Nhập Hoạ

Chương 5



Vẫn là khuôn mặt sạch sẽ đó, vẫn là dáng vẻ vô tội một năm trước, thậm chí tăng bào vẫn giống hệt.

Phù Dung sững sờ nhìn Hoằng Tịch trước mắt, suýt nữa lầm tưởng mình bị ảo giác.

"Phu nhân, lão gia sai người trở về báo rằng đêm nay ngài sẽ không trở về."

Có nha hoàn vào cửa bẩm báo, Phù Dung rất sợ có người nhìn thấy Hoằng Tịch ở trong thư phòng, không biết nên đối đáp thế nào, nhưng nha hoàn tiến vào báo rồi lui ra ngay, như thể không nhìn thấy ai cả.

Chuyện này... Làm sao có thể?

Phù Dung vô cùng kinh ngạc, Hoằng Tĩnh giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh: Giấc mộng này, quả nhiên rất ly kỳ.

Rõ ràng chỉ là cảnh trong mơ, nhưng Hoằng Tịch sầu não phát hiện, hắn không rời đi được.

Hắn ở quý phủ này đợi hai ngày, nhưng phát hiện rằng chỉ cần bước ra cửa phủ, có cố xuyên qua lớp màng hư ảo bao phủ bên ngoài thì không bao lâu sau hắn sẽ luôn quay lại bên người Phù Dung; mà quý phủ này, ngoại trừ Phù Dung thì không một ai có thể nhìn thấy hắn.

"Nữ thí chủ... Phải làm thế nào ta mới thoát ra được?" Một ngày nọ, Hoằng Tịch không nhịn được nữa mà đem hết sự tình nói cho Phù Dung, muốn cùng nàng thảo luận.

"À... Ha ha..." Phù Dung đang thử âm thất huyền cầm mới mua về vang tiếng cười quỷ dị, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt âm u tĩnh mịch: "Đã bước vào bức tranh của ta, chàng còn mong rời đi được?"

"Nàng... nàng..."

Suýt chút nữa Hoằng Tịch bị hù chết, hắn dợm bước toan chạy đi, đến khi nghe được tiếng cười nắc nẻ của Phù Dung, hắn mới hiểu ra là mình lại bị trêu ghẹo.

Trôi qua vài ngày, trượng phu của Phù Dung muốn nạp vào một tiểu thiếp mới. Lúc này Hoằng Tịch mới nhìn thấy được trượng phu trong truyền thuyết của Phù Dung.

"Trượng phu của nàng không giống trong tưởng tượng của ta."

"Chàng tưởng tượng như thế nào?"

"Anh tuấn lỗi lạc, bụng đầy thi thư?" Phù Dung dù cười cợt trả lời, nhưng lại một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, "Đáng tiếc, nam nhân như vậy sao lại bằng lòng lấy người như ta."

Như thể hồi tưởng chuyện xưa, đêm đó Phù Dung uống rất nhiều rượu. Sau đó, nàng đẩy ngã Hoằng Tịch lên giường lớn, dạng chân ngồi lên bụng hắn, hai tay linh hoạt lần mò đến vùng hông hòng cởi bỏ y phục của hắn.

Lần này, Hoằng Tịch đã hiểu chuyện rồi, hắn chặn tay Phù Dung: "Thí chủ... Không thể..."

"Chỉ là mộng thôi mà, chàng sợ nỗi gì?"

"..."

Hoằng Tịch sửng sốt, đột nhiên không biết phản bác như thế nào; mà thừa dịp hắn đang lưỡng lự, ngón tay thon dài trắng nõn của Phù Dung đã cởi bỏ y phục của hắn.

Xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra, sau đó là đôi gò đẫy đà nửa kín nửa hở ẩn dưới vạt áo màu quả hạnh, ánh mắt Hoằng Tịch càng u ám, máu nóng như sôi trào khiến hắn nặng nề hít thở.

"Thí chủ... Không được..."

Thân thể cứng đờ của Hoằng Tịch ra sức giãy giụa, giây tiếp theo, ngón tay Phù Dung bỗng lướt qua dục vọng sưng to của hắn, kéo quần hắn xuống, ngậm hung khí cương trướng vào miệng.

Thế này... Là thế nào... Hoằng Tịch không hiểu chuyện nam nữ, không biết ái ân còn có thú vui như vậy, hắn chỉ biết dục vọng cương trướng của mình khi được Phù Dung ngậm trong khoang miệng ấm áp mềm mại, sao mà sung sướng không thốt nên lời, khiến hắn quên cả đáp trả.

Ngậm rồi mút, phun ra rồi nuốt vào, đầu lưỡi linh hoạt liếm vòng quanh đầu đỉnh thoang thoảng mùi vị nam tính, Hoằng Tịch hưởng thụ phục vụ của Phù Dung, luồng điện từ trong quần vọt khắp toàn thân, cảm giác tiêu hồn thực cốt này khiến Phật tổ cũng phải phát cuồng mà sa đọa.

Hai mắt Hoằng Tịch đỏ rực, khoái cảm mênh mang chưa từng có khiến cho hai mắt hắn từ đỏ ngầu đến mông lung mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy suối tóc mềm mại và bờ vai nhô cao của Phù Dung.

Hai tay vô thức luồn qua bờ vai trơn mềm và suối tóc mềm mại, đè lại nàng, eo không tự chủ được mà ra sức vùi dục vọng sưng to vào sâu trong cổ họng nàng.

"Ôi... không... đừng mà..." Phù Dung nhíu đôi mày liễu, nhưng vẫn nuốt trọn nuốt sâu.

Môi lưỡi nóng rực cố ý phun ra nuốt vào, kỹ xảo thuần thục cùng với khiêu khích dụ hoặc khiến người ta bị kích động đến mức khó kìm chế được. Dục vọng của Hoằng Tịch càng cứng rắn như sắt, khuôn miệng của Phù Dung đã mút mát sưng đỏ, một tay nàng vịn chặt dục vọng thô to của Hoằng Tịch, một tay vạch ra hoa huy*t của mình, dang rộng hai chân, chầm chậm nuốt lấy cự vật vào trong cơ thể.

"A..."

Được căng trướng lấp đầy, được chặt chẽ kẹp vây, cảm giác ấy khiến hai người không kìm được mà ngâm nga.

Lần này Hoằng Tịch không cho Phù Dung cơ hội chuyển động, hắn xoay người, lập tức dạng chân ra sức cày cấy.

Hai chân thon dài bị hắn kéo đặt lên bả vai, cự vật cương to nóng rực xông thẳng lấp đầy hoa huy*t của nàng. Phù Dung nằm ngửa trên giường, chống đỡ xâm nhập điên cuồng của Hoằng Tịch, đã lâu không được hưởng tình thú, cảm giác được chinh phục khiến cho nàng không kìm được tiếng rên rỉ phóng đãng.

Thanh âm mất hồn như vậy, trong đêm khuya yên tĩnh thật quá mức câu hồn đoạt phách. Khuôn mặt khôi ngô vẻ vô tội của Hoằng Tịch hơi giật giật, cái cảm giác được tầng tầng mị thịt chặt chẽ bao lấy, đem lại khoái cảm mãnh liệt không gì sánh được tuôn trào toàn thân, cả người như chạm đến cực lạc.

Phật tổ nói, dâm là tội ác; nhưng nếu đây là tội ác, tại sao mang đến sung sướng ngập trời?

Hoằng Tịch không lý giải được, chỉ tuân theo bản năng mà ra sức cắm rút, mau chóng đạt đỉnh.

Phù Dung ngửa đầu, thỏa tình thở gấp, hai mắt mở to đầy mê loạn, say mê nhìn Hoằng Tịch, dáng vẻ đó làm tim Hoằng Tịch mềm nhũn, ngoài dục vọng nguyên thủy dường như còn gì đó khang khác.

Là cái gì thì hắn không trả lời được, chỉ có thể đè ép eo nàng sát chặt hơn, không ngừng dùng cự bổng nóng rẫy hung hăng đâm rút tiểu huyệt căng mịn trơn mềm của nàng.

Một đêm này, Hoằng Tịch nhiều lần phá giới, thậm chí lúc sau, bị Phù Dung trêu ghẹo, hắn còn ôm nàng làm lần nữa.

Hắn không biết phải đối mặt Phật tổ như thế nào, chỉ không ngừng thuyết phục chính mình đây chỉ là giấc mộng; thế nhưng, khi Phù Dung dưới thân co giật run rẩy đạt đỉnh cao trào, hắn gầm nhẹ eo run run, rót từng dòng từng luồng nóng rực nồng đặc vào cơ thể Phù Dung, khoái lạc mênh mang khiến hắn không khỏi nghi ngờ, tại sao trong mộng lại có cảm giác chân thật đến vậy.

Vậy mà, khi Phù Dung lần nữa khiêu khích hắn, nàng chớp hàng mi cong nhờ hắn giúp nàng, giúp nàng có hài tử, không ngờ hắn vẫn đầu hàng trước dục vọng, thắt lưng đong mạnh mẽ đút vào, đưa nàng cùng nhau đến miền cực lạc.