Nhặt Ánh Bình Minh

Chương 61: Góp nhặt lần cuối: Ánh bình minh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chờ ảnh rửa ra phải mất mấy tiếng đồng hồ, hai người bèn ghé qua quán dì Tông uống trà.

Hôm nay Lý Kinh Trọc vẫn chọn gian phòng riêng "Triệu Cát". Tiểu Trương vẫn ra vào đủ ba lượt, lần thứ nhất đưa trà lá, nước suối, xếp trà cụ, lần thứ hai bưng điểm tâm bánh trái, lần thứ ba ôm vào một ôm hoa tươi lớn.

"Lần này tôi biết là hoa gì rồi." Tiểu Trương đặt hoa lên bàn thấp, cười nói với hai người Lý Kinh Trọc, "Lá như trà, hoa tựa mai, là trà mai*. Có tiến bộ đúng không? Sau lần gặp các cậu tôi có mua một quyển sách tranh giới thiệu thực vật về đọc đề phòng khách đến hỏi tên hoa cỏ lại không biết đáp thế nào. Bà chủ Tông khuyến khích tinh thần học hỏi, tài trợ cả tiền mua sách cho tôi."

*Trà mai 茶梅, tên khác là sơn trà



Lý Kinh Trọc cười nhìn Liễu Tức Phong một cái, nói với Tiểu Trương: "Khó khăn lắm anh ấy mới có cơ hội khoe khoang, bị anh đoạt trước mất rồi."

Liễu Tức Phong lười nhác nửa nằm xuống sàn, thở dài: "Tiểu Trương, bác sĩ Tiểu Lý đang ám chỉ cậu khoe khoang đấy."

Cái người này!

Lý Kinh Trọc túm được một cái gối dựa thêu, cầm lên ném vào Liễu Tức Phong.

Liễu Tức Phong duỗi tay tiếp được gối, thản nhiên lót xuống dưới cánh tay, "Thật là thoải mái."

"Thoải mái thì tới ngồi nhiều vào." Bà chủ Tông đẩy cửa ra, "Trời lạnh, quán xá ít người, hôm nay không hiểu tại sao hai đứa vừa bước vào khách khứa đã đông như mây. Vốn muốn tìm mấy đứa hàn huyên vài câu nhưng không được nữa rồi, dưới lầu nhiều người, dì phải đi tiếp khách. Thôi cứ tự nhiên ngồi chơi ăn uống thỏa thích đi, nói cái gì cũng được, chỉ cần không nói câu khách sáo." Dứt lời lại chỉ thị Tiểu Trương, "Người ta mới đưa bánh đăng tâm làm thủ công tới đấy, à, có cả bánh vân phiến và bánh hạch đào* nữa, cậu đi lấy mỗi thứ một ít lên luôn nhé."

*Bánh đăng tâm (bấc đèn) 灯芯糕: bánh truyền thống đặc sản Hồ Nam, hình dạng như chiếc bấc đèn, vị thanh mát và thơm, hơ trên lửa tỏa ra mùi quế



Bánh vân phiến 云片糕: loại bánh truyền thống vùng Giang Tô, Quảng Đông, Triều Châu, hình dạng bánh mỏng và trắng như mây, chất bánh ẩm mềm như mỡ đông, có thể để lâu mà không bị cứng



Bánh hạch đào 桃酥饼



Lý Kinh Trọc nói: "Làm sao bọn cháu ăn hết được ạ, chỉ trên bàn này thôi đã no lắm rồi."

"Thôi không nói nhiều." Bà chủ Tông giả vờ giận, "Thanh niên hai mươi mấy tuổi làm gì mà ăn không hết? Tuổi này là tuổi nuốt bò quật hổ. Mà cho dù có ăn không hết thì cứ gói về nhà cũng có làm sao. Kinh Trọc à, Bắc Kinh tuy điều kiện tốt, nhưng luận ăn uống thì không chỗ nào chính tông bằng nhà dì đâu."

"Vâng ạ." Liễu Tức Phong cười nói, "Không đâu bằng chỗ chị Tông được."

"Đương nhiên rồi, Tức Phong đúng là hiểu chuyện nhất, Kinh Trọc, cháu cũng học hỏi người ta đi." Bà chủ Tông tươi cười đi xuống lầu.

Lý Kinh Trọc nhắc nhở: "Liễu Tức Phong, anh nên khách sáo một chút đi chứ."

"Anh không nói đâu, hồi đầu tháng mười một anh lấy danh nghĩa Dương Liễu Đôi Yên gửi một bức thư kèm chữ ký cho Tuyết Nùng, không ngờ nửa tháng sau cô nàng hồi âm lại một phong thư dài năm vạn chữ muốn anh chuyển lại cho Dương Liễu Đôi Yên đọc, đọc xong thật sự... cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi. Anh không thèm khách sáo nữa, phải uống trà xịn nhất, ăn loại bánh ngon nhất để lấy lại vốn."

Lý Kinh Trọc bật cười: "Chỉ năm vạn chữ đã khiến nhà văn Liễu của chúng ta xem đến mệt tâm rồi à?"

"Em biết năm vạn chữ kia viết gì không mà nói." Liễu Tức Phong bắt chước ngữ khí của Tuyết Nùng, thương tâm kể lể, " 'Cô đã không còn là cô Yên mà em biết nữa. Cô Yên trong lòng em luôn cuồng nhiệt, tự do, tuyệt đối không thay đổi vì người khác, tuyệt đối không bị nguyện vọng của gia đình trói buộc, cô Yên mãi mãi có gan đau đớn vì người khác... Em không biết tại sao cô lại trở thành như thế này.' "

"Khụ, khụ..." Lý Kinh Trọc phun hết trà trong miệng ra, suýt nữa thì sặc chết, "Rốt cuộc anh viết gì cho con bé thế?"

Liễu Tức Phong nói: "... Thì anh nghe lời em, khuyên con bé nghe lời cha mẹ, chăm chỉ học hành."

"Nghe lời gia đình chăm chỉ học hành chính là bị nguyện vọng của gia đình trói buộc?" Lý Kinh Trọc cười đến ngả nghiêng, "Độc giả của anh cũng giống anh thật, thân thiết quá."

"Đã nói rồi mà, ai cũng có con đường riêng." Liễu Tức Phong cầm một miếng bánh khai khẩu* lên nhét vào miệng, lắc đầu thở dài, "Anh ở cạnh em thời gian dài, thi thoảng cũng muốn thử làm thánh nhân."

*Bánh khai khẩu 开口酥



Lý Kinh Trọc cúi đầu nhấp trà, "Em ở cạnh anh lâu dần, trình độ trợn mắt nói sảng mặt không đỏ tim không đập cũng đạt đến tầm cao mới."

"Em nói sảng chuyện gì?"

Lý Kinh Trọc ngẫm nghĩ rồi nói: "Ví dụ như có vài vị đồng nghiệp thấy anh đến đón em tan làm, liền tò mò hỏi anh là ai."

Liễu Tức Phong nổi hứng thú: "Trả lời thế nào?"

Lý Kinh Trọc đếm trên đầu ngón tay: "Bây giờ có hai cô y tá chắc mẩm anh là cậu em, một đàn anh học tiến sĩ cho rằng anh là anh họ, một cậu đàn em và một đàn chị tưởng anh là người mẫu tranh, hai cậu bác sĩ thực tập mới đến thì nghĩ anh là huấn luyện viên lớp quyền Thái."

"Thế mà chưa bị lộ?" Liễu Tức Phong suýt nữa cười đến xóc hông.

Lý Kinh Trọc nói: "Trước mắt chưa lộ tẩy. Lâu nay tác phong em vốn nghiêm túc, nhân phẩm tốt đẹp, cho nên không bị ai hoài nghi cả."

Liễu Tức Phong xem đủ mới bình luận: "Không sợ người xấu làm ác, chỉ sợ người tốt hành hung."

"Người tốt khó làm." Lý Kinh Trọc cười bẻ một cành trà mai xuống, vòng thành vòng hoa đưa cho Liễu Tức Phong.

"Cái này không phải hoa cẩm quỳ, lớn quá." Liễu Tức Phong nhận vòng hoa kia đặt lên đầu, vòng hoa quá rộng nên tuột xuống dừng trên vai. Trà mai hồng nhạt, lá cây sum suê xanh thẫm bao quanh cằm, cổ và mái tóc dài của hắn, tựa như toàn thân được hoa lá vây quanh.

"Đi thôi." Lý Kinh Trọc đứng lên vươn tay.

"Đi đâu?" Liễu Tức Phong đặt tay mình vào lòng bàn tay Lý Kinh Trọc.

"Leo lên nóc nhà lật ngói." Lý Kinh Trọc trả lời.

Hai người leo cửa sổ ra ngoài, tiến đến đầu mút ban công, trèo lên thang kim loại rồi ngồi lên nóc nhà.

Đang giữa mùa đông, ánh mặt trời ấm áp phủ lên khắp người, cực kỳ thoải mái.

Liễu Tức Phong rút sáo ra thổi.

Giữa tiếng sáo, Lý Kinh Trọc trông thấy người đến người đi khắp Trấn Thái Bình.

Quán ăn, cửa hàng, chợ đồ tươi, xe đẩy bán rong, gò bê tông...

Là gạch hay ngói, là cỏ hay cây đều tinh xảo như nhau, tấm bảng hiệu nào trông cũng ý nhị, mặt mày ai nhìn cũng thâm tình.

"Em có hai món đồ muốn cho anh xem." Chờ tiếng sáo dừng hẳn, Lý Kinh Trọc mới nói.

Liễu Tức Phong tò mò: "Cái gì thế?"

"Để quên túi dưới phòng rồi, em đi lấy."

Lúc Lý Kinh Trọc quay trở lại đã cõng theo ba lô trên lưng.

"Cẩn thận một chút." Liễu Tức Phong đỡ anh, "Hay là xuống dưới xem đi, ngồi trên nóc nhà không tiện."

"Vừa rồi trèo lên đây em mới nhớ ra, nhất định phải xem ở chỗ này, không ngã được đâu." Lý Kinh Trọc ngồi xuống, rút từ trong túi ra một cuốn sổ.

Là quyển sổ vẽ bằng giấy tuyên thật dày, chỗ trống trên bìa mặt màu xanh lam đề hai chữ "Thập triêu".

"Vẽ xong rồi." Lý Kinh Trọc đưa sổ cho cho Liễu Tức Phong, "Anh xem thử đi."

Liễu Tức Phong lật từng trang, quả nhiên không có trang nào là bỏ trống.

"Cái này là một năm nọ mưa to, đường đất lầy lội rất khó đi, em và Kinh Lan về quê, khi đó tụi em nhỏ đến mức đi đứng cũng không xong, ông nội bèn lấy một cây đòn gánh và hai cái sọt tre, đặt mỗi đứa cháu vào một sọt gánh về nhà." Tuy bên cạnh bức vẽ có ghi một hàng chữ nhỏ chú thích, Lý Kinh Trọc vẫn lần lượt miêu tả cho Liễu Tức Phong về căn nguyên từng tấm hình, "Cảnh này là hồi nhỏ em theo người lớn sang nhà hàng xóm chúc Tết rồi biểu diễn ngâm thơ Đường, hễ đọc xong một bài là được tặng một quả quýt, ngày hôm đó trong túi lẫn trong tay em toàn là quýt, cuối cùng chứa không hết còn phải nhét vào mũ bưng về nhà. Buồn cười lắm đúng không."

"Từ đó trở về sau bà con chòm xóm nhất định là rất sợ em, đồ yêu tinh quýt." Liễu Tức Phong bật cười, cẩn thận nhìn kỹ cậu bé con nâng chiếc mũ chứa đầy quýt trong tranh rồi mới lật tiếp ra sau.

Giở đến cuối cùng, Liễu Tức Phong mới phát hiện ra bức tranh cuối được chập từ hai trang giấy thành một, có lẽ vì nó vẽ cảnh từ trên cao nhìn xuống, bố cục phức tạp nên một trang giấy không đủ diễn tả, phải dùng đến hai trang.

Xem một lát, hắn chợt nhận ra cảnh trí trong tranh hết sức quen mắt.

"Đây là..." Hắn nâng mắt lên nhìn ra phía trước ——

Phong cảnh trước mắt giống hệt với bức vẽ trong tay.

"... Đây là Trấn Thái Bình." Ánh mắt Liễu Tức Phong liên tục di chuyển giữa cảnh thật và tập tranh, không biết ngắm mất bao lâu mới mở miệng, "Giống quá... Nhiều chi tiết như vậy, làm sao em nhớ kỹ hết được? Chỉ từ lần duy nhất trốn Tào Sâm Nham nên leo lên nóc nhà thôi á?"

"Cũng không lợi hại đến mức đó." Lý Kinh Trọc nói, "Về sau mỗi lần em lên trấn đều chú tâm quan sát một chút. Nhìn nhiều, trong lòng tự khắc có hình ảnh."

"Công việc của em bận rộn, vẽ mấy thứ này chắc tốn nhiều công sức lắm." Liễu Tức Phong lật qua lật lại cuốn sổ trong tay rất lâu mới nói, "Lúc trước em vẽ tranh là để giúp anh tìm cảm hứng, nhưng mà bây giờ..."

"Còn một thứ nữa." Lý Kinh Trọc lại lấy trong túi ra một chồng giấy bản thảo, nhét hết vào tay Liễu Tức Phong, "Bây giờ anh phải viết, phải tiếp tục viết cho em."

"Làm sao tiếp tục được..." Liễu Tức Phong liếc qua tập giấy bản thảo kia, không dám tin mà lật từng trang, "Em ——

"Em chép tay lại toàn bộ bản thảo quyển thứ hai của《 Trấn Thái Bình 》? Làm từ bao giờ?"

"Mỗi ngày một chút." Lý Kinh Trọc nói, "Đúng là không thể viết xong hết trong một lần."

Liễu Tức Phong ngẩn ngơ nhìn tập bản thảo, hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ.

"Anh đừng nghĩ đến chuyện hủy hoại nó lần nữa, em copy thành rất nhiều bản, tất cả mọi người trong nhà em đều đã đọc, Dư Niên cũng đọc luôn rồi."

Liễu Tức Phong sửng sốt, "Thế bọn họ ——"

"Ông nội em nói, đọc tập bản thảo kia xong bỗng dưng phát hiện ra ngực áo bông mình ướt hết." Lý Kinh Trọc nhìn quang cảnh thái bình ở nơi xa, "Anh đã xây lại tòa nhà cổ có giếng trời mà ông mất đi từ thời thơ ấu, vẽ lại hình ảnh người cha người mẹ tôn kính đã không thể gặp mặt mấy chục năm, thậm chí dựng cả giấc mộng cũ rách nát và vinh quang gia tộc ngày xa xưa cho ông."

Vài đám mây từ phương bắc bay tới, gió nổi lên, cánh hoa trà mai bên cổ Liễu Tức Phong rời khỏi đài hoa, lạc giữa mái tóc dài cùng nhau bay phơ phất.

Cánh hoa chao lượn về phía đám đông nhỏ bé dưới kia.

"Trong khoảng thời gian chép lại《 Trấn Thái Bình 》này, em luôn suy nghĩ... Thế gian là một cái lò luyện không bao giờ tắt lửa, một người dù chống đối giãy giụa đến thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị nung đến nóng chảy mất sạch dấu vết. Đại đa số người ta đều chỉ là con sâu cái kiến, thế nhưng chấp niệm không muốn tan chảy của kiến bọ cũng không kém hơn những vương hầu khanh tướng là bao." Lý Kinh Trọc nhặt một cánh hoa ra khỏi tóc Liễu Tức Phong, "Anh xem đi, những người đang đi trên đường hiện giờ, tính cả em ngồi trên nóc nhà, tương lai đều sẽ trở thành những kẻ không quê không quán giống như ông nội em. Mảnh đất này vẫn vậy, nhưng người cũ và những ngày phong lưu thì không bao giờ còn nữa.

"Chúng ta đuổi theo thời gian, ra sức tranh đua cả đời, cuối cùng lại biến thành một con người già cỗi quá đát.

"Không còn bắt được ánh bình minh nữa.

"Khi đó, em và anh sẽ cùng nhau ngồi trên nóc nhà dưới ánh hoàng hôn, nếu có thể được như hôm nay, lấy từ trong túi ra một tập tranh vẽ, một quyển sách, như vậy đã có thể làm sống lại Trấn Thái Bình thêm một lần.

"Cho nên, nếu anh cũng muốn viết, nếu anh không nhịn được tham vọng muốn tiếp tục viết, thế thì cứ viết đi. Mặc kệ vì lý do gì mà bắt đầu viết, cứ tiếp tục viết đi."

Tập tranh và chồng bản thảo trong tay bỗng dưng vừa nặng vừa nóng lên tựa như một chiếc bàn ủi ngàn cân.

Liễu Tức Phong ôm chúng vào trong ngực mình, ôm thật chặt, gật đầu không nói gì.

Trời về chiều tối, không khí càng lúc càng lạnh, Lý Kinh Trọc lấy từ trong túi ra một cái mũ len có chùm lông trắng, đội lên cho Liễu Tức Phong.

Liễu Tức Phong hôn môi Lý Kinh Trọc, nói: "Đi lấy ảnh đi. Chúng ta khẩn trương lên, còn về nhà trước khi trời tối nữa."

Lại đến giao lộ.

Đồng ruộng bốn phía trống trải không người, mùa màng đã được thu hoạch xong, đất đai chờ qua năm mới tiếp tục canh tác.

Liễu Tức Phong nói: "Lần này anh không dắt trâu đâu."

Lý Kinh Trọc gật đầu, "Cuốc bộ về nhà cũng không tệ."

"Vì sao em không hỏi anh lý do anh không dắt trâu?"

"Đường bằng như vậy rồi, cần cưỡi trâu làm gì."

"Không đúng." Liễu Tức Phong ẩn ý sâu xa, "Bởi vì lần này anh không giắt thịt bò vào thắt lưng nữa."

"Có ý gì ——" Đột nhiên Lý Kinh Trọc hiểu ra, vành tai đỏ bừng.

Liễu Tức Phong vẫn không chịu buông tha: "Em xem, nếu hôm nay hai chúng ta cùng cưỡi một con trâu, biết đâu thứ chọc vào em lại là ——"

"Câm miệng." Lý Kinh Trọc kẹp môi Liễu Tức Phong lại, "Anh yên lặng đi đường đừng nói gì nữa được không?"

Liễu Tức Phong gật đầu, lúc này Lý Kinh Trọc mới buông môi hắn ra.

"Thứ chọc vào em là lồng ngực rộng lớn của anh." Liễu Tức Phong dùng tốc độ cực nhanh nói nốt nửa câu sau, sợ bị đánh nên cố ý bước thật nhanh về phía trước.

"Anh ——" Lý Kinh Trọc ở phía sau vừa tức vừa buồn cười, "Anh thật là..."

"Anh thế nào?" Liễu Tức Phong lắc lắc mái tóc dài, quay đầu mỉm cười với Lý Kinh Trọc.

"Anh thật là, đáng ghét nhất." Lý Kinh Trọc nói.

"Đúng thế." Liễu Tức Phong cười gật đầu.

"Nhưng anh..." Lý Kinh Trọc nhìn Liễu Tức Phong, "Cũng làm em vui vẻ nhất."

"Anh biết." Liễu Tức Phong vẫn cười.

"Con người anh..." Lý Kinh Trọc cúi đầu nhìn xuống mũi giày, "Khiến em tức giận, làm em khổ sở, thất vọng, nghiến răng nghiến lợi, khiến em......" Anh ngẩng đầu lên, "Vĩnh viễn không thiếu hụt cảm xúc."

"Anh biết, anh biết hết." Liễu Tức Phong tươi cười như cũ, "Đế vương hứa hẹn giang sơn cho bạn đời, tỷ phú hứa hẹn vàng bạc, kẻ bảo thủ hứa hẹn con cái, tên ngốc hứa hẹn hạnh phúc vĩnh hằng...Anh không thể cho em những thứ đó, chỉ có thể hứa hẹn một cuộc đời thú vị, mãi mãi không thiếu cảm xúc, không tê liệt, vĩnh viễn dào dạt như sóng tràn bờ."

Hai người tiếp tục đi về hướng nhà cũ.

Đoạn đường mười hai dặm chỉ mới đi hết hai dặm, vẫn còn mười dặm phía trước.

–oOo– HOÀN CHÍNH VĂN –oOo–

Lời tác giả:

Cảm ơn CC, cảm ơn chị tôi, quay đầu lại cũng cảm ơn chính bản thân tôi đã viết ra quyển sách này.

Phiền mọi người để ý chuyên mục của tác giả Công Tử Ưu nhé! Cảm ơn!!!

—------------------

Lảm nhảm một trút theo thủ tục:

Thế là hoàn thành chính văn bộ đầu tiên của năm mới XD

Năm rồi mình không đọc nhiều truyện lắm, nhưng bộ này đối với mình, được xếp ở một vị trí đặc biệt, bởi vì nó toát ra một cái vibe rất... điện ảnh (hết từ để hình dung rồi). Nó "hình ảnh" đến mức đọc chữ thôi mình cũng tưởng tượng được nếu dựng phim thì cảnh phim nó như nào, là cái kiểu mà dù đang hạnh phúc dạt dào hay buồn gần chết thì vẫn vừa thơ vừa đẹp nhưng không cần viết quá dài dòng, còn đoạn twist hay drama thì nó thực tế theo kiểu... y như ngày hôm qua mới gặp ngoài đường, không cảnh này thì là cảnh khác. Tìm thấy nó là một niềm vui bất ngờ của mình vì lượt view gốc hơi bị thấp, lại còn là kiểu nhân vật không hoàn hảo tình yêu không hoàn mỹ có nguy cơ đọc lên gây tăng xông... Nhưng thôi mặc lòng, cũng không phải lần đầu mình đọc truyện không phải theo tag mà theo tên tác giả, nên mình không có áp lực chi cả đọc một lèo thổn thức xong vẫn khen:D

Tâng bốc một hồi nói đi nói lại vẫn là sở thích riêng của mình thôi, mình thích không có nghĩa là người khác cũng thích, nên nếu ai thấy đọc không hợp thì không cần miễn cưỡng hay hoài nghi taste gì đâu, chúng ta đọc truyện để vui vẻ hoặc lấy cảm xúc thôi ấy mà.

Trình độ của mình không cao, hy vọng sẽ không phá nát hay truyền tải sai cái vibe tình tứ của bộ này, năm rồi nhận được rất nhiều góp ý sửa chính tả và cách xử lý câu chữ của các bạn cả trên wattpad và wordpress (có người sửa tức là có người đọc rồi, vui gần chết xD) năm nay mình hứa sẽ cố gắng hơn nữa huhu~ Năm mới không biết chúc gì, thôi đành chúc các bạn luôn tìm thấy những bộ truyện vừa xịn vừa hợp gu cho bản thân nhé, lợp <3

Chúc Công Tử Ưu mau comeback đăng nốt bộ mới đi chứ bả lặn hơi kỹ rồi á, mình lại mất acc weibo rồi nên cũng không stalk thêm được gì...

Hẹn gặp lại ở phiên ngoại <3