ác mộng?”

Trần Tinh Trạch không hiểu sao Mễ Thịnh tự dưng đi hỏi như vậy, nghĩ một hồi, đáp: “Em cũng không nhớ rõ lắm, chắc là không đâu. Em uống nhiều quá, khó chịu gần chết, trong đầu hỗn loạn hết cả lên.”

Mễ thịnh lại nhìn cậu lần nữa.

Trần Tinh Trạch: “Sao thế ạ?”

Mễ Thịnh không cam lòng, lại hỏi: “Em ráng thử nhớ kỹ lại xem?”

Không đợi cho Trần Tinh Trạch nghĩ kỹ thêm, di động của cậu đã đổ chuông. Là Ngô Hàng Chi gọi, hỏi cậu tình hình chuẩn bị cho kỳ thi đã tới đâu rồi. Thế là Trần Tinh Trạch mới nhớ ra, ngày mai phải thi ở trường. Ngô Hàng Chi tưởng Trần Tinh Trạch vẫn còn đang ở Bắc Kinh, không hay biết cậu đang ở trong một quán trọ cách nhà không xa.

Cúp máy xong, Trần Tinh Trạch vội vã mặc áo khoác vào.

“Em đi trước đây.”

“Đi đâu?”

“Nhà ga, em phải lập tức quay về Bắc Kinh.”

“Đi liền ngay giờ?” Mễ Thịnh níu lấy cánh tay của cậu, “Ăn chút gì đi đã.”

Trần Tinh Trạch: “Không kịp nữa rồi.”

Thật ra cũng không phải là Mễ Thịnh vọng tưởng sau khi Trần Tinh Trạch thức dậy thì bọn họ có thể thuận lợi trút hết nỗi lòng, sau đó hẹn ước một đời, nhưng tình trạng hiện giờ thật  quá đỗi tồi tệ. Con người một khi đã động tâm, luôn trở nên yếu đuối, Mễ Thịnh níu lấy cánh tay của Trần Tinh Trạch, níu rất chặt, tựa như gà con không xa nổi mẹ.

“Đừng đi, hãy ngồi thêm chút nữa.”

Có một khắc rất ngắn ngủi Mễ Thịnh đã xét đến việc có nên nói hết chuyện đã xảy ra đêm qua cho cậu nghe không, nhưng vừa nghe Trần Tinh Trạch bảo “Ngày mai em phải thi,” anh liền tự động nuốt trở lại vào bụng.

Trần Tinh Trạch rời đi.

Mễ Thịnh ngồi ăn một mình bên bàn, trước đó sợ cháo khoai lang bị nguội, anh đã đấu trí đấu dũng hết mười mấy phút đồng hồ, mới được thêm một cái hộp đựng. Mà giờ đây, hộp cháo được đóng gói kín mít không kẽ hở ấy lại làm cho khẩu vị vốn rất kém của anh càng thêm tệ.

Anh ngồi trơ ra đó thẫn thờ, chẳng mấy chốc, di động trong túi áo rung lên, Mễ Thịnh nhanh chóng móc ra, sau đó thất vọng phát hiện không phải là của Trần Tinh Trạch gọi. Mễ Tiệp đang hối anh mau về nhà, hai ngày nữa cô ấy sắp dọn nhà. “Bên cạnh mẹ không thể nào không có người canh, nếu ông bắt buộc phải làm việc thì mướn bảo mẫu về.” Vừa buông điện thoại xuống, di động lại rung lên, lần này là Jo gọi, Mễ Thịnh không buồn lên tiếng, ngắt luôn cuộc gọi.

Anh nằm bò trên bàn, đôi mắt màu nâu xám nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời mùa đông ở phương Bắc quá ảm đạm, thoạt nhìn trông như một tấm ảnh cũ đã phai màu. Mễ Thịnh nhắm mắt lại, vùng thắt lưng vốn đang đau như muốn đứt lìa, nhưng trong tình cảnh tồi tệ hiện giờ, dường như có đau đớn bao nhiêu đi nữa cũng đều đã chết lặng.

Anh nghỉ ngơi một lúc, cầm thuốc mỡ mua ngoài tiệm thuốc lên, vào trong buồng tắm tự bôi thuốc.

Mùa đông năm ấy đã nhất quyết muốn làm khó rất nhiều người.

Trần Tinh Trạch đi thi, bết bát lủng đáy. Thật ra cậu đã sớm có dự cảm, bởi vì đang trong giai đoạn mấu chốt nhất, mà tâm tư của cậu lại không đặt vào việc học, cho nên ông trời vẫn rất công bằng đối với một số việc. Trân Tinh Trạch tiến vào trường thi mồ hôi lạnh đầy mình, như một binh sĩ biết chắc mình sẽ thua trận, nhưng vẫn bắt buộc phải ra chiến trường, ngay đến những nốt nhạc cơ bản nhất cũng nghe không đúng, cậu cứ nhìn đồng hồ, cầu mong sao cho cuộc tra tấn này mau mau kết thúc.

Mạng lưới quan hệ của Ngô Hàng Chi trong giới âm nhạc rất rộng, nên rất nhanh sau đó bà đã nghe ngóng được thành tích của Trần Tinh Trạch.

Trần Tinh Trạch tổng cộng đã nộp đơn xin thi vào 4 trường âm nhạc chuyên nghiệp, nhưng vừa mới thi xong trường thứ hai, Ngô Hàng Chi đã kêu Trần Tinh Trạch về nhà.

“Không cần thi nữa, thu dọn đồ đạc rồi về nhà.”

Về đến quê nhà không ấm áp cũng không hiền hoà, Trần Tinh Trạch còn phải đối diện với nhiều vấn đề khác. Lúc cậu về đến nhà là thứ Ba, ngày thường Ngô Hàng Chi và Trần Hà bận rộn với công việc, ngay cả cuối tuần còn không có nhà, đừng nói gì ngày thường. Nhưng hôm đó, cả hai người bọn họ đồng loạt lấy ngày nghỉ, ngồi chờ Trần Tinh Trạch về.

“Con nói đi, chuyện thi là sao?” Ngô Hàng Chi hỏi, Trần Hà ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, bầu không khí này làm cho lồng ngực của Trần Tinh Trạch thắt chặt lại.

“Xin lỗi bố mẹ, con thi không tốt.”

Ngô Hàng Chi cầm trong tay một xấp giấy copy, nói: “Đây gọi là thi không tốt? Mẹ đã lấy được khúc hợp tấu con viết ở trường thi, có cần mẹ đàn nó cho con nghe thử?”

Trần Tinh Trạch hổ thẹn cúi đầu.

Yên lặng một lúc, Ngô Hàng Chi nói: “Nói thật nhé, mẹ vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi xem con dùng thái độ học tập này mà học xong 3 năm, cuối cùng sẽ đưa ra được câu trả lời như thế nào. Trần Tinh Trạch, quả nhiên con đã không làm mẹ thất vọng.”

Mặt của Trần Tinh Trạch nóng ran, tuy cậu không lớn lên với chiếc thìa vàng trong miệng như Lục Hạo, nhưng cuộc sống của cậu so với những người đồng trang lứa thì tự do và thoải mái hơn nhiều. Bố mẹ cậu đều dùng phương thức giáo dục của phương Tây để dạy dỗ cậu, chú trọng vào việc khuyến khích, trong trí nhớ của cậu, xưa nay Ngô Hàng Chi chưa từng bao giờ nói chuyện như thế này với cậu.

Ngô Hàng Chi nắm chặt cuốn nhạc phổ, nói: “Trần Tinh Trạch con hãy tự hỏi lòng mình, bố mẹ có bao giờ ép buộc con không? Xưa giờ mẹ chưa từng bao giờ ép con làm điều gì, bởi vì mẹ biết nếu như một người không biết tự mình tỉnh ngộ, thì có lấy roi quất cũng không ra được tiền đồ. Con không muốn đi học thêm, thì mẹ để con khỏi phải đi. Con không muốn ở trong trường, thì mẹ thuê nhà gần trường cho con ở. Từ bé đến lớn, con có yêu cầu gì, bố mẹ đều thực hiện đầy đủ, con báo đáp lại bố mẹ như thế này sao?”

Tiếng của Ngô Hàng Chi càng nói càng lớn, “Nếu như con thật sự đần độn thì mẹ cũng chấp nhận, nhưng có phải là con đần độn không?” Bà dùng sức vứt mạnh xấp nhạc phổ mà Trần Tinh Trạch đã soạn xuống sàn, “Con không bằng được cả tiêu chuẩn của ba năm về trước! Con giải thích sao đây?!”

Toàn thân Trần Tinh Trạch run lên, trước đó, mỗi khi cậu có chuyện gì đau lòng liên quan đến Vưu Tiểu Lâm và Lục Hạo, người cậu cũng sẽ run lên, nhưng kiểu run đó chỉ như khóm hoa được nuôi trong nhà kính, hết chuyện chơi thò một cành lá ra ngoài cửa sổ, kết quả bất cẩn nên bị đóng băng. Mà giây phút này đây, nó giống như có ai đó xé toạc trần nhà ấm áp ra, để mặc cho cậu trần trụi đối phó với cuồng phong và bão tuyết, buộc cậu phải nhìn rõ một sự thật. Cậu đã phá hỏng con đường học hành của mình, mang thân là học sinh, cậu đã không hoàn thành nhiệm vụ cơ bản nhất.

Trần Tinh Trạch hận mặt đất không có khe nứt nào để cho cậu chui vô, mắt cay sè.

“Khóc cái gì?” Trần Hà nãy giờ vẫn ngồi trên sô pha hút thuốc không nói gì, bật lên tiếng, “Hở cái là khóc, con là con gái hả?”

Ngô Hàng Chi đưa mắt nhìn Trần Hà một cái.

Trần Hà: “Vẫn còn khóc? Khóc có thể giải quyết vấn đề không? Con có còn phải là đàn ông hay không!”

“Trần Hà.” Ngô Hàng Chi quát lên một tiếng cảnh cáo.

Trần Tinh Trạch ngẩng đầu, vừa kịp bắt gặp ánh mắt của Ngô Hàng Chi dành cho Trần Hà. Cậu quá hiểu bố mẹ mình, ánh mắt ấy báo ngay cho cậu biết mẹ cậu đang truyền đạt ý gì tới bố cậu.

Cậu bất chợt hốt hoảng.

“Ý này là thế nào……..”

Cậu cuống quít bấn loạn, nói năng lộn xộn.

“Bố mẹ, bố mẹ biết hết rồi?”

Ngô Hàng Chi và Trần Hà không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Trần Tinh Trạch cảm thấy bao nhiêu máu trong người như bị rút sạch, “Bố mẹ làm cách nào biết được?”

Ngô Hàng Chi đáp: “Lúc mẹ thu dọn đồ của con, tìm thấy tạp chí con đặt mua từ nước ngoài.”

Trần Tinh Trạch: “Ra, ra vậy sao?”

Trần Hà nổi giận đùng đùng đứng bật dậy, chỉ mặt cậu la: “Bố mẹ đã biết từ lâu rồi! Bố mẹ là bố mẹ của con, chuyện gì mà con có thể giấu được bố mẹ cơ chứ! Ngay cả chuyện hồi trước đi học con trốn học cùng với Lục Hạo, rồi chuyện con đi học bồi dưỡng ở Bắc Kinh còn lén lút chạy ra ngoài chơi, bố mẹ đều biết cả! Bố mẹ không nói ra là vì tin tưởng con, bố mẹ muốn con tự hiểu chuyện nên mới không kềm kẹp con!”

Phải tiếp thụ quá nhiều chuyện trong cùng một lúc, Trần Tinh Trạch cảm thấy như trời đất quay cuồng.

Trần Hà: “Con vẫn còn khóc phải không? Qua đây! Hôm nay bố không tính sổ với con cho xong thì coi bộ con sẽ không  tỉnh ngộ!”

Miệng của Trần Tinh Trạch tê rần, chỉ biết không ngừng xin lỗi.

Trần Hà cuộn một cuốn tạp chí, xông đến muốn đánh Trần Tinh Trạch, bị Ngô Hàng Chi ngăn lại giữa đường.

“Anh bình tĩnh một chút.”

Trần Hà vẫn không nguôi giận.

“Em buông anh ra! Em còn muốn để nó mê mải đến bao giờ nữa?!”

Ngô Hàng Chi níu chặt lấy Trần Hà không buông.

Trần Hà chỉ Trần Tinh Trạch, gào lên: “Bố coi như đây là tấm lá chắn cuối cùng cho con! Thị trưởng thành Berlin cũng là người đồng tính, nhưng con nhìn xem người ta như thế nào. Tôn nghiêm đều là tự mình phải đi giành lấy! Con thì ngay cả đến chuyện cơ bản nhất là chịu trách nhiệm cho bản thân mình còn làm không xong!   Cứ mà khóc lóc ỉ ôi, suốt ngày thích đứa này yêu đứa kia! Con cho là cái xã hội này rất rộng lượng sao? Con tưởng là ai cũng có thể bao dung với con sao? Con mà không làm nên cái trò trống gì, mai đây lấy gì để ngẩng mặt với đời, con lấy gì để khiến cho miệng lưỡi thế gian phải ngậm lại?!”

Trần Hà gào đến khản cả giọng, hai mắt đỏ quạch lên, trong mắt long lanh nước, nói không rõ được đấy là phẫn nộ hay là âu lo.

Như bị Thái Sơn đè lên, hai chân của Trần Tinh Trạch mềm nhũn, quỳ thụp xuống đất. Cậu dập đầu với bố mẹ mình, nước mắt nước mũi chảy ràn rụa ra sàn.

“Con xin lỗi, con sai rồi, con thật sự biết lỗi rồi………”

Đêm ấy, sau trận mắng la dữ dội này, một trận tuyết rơi xuống thành phố. Cơn bão tuyết rơi hết hai ngày hai đêm, gột rửa toàn bộ thế giới mới mẻ thêm một lần nữa.