Nhặt Ánh Bình Minh

Chương 31: Góp nhặt lần thứ ba mươi mốt: Ác mộng



Ngày hôm sau là thứ sáu, Lý Kinh Trọc có tiết học quyền Thái. Trước khi đi anh tìm khắp lầu hai mới biết được tối hôm qua Liễu Tức Phong lâm hạnh gian phòng nào. Hắn nằm một bên giường, trong lúc ngủ mơ màng bị lạnh phải mò chăn, nhưng chăn đã bị đẩy sang hẳn đầu bên kia cùng với bức tranh cuộn tròn rồi. Lý Kinh Trọc bèn đi qua giúp hắn đắp chăn tử tế, dém chăn xong vốn định cứ thế đi luôn, nhưng nghĩ lại thấy bản thân hẳn phải đòi chút phúc lợi mới đúng, vì thế cúi xuống hôn nhẹ lên môi Liễu Tức Phong một cái, còn thuận tay lấy đi sợi dây buộc tóc màu thiên thanh thêu chỉ bạc đặt trên đầu giường.

Ra cửa, Lý Kinh Trọc nhớ đến chuyện khác bèn vòng sang phía tường tây kiểm tra thử, bốn dấu X ngày hôm qua đã biến thành năm. Đếm số, anh nhíu mày nghĩ, hay là đang đếm ngày. Có phải trẻ con nhà ai đi nhà trẻ hoặc mới học tiểu học được dạy đếm các ngày trong tuần* không? Nếu chỉ thế thì là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng lỡ có ai thật sự đang theo dõi nhà mình thì sao? Mấy dấu hiệu này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nếu là đếm ngày, tức là bọn họ đếm được liên tục năm ngày rồi, như vậy người kia bắt đầu làm dấu từ thứ hai. Thứ hai vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Hôm đó anh có lớp quyền Thái, trở về ăn cơm, sau đó Vương Tứ Đa và hai con trai tới nhà tặng cá, anh và Liễu Tức Phong lại gánh trả về. Hình như không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày.

*Trong tiếng Trung các ngày trong tuần được ghi lần lượt từ 1 đến 6, ví dụ 星期一 tương đương Thứ hai, 星期二 là Thứ ba... 星期六 là Thứ bảy, riêng chủ nhật là 星期日

Lý Kinh Trọc không nghĩ ra. Nên gọi cảnh sát không? Ở nông thôn rất dễ gặp cảnh viết vẽ bậy bạ, không biết bao nhiêu bức tường nhà dân bị người ta vẽ viết hình họa linh tinh, chỉ vì năm dấu X đã đi báo cảnh sát thì quá giống như chuyện bé xé ra to. Hơn nữa nếu thật sự có người đang theo dõi nhà bọn họ thì chắc chắn người đó phải ở gần đây, nhưng quanh nhà đều là người quen biết, nếu cứ lảng vảng lui tới thường xuyên rất dễ bị hàng xóm phát hiện. Theo một nghĩa nào đó thì ở quê khá an toàn, tất cả mọi người đều rành rẽ tông ti họ hàng nhau, nhưng theo một nghĩa khác vùng quê lại như một vũng bùn, gốc rễ ở ngay đó, dù đi xa đến đâu vẫn có những thứ không thể chém lìa.

—— Nghĩ xa quá rồi.

Lý Kinh Trọc quyết định đi học đã, không suy nghĩ nhiều nữa. Trước khi đi anh viết một tờ giấy nhắn dán lên tường: Làm người văn minh, không được vẽ bậy.

Sau đó anh vào nhà khóa kỹ toàn bộ cửa sổ, cài then cửa nhà chính, còn mình thì ra từ cửa phụ bên gian bếp phía tây, rồi khóa luôn cửa nhỏ từ bên ngoài. Hoàn thành xong, cả căn nhà đã trở thành không gian kín, ngoại trừ Liễu Tức Phong ở trong nhà và anh mang theo chìa khóa cửa hông ở bên ngoài, gần như không ai có thể ra vào nữa, nếu có trộm cướp viếng thật, muốn đột nhập cũng phải phí phạm chút sức lực.

Nếu bây giờ có người đi vào nhà họ Lý thì chỉ có thể gặp Liễu Tức Phong đang ngủ trên giường.

Liễu Tức Phong quen thói ngủ trễ dậy trễ. Hắn ăn rất nhiều kẹo, ngủ thật sự say. Trong lúc ngủ hắn luôn mơ màng thấy lạnh, tỉnh dậy luôn thấy chăn không ở trên người mình mà bị văng ở cách đó không xa. Nhưng hôm nay hắn không bị lạnh đến tỉnh, mà cảm giác được toàn thân mình rất ấm áp.

Cho nên hắn không gặp cơn ác mộng thường xuyên lặp đi lặp lại kia nữa.

Trong giấc mơ trước kia có màu xanh lam, là nước biển lạnh băng, biển kéo hắn xuống sâu thật sâu dưới đáy nước lạnh lẽo. Hắn thấy dưới đó có tảo biển xanh mượt, có một con trai rất lớn, còn có một con cá vàng. Dưới biển không nên có cá vàng, nhưng trong giấc mơ của hắn thì có. Cá vàng dẫn hắn đi xem cảnh tượng bên trong con trai khổng lồ, là một con trai rất xinh đẹp, trong lòng nó kết ra ngọc trai, liên tục hết viên này đến viên khác. Cá vàng nói, con trai rất đau đớn mới tạo ra được ngọc trai, nếu viên ngọc quá lớn con trai sẽ chết. Nhưng rồi hắn vẫn bị ngọc trai mê hoặc, hắn giết chết cá vàng, chiếm cứ con trai, hắn ép con trai phải sản xuất cho mình loại ngọc lớn nhất đẹp nhất sáng nhất. Hắn quên mất hắn là con người, người không thể sống dưới đáy biển, cũng không thể chỉ bầu bạn với mỗi mình ngọc trai. Đến khi hắn muốn ôm theo con trai rời khỏi đáy biển lại phát hiện ra hai chân mình bị tảo biển quấn chặt. Hắn vĩnh viễn bị cầm tù dưới đáy biển lạnh như băng, trên người kết đầy ngọc trai, chỉ có ngọc trai, ngọc trai lạnh lẽo.

Giấc mơ hôm nay lại bất đồng.

Trong mơ có một mặt cỏ xanh rì, có ánh mặt trời ấm áp, còn có một con thỏ mắt đỏ lông trắng tinh mềm mại. Con thỏ mắt đỏ chui vào lòng hắn, tặng cho hắn một ôm kẹo nhưng lại dặn hắn không được phép ăn nhiều. Con thỏ này cực kỳ đáng yêu. Hắn ôm thỏ, vuốt ve nó, sau đó nhận ra đôi mắt của con thỏ là hai viên hồng ngọc lớn.

Hắn bị hồng ngọc mê hoặc, hắn muốn có hồng ngọc.

Con thỏ nói nếu cướp hai viên hồng ngọc đi nó sẽ bị mù. Con thỏ hứa sẽ cho hắn nhiều thứ hơn nữa, nhưng đừng lấy đôi mắt của nó đi.

Hắn hỏi con thỏ: Mày có thể cho tao cái gì nào?

Con thỏ trả lời: Mọi thứ của tôi đều tặng cho anh hết, bãi cỏ, ánh mặt trời, kẹo của tôi đều cho anh. Tôi thích anh, anh không thích tôi sao?

Tay hắn dừng bên hốc mắt con thỏ: Tao thích mày thật, nhưng tao vẫn muốn có hồng ngọc.

Đột nhiên con thỏ biến mất khỏi ngực hắn, đồng cỏ, ánh mặt trời, kẹo cũng biến mất hết. Nước biển màu xanh lam lạnh băng từ trên trời chảy ngược xuống xối ướt cả người hắn. Nước biển càng ngày càng dâng cao, ngập quá chân, ngập quá vai, cuối cùng ngập quá đầu hắn, hắn không thể thở được nữa.

Hắn không thở được.

Hắn thật sự không thể thở được!

Không phải nằm mơ!

Cảm giác hít thở không thông lôi Liễu Tức Phong tỉnh lại khỏi cơn mơ, nhưng mắt và mũi miệng hắn đã bị bịt chặt, không thể nhìn thấy gì. Hắn đang bị ai đó kéo đi, tuy ra sức giãy giụa nhưng không thể tránh thoát, đối phương cũng không chỉ có một người. Hắn càng giãy giụa mạnh, không khí trong phổi hắn tiêu hao càng nhanh.

Chẳng lẽ hôm nay thật sự sẽ bị người ta làm thịt ở chỗ này? Thậm chí là ai giết mình cũng không biết? Thế thì không vui tí nào đâu nhé.

"Thùng thùng ——"

Đột nhiên dưới lầu có tiếng đập cửa.

Liễu Tức Phong dùng sức đá mạnh xuống đất muốn tạo ra tiếng động thật lớn, để cho người bên ngoài nghe thấy.

Nhà kiểu cũ cách âm không tốt, quả nhiên ở ngoài vang lên giọng nói quen thuộc: "Kinh Trọc? Có người bị ngã à?" Đồng thời có tiếng người đập cửa gian nhà chính.

Liễu Tức Phong cảm thấy mình bị người ta dùng sức ném xuống sàn nhà, sau đó là tiếng bước chân đi xa. Hắn nằm nghỉ dưới đất khoảng mười giây mới tích cóp được chút sức lực xé băng dán trên mắt và miệng xuống, xem ra đối phương không muốn giết hắn thật, bởi vì trên mũi không dán băng keo, mà bị quấn vải bố.

Tiếng đập cửa và tiếng kêu dưới lầu vẫn còn tiếp tục, Liễu Tức Phong đi xuống mở cửa.

Then cài vừa được rút ra, cánh cửa gỗ đã bị đẩy mạnh từ bên ngoài, suýt nữa làm Liễu Tức Phong đứng gần cửa bị đẩy ngã luôn xuống đất.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ông chủ Tiểu Vân nôn nóng hỏi, "Kinh Trọc đâu rồi?"

Hô hấp Liễu Tức Phong đang không thuận, hít thở sâu nửa ngày mới mở miệng: "Có thấy ai ra ngoài không?"

Ông chủ Tiểu Vân không hiểu chuyện gì: "Ai kia? Tôi chỉ nghe thấy hình như có tiếng người té ngã, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì rồi không?"

Liễu Tức Phong nhướn mi: "Tôi đang hỏi vừa rồi có người nào từ trong nhà đi ra ngoài không."

Ông chủ Tiểu Vân đáp: "Chỉ có một mình anh đi ra. Cửa chính, cửa phụ, cửa sổ đều bị đóng chặt, tôi án ngữ ngay cửa chính, đến vào cũng không vào được, làm sao có ai đi ra?"

Liễu Tức Phong nghiêm mặt lại, bây giờ hắn đang cùng ông chủ Tiểu Vân đứng ở cửa chính, nếu không có ai ra vào nghĩa là những người vừa rồi tập kích hắn vẫn đang ở trong nhà.

Liễu Tức Phong lại hỏi: "Trước khi anh đến đây, toàn bộ cửa sổ cũng bị khóa?"

Ông chủ Tiểu Vân nói: "Tôi đã nói rồi, toàn bộ bị khóa hết." Anh ta lại nhìn khắp xung quanh, hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Kinh Trọc đi đâu rồi?"

Liễu Tức Phong trả lời: "Cậu ấy lên trấn trên học quyền Thái rồi, chắc là trước khi đi đã khóa cửa lại."

Vừa nói hắn vừa suy nghĩ: Cửa sổ không thể mở từ bên ngoài, cửa chính cửa hông có thể mở từ hai phía nhưng lại có hai chìa khác nhau, mà chìa khóa do Lý Kinh Trọc giữ. Hiện giờ cửa sổ không có dấu hiệu bị cạy hư, ông chủ Tiểu Vân cũng xác nhận không thấy ai ra vào, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất: Những kẻ tấn công hắn đã lẻn vào từ trước khi Lý Kinh Trọc ra khỏi nhà sáng nay, đến thời khắc này vẫn chưa bước chân ra ngoài.

Hoặc là có một đường bí mật khác.

Liễu Tức Phong nhận ra một tia hưng phấn quái dị dâng lên từ dưới cột sống.

Lại có chuyện mới rồi.

Ông chủ Tiểu Vân nghe thấy Lý Kinh Trọc đã lên trấn trên, liền hỏi: "Bây giờ cậu ấy đi học quyền Thái rồi à? Mấy giờ mới về?"

Liễu Tức Phong đáp: "Chắc một lát nữa là về rồi." Hắn nhìn ông chủ Tiểu Vân, lại nói, "Lần trước anh đã đèo tôi lên trấn, cảm ơn, bây giờ có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"

"Không cần cảm ơn." Ông chủ Tiểu Vân lấy di động trong túi ra.

Liễu Tức Phong nhận lấy, ấn số 110, ông chủ Tiểu Vân hỏi: "Báo cảnh sát? Nhưng anh vẫn chưa kể cho tôi là chuyện gì, trong nhà có trộm à?"

Điện thoại có người tiếp, Liễu Tức Phong giải thích sơ lược thời gian địa điểm và tình huống mình bị người ta tấn công trong khi ngủ. Cuối cùng hắn còn đặc biệt nhấn mạnh một câu: "Từ đầu đến cuối cửa sổ cửa chính đều đóng chặt, bây giờ bọn họ chắc vẫn đang trốn trong nhà."

Ông chủ Tiểu Vân nhìn qua cánh cửa, chỉ thấy bên trong nhà có vô số tháp sách cao ngất lấp lấp ló ló không thể nhìn được toàn cảnh, càng căng thẳng hơn: "Người đột nhập vẫn còn trong nhà?"

Liễu Tức Phong cúp điện thoại, "Nếu như tôi đoán không nhầm." Dừng một chút, hắn lại đề nghị, "Ông chủ Tiểu Vân, trước khi cảnh sát tới chúng ta cùng nhau giữ cửa đi." Nói đoạn hắn chìa tay ra, rất thẳng thắn thừa nhận, "Tay tôi trói gà còn không chặt."

Ông chủ Tiểu Vân gật đầu: "Cũng được."

Trong nhà không có bất cứ động tĩnh gì, ông chủ Tiểu Vân chần chừ hỏi: "Thật sự có người trốn bên trong?"

Liễu Tức Phong nói: "Trừ phi ngôi nhà này có một cánh cửa ở chỗ khác."

Ông chủ Tiểu Vân ngẫm nghĩ: "Chắc là không có đâu, tôi đã vào nhà này rồi, kết cấu nhà hai tầng ở đây khá tương tự nhau, gian phía tây, gian giữa, gian phía đông thông với nhau, tọa hướng bắc quay mặt về nam, không trổ cửa sổ ở mặt sau nhà. Chúng ta cứ đứng canh giữ ở phía trước, chỉ cần có người ra vào nhất định là biết ngay."

Liễu Tức Phong nhìn quanh trái phải: "Hay là tôi nên đi mượn cây gậy hay cần câu gì đó?" Đúng lúc nhìn thấy bên cửa sổ có dựng mấy cây gậy trúc, hắn nhấc lên hai cây, đưa cho ông chủ Tiểu Vân một cây rồi nói, "Nếu có người chạy ra, chúng ta có thể đánh một bộ côn pháp kháng địch."

Ông chủ Tiểu Vân không ngờ hắn còn tâm trạng đùa giỡn, bèn tiếp lời: "Côn pháp Thiếu Lâm?"

Liễu Tức Phong: "Tôi cũng muốn học lắm, chỉ là luyến tiếc hồng trần. À, hồng trần thì còn tạm, chủ yếu tiếc mái tóc quá thôi."

Ông chủ Tiểu Vân bật cười, cưới một lúc lại nhìn ra đường: "Sao bây giờ cảnh sát còn chưa tới nhỉ."

Liễu Tức Phong giải thích: "Chỗ này hơi xa."

Ông chủ Tiểu Vân nói: "Không chỉ thế đâu, có lẽ quanh vùng này xưa nay chẳng có ai báo cảnh sát bao giờ, không biết bọn họ có tìm được đường đến không nữa."

Liễu Tức Phong không cho là đúng: "Tôi gọi báo án chứ không phải gọi dịch vụ giao đồ ăn, chắc chắn phải tìm được thôi." Hắn nhìn ông chủ Tiểu Vân, bắt đầu nổi máu trêu ghẹo, "Hôm nay sao ông chủ Tiểu Vân lại hạ cố đến đây? Chẳng lẽ ngoài Thái Bình Văn Phòng ra, anh còn nhận thêm việc ship ếch trâu nữa à?"

Ông chủ Tiểu Vân kinh ngạc, ánh mắt cũng phức tạp lên: "Hôm nay ngày mấy, anh không biết à?"

Liễu Tức Phong suy nghĩ, bừng tỉnh vỗ hai tay vào nhau một cái: "Hôm nay là Thất Tịch."

Ông chủ Tiểu Vân nhắc nhở: "Còn một ngày nữa."

Liễu Tức Phong suy nghĩ một trận, "Là ngày gì?"

Ông chủ Tiểu Vân hơi nhíu mày nhìn Liễu Tức Phong, không rõ vì sao đã ở cùng nhà với nhau rồi mà hắn vẫn không hay biết ngày sinh nhật Lý Kinh Trọc.

Liễu Tức Phong phát hiện ra sắc mặt ông chủ Tiểu Vân khác thường, lại hỏi một câu nữa: "Là ngày gì quan trọng lắm sao?"

Ông chủ Tiểu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Là sinh nhật Kinh Trọc, anh không nhớ chắc cậu ấy không vui đâu."

"Hôm nay là sinh nhật cậu ấy à." Liễu Tức Phong trầm ngâm một chút, hỏi, "Bình thường vào sinh nhật cậu ấy hay làm gì?"

Ông chủ Tiểu Vân trả lời: "Nhiều năm rồi tôi không gặp cậu ấy, không rõ lắm bình thường hay làm gì, chỉ nhớ thói quen trước kia mỗi năm cứ vào sinh nhật cậu ấy sẽ đặt một bó hoa tặng cho mẹ mình. Cậu ấy ——"

Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ đằng xa.