Nhập Hoạ

Chương 3



"Thí chủ cười gì vậy?" Nụ cười của Phù Dung làm tim Hoằng Tịch càng đập nhanh hơn, hắn cúi đầu xuống theo bản năng, không biết trên mặt mình đã phiếm hồng.

"Chẳng phải chàng vừa mới hỏi ta đây là nơi nào sao?" Dáng vẻ ngại ngùng của Hoằng Tịch quá đỗi đáng yêu, Phù Dung tủm tỉm tiến lên hai bước, nheo mắt nhìn hắn: "Đây là chỗ luyện công."

"Chỗ luyện công?" Hắn lại trợn tròn mắt, thẹn thùng đỏ mặt nghi ngờ nhìn về phía Phù Dung.

"Không sai." Phù Dung gật đầu, đôi môi ướt át đỏ mọng khẽ nhếch, xuống dưới là cần cổ trắng ngần, rồi đến khuôn ngực nửa che nửa hở. Hoằng Tịch ngây ngô trong sáng liếc mắt nhìn thôi cũng thấy khô nóng khó chịu.

Trong lòng cứ thế mà rung động, hắn muốn nàng xích lại gần mình hơn nữa, nhưng lại mơ hồ cảm thấy loại ý nghĩ này thật vô liêm sỉ.

Phù Dung cười cười liếc nhìn hắn, thu hết dáng vẻ ngượng ngùng bứt rứt của hắn vào tầm mắt, rồi nàng chợt tiến lên, ngón tay trắng nõn xoa xoa gương mặt hắn, che lại đôi mắt đen láy của hắn: "Tiểu sư phụ, lẽ nào sư phụ của chàng chưa từng nói cho chàng biết, rằng có loại võ công nam nữ cùng tu luyện?"

"Võ công gì cơ?" Hắn nhìn nàng đầy nghi hoặc, nhưng không che giấu được sự chờ mong trong đôi mắt, không biết là với công phu hay là khát vọng bản năng với nữ sắc.

Nhưng đối với Phù Dung thì chẳng có khác biệt gì.

"Muốn biết sao?" Phù Dung lại hỏi.

"Muốn..." Sau một hồi do dự, hắn vẫn thành thực trả lời.

Thế nên, hai tay thơm mềm của Phù Dung đặt lên đầu vai hắn, ôm lấy cổ hắn, thân thể thơm mát kề sát hắn, ghé vào bên tai nỉ non ngọt ngào: "Bây giờ ta sẽ nói cho chàng biết..."

Không biết tự lúc nào, ánh đèn đã bị tắt mất, căn phòng chìm trong ánh sáng ám muội, mười ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của Phù Dung nhẹ nhàng thoát đi tăng bào của Hoằng Tịch, khẽ ấn lên khuôn ngực rắn chắc trơn nhẵn của hắn, xúc cảm trơn lạnh làm da thịt Hoằng Tịch run rẩy liên hồi.

"Cảm thấy thế nào?"

"Giống như... giống như có luồng khí toán loạn."

"Vậy là đúng rồi." Phù Dung sát lại gần hơn, ngước đôi mắt quyến rũ nhìn hắn, hơi thở thơm mát phả lên cổ hắn, thân thể trần trụi không ngừng ve vuốt trước ngực hắn.

Hắn cảm thấy máu trong người như sôi lên, có luồng khí xa lạ chầm chậm lan tỏa, làm cho hắn hơi e sợ, run rẩy rồi mềm nhũn.

"Ta... Hơi khó chịu..."

"Đây là phản ứng đương nhiên khi luyện công."

Phù Dung nhỏ giọng dụ dỗ hắn. Hắn cũng không hoài nghi nữa, tùy ý để ngón tay của nàng càn rỡ trên người mình.

Phù Dung đưa tay lên cổ của hắn, ve vuốt mơn trớn. Đôi môi đỏ mọng quét qua chóp mũi của hắn, rồi nhẹ lướt trên vầng trán, hàng mi, vành tai, bờ môi... Dọc theo đường nét căng cứng của hắn lần mò xuống dưới, dừng lại ở vùng lõm giữa cổ và bả vai của hắn, nơi mạch máu đang đập cuồng loạn.

Đây là lần đầu tiên nàng khiêu khích một nam nhân thuần khiết như vậy; cũng bởi vì nam nhân này trinh bạch như thế, nên nàng không thấy phản cảm, cho nên phát huy tất cả vốn liếng mình có.

"Thí chủ..." Thân thể Hoằng Tịch căng cứng, trên trán nhễ nhại mồ hôi nhẫn nhịn. Cuối cùng Phù Dung cũng thu tay lại, "Tiểu sư phụ, ôm ta lên giường đi!"

Hắn theo lời ôm lấy nàng, mùi hương phả ra từ thân thể mềm mại kề cận thân mật khiến huyết mạch hắn sôi sục, toàn thân hừng hực lửa nóng, tim đập rộn rã, nhưng trong đầu lại trống rỗng, không biết bước tiếp theo là gì.

"Nóng sao?"

"Nóng."

"Cởi y phục đi!"

"Được."

Hắn như trúng tà vậy, nàng nói gì hắn làm nấy, không chút do dự. Đến khi hai người nhìn thẳng vào nhau lần nữa, thân thể lõa lồ của nàng áp trên người hắn thì hắn mới phát giác được điều bất thường.

"Thí chủ, thế này..." Đây là công phu gì vậy? Quái quỷ quá.

Hắn chưa kịp nói xong đã bị môi nàng phủ lên. Phù Dung dịu dàng dán sát vào môi hắn, nuốt trọn tất cả các nghi vấn.

"Nơi này à?" Nàng thì thầm, dùng nụ hôn nóng bỏng lướt khắp lồng ngực của hắn, đầu lưỡi liếm láp đầu nhũ của hắn.

Hắn không biết hôn môi, thực ra nàng cũng có biết đâu, nhưng nàng đã được chỉ dạy rất nhiều, dù chưa làm thật bao giờ.

Phù Dung thử thăm dò mút mát đôi môi của hắn, đầu lưỡi nóng rực lướt qua bờ môi của hắn, hắn không khỏi chậm rãi hé mở đôi môi, chủ động nghênh đón nàng, học theo ở trong chỗ sâu mà thăm dò, mãi đến khi nàng cảm nhận được khát vọng của hắn.

"Chàng muốn gì..." Phù Dung rời khỏi đôi môi của hắn, không nhịn được mà cười khanh khách.

"Ta... Muốn... Không biết nữa..." Ánh mắt hắn mênh mang mơ màng, miệng thở hổn hển, giọng nói trầm khàn kèm theo khát vọng nồng đậm.

Phù Dung bắt đầu cởi tăng bào của hắn ra, kiểu dáng đơn giản nên rất dễ cởi, hắn không giãy giụa phản kháng, chỉ mê mang chăm chú nhìn nàng. Hai tay nàng bạo gan ve vuốt lồng ngực trần trụi của hắn, lòng bàn tay truyền đến từng trận tê dại. Khi ngón tay của nàng lướt đến đầu nhũ, toàn thân hắn bỗng rùng mình thở gấp.

"Nơi này muốn sao?" Nàng hôn liếm hai chấm trước ngực hắn, khi thì mút, lúc thì nhẹ gặm.

"...Không phải..." Cảm quan mãnh liệt đang kích thích hắn, hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng lại không nỡ, chỉ có thể vặn vẹo liên hồi.

"Không phải ư?" Phù Dung cố ý xuyên tạc lời nói của hắn, không ngừng lần mò xuống phía dưới, tay trái đặt ở lồng ngực của hắn, tay phải luồn vào quần hắn, đến khi chạm vào dục vọng nam tính sừng sững của hắn, nàng hơi khựng lại, sau đó mò mẫm xuống dưới, cầm lên dục vọng cứng rắn cực đại của hắn, xoa bóp trên dưới, cảm giác được nó biến to ra.

"Chỗ này sao?" Nàng thì thầm, đồng thời dùng bờ môi nóng rẫy ngao du khắp lồng ngực của hắn, đầu lưỡi thì liếm láp đầu nhũ của hắn.

Hắn không đáp lời, chỉ say sưa sung sướng ngâm nga, không ngừng ma sát phần ngực, kích thích xuân sắc vô hạn, hơi thở dồn dập. Hắn bắt đầu không tự chủ được ve vuốt thân thể nàng theo bản năng, ngón tay run rẩy mơn trớn bầu ngực, nắn bóp hai ngọn núi non nớt, nàng không nhịn được mà rên rỉ, hắn như được khích lệ, càng ra sức thêm.

Dục vọng trơn nhẵn trong tay cứng rắn như sắt, Phù Dung cắn môi dưới, nàng đứng dậy dạng chân ngồi lên người Hoằng Tịch, bờ mông trắng nõn cọ xát khiêu khích biểu tượng nam tính. Một tay nàng làm điểm tựa, tay kia cầm vật cứng nóng rực thô to của đối phương, mông từ từ ép xuống, để dục vọng của hắn nhắm ngay chỗ tư mật của nàng, chậm rãi ma sát, sau đó ngồi hẳn xuống.

"A..."

Nàng và hắn cùng hét lên, đau đớn kịch liệt khiến Phù Dung phải dừng lại động tác.

"Sao vậy?" Hắn nhìn thấu được nỗi thống khổ của nàng, nhưng hắn cũng nào chịu nổi, chỉ có thể vô tội nhìn nàng.

"Không sao. Lần đầu đều như vậy cả."

Ánh mắt vô tội trong veo ấy khiến nàng dấy lên cảm giác tội lỗi, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nàng cứng ngắc ở trên người hắn, hổn hển thở ra, không ngừng thả lỏng, đến khi cảm giác đau đớn giảm bớt mới chậm chạp cọ sát chuyển động.

Thật ra chỉ cần phá tấm màng này cũng tốt rồi, đâu cần hoàn tất luôn động tác kế tiếp. Phù Dung thầm nghĩ, không nhịn được mà muốn từ trên người Hoằng Tịch đứng dậy; nhưng nhìn thấy vầng trán của hắn bởi vì kiềm chế mà nổi lên gân xanh, cuối cùng nàng vẫn cố gắng chống đỡ thân thể, tiếp tục động tác.

Dù nàng chậm rãi nâng bờ mông lên, rồi lại dè dặt vặn vẹo hạ xuống thì cự vật dưới thân cũng khiến nàng ưm a không ngừng, cảm giác căng trướng dần thế chỗ đau đớn, nàng bắt đầu mệt mỏi; nhưng vì dục vọng dâng cao mà hắn càng trở nên hưng phấn, cuối cùng đảo khách thành chủ, nghiêng người đè nàng trên giường, theo bản năng mà cố gắng duy trì đâm rút, tăng nhanh tốc độ luật động.