Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 57: Đi giải sầu, vẫn nên mang theo não



Rời khỏi phim trường, Kỷ Miên tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Ánh mắt như cười như không của Tề Thâm, cái cách mỉa mai khi hắn gọi hai chữ "phu nhân" kia, phảng phất con dao găm bén nhọn đâm thẳng vào lớp ngụy trang của nàng, rọc nát vẻ kiên cường vốn có, phơi bày một sự thật khiến nàng chỉ cảm thấy buồn nôn, ghê tởm và sợ hãi.

Một quá khứ nhuốm đầy mùi tanh thối mà Kỷ Miên đã cố gắng quên đi, luôn luôn trốn chạy.

Thậm chí Kỷ Miên đã tìm tới biện pháp thôi miên sâu để quên đi nó. Nhưng rất tiếc, nó lại là một con rết ghê sợ, dùng hàng ngàn cái chân bám chặt lấy đại não, từng ngày từng ngày tra tấn nàng.

Đi một đoạn, có một cửa hàng tiện lợi, Kỷ Miên rẽ vào, không nghĩ ngợi đã mua một bao thuốc lá.

Vừa đi trên đường, Kỷ Miên kẹp điếu thuốc châm lửa, chậm chạp rít một hơi. Mùi thuốc lá thơm nhàn nhạt, ít nhiều làm nàng bình tĩnh đôi chút.

Phải, nàng cai thuốc, nàng đã cai lâu rồi. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng mất khống chế đến mức như vậy.

Chuyện có thể khiến Kỷ Miên trở nên rối loạn, kể cũng hiếm.

Rút điện thoại, Kỷ Miên không nghĩ ngợi đã tìm một lý do gì đó, qua mặt với hai mẹ ở nhà, nói rằng hôm nay mình nghỉ ở nhà bạn chứ không về. Cũng không buồn giải thích kĩ, tắt điện thoại, Kỷ Miên cứ như vậy bắt xe đến một quán bar cao cấp ở trung tâm Đế đô.

Trên xe nàng rút trong túi xách ra một túi giấy nho nhỏ, thoạt nhìn khá giống giấy thấm dầu. Nàng rút ra một tờ dán màu da người, thuần thục vén tóc dán lên tuyến thể sau gáy. Mộ Tuyết đúng là chuẩn bị cho nàng bình xịt đặc dụng của Omega, nhưng thứ đó nàng không quen dùng. Một miếng dán ức chế liền che mất tuyến thể, đây mới là loại nàng yêu thích dùng hơn. Thật ra miếng dán này cũng là đồ dành cho tầng lớp quý tộc thường dùng, chẳng qua nó quá đắt đỏ, nên không phổ biến bằng bình phun sương.

Bình thường Kỷ Miên chỉ cần không phóng xuất tin tức tố, hiếm ai đoán được nàng là Alpha hay Omega. Vì bộ dáng nàng quá trung tính, không thể dựa vào đặc điểm cơ thể để suy đoán nên có vẻ giống một Beta, nhưng nàng xinh đẹp như vậy nói là Beta thì quá miễn cưỡng.

Khách quan mà nói, bắt đầu từ kì động dục đầu tiên thì nàng đã trải qua một khóa huấn luyện ma quỷ trong phòng thí nghiệm, nàng khống chế tin tức tố mình cực kì tốt. Huống hồ, bây giờ nàng mang trong người tiêu kí của tộc rồng, sẽ không dễ dàng "đứt cương" trước một dã Alpha nào. Tuy nhiên để chắc chắn, nàng vẫn dùng liệu pháp an toàn bảo vệ bản thân.

Đi giải sầu, vẫn nên đem theo não.

Hệ thống quán bar ở nước ngoài, Kỷ Miên nắm rõ như trong lòng bàn tay. Nhưng ở trong nước, nàng không rành mấy quán bar nhỏ lắm, chỉ biết một số quán bar, lounge có tiếng đặt dưới lãnh hạt của một số bang phái lớn mà thôi.

Mà quán bar nàng tới cũng là trong số đó, nhạc nhẹ rượu ngon, hơn hết kẻ đến loại quán bar này đều là những người có thân phận đặc thù, dù không phải cao sang thì cũng là kẻ không lộ diện ánh sáng được, một diễn viên tuyến mười tám như nàng sẽ không gây nổi sóng gió gì.

Ngồi trên sofa phủ vải da cao cấp, bàn con sáng bóng trước mặt bày một bình rượu Whisky và ly tumbler thủy tinh. Bình rượu đã vơi đi phân nửa, trong không khí náo nhiệt đèn mờ, Kỷ Miên vừa uống rượu vừa hút thuốc.

Nàng gác một tay lên thành sofa, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa, chỉ đó đốm lửa đỏ le lói, gương mặt giấu trong bóng tối không biết nghĩ gì.

Nếu có người quen trước kia của Kỷ Miên ở đây, lập tức sẽ tự giác tránh xa mười mét ngay, vì chỉ khi con báo tuyết tâm trạng cực tệ mới như thế, mà một khi tâm trạng đã tệ thì chỉ có vài thứ làm Kỷ Miên vực dậy tinh thần. Tỷ như rượu, tỷ như thuốc lá, hoặc là...

Chậm rãi thả làn khói mỏng, Kỷ Miên đưa tay rót rượu, một mình uống rượu một mình vui.

Kỷ Miên nghĩ thì đúng, nàng chẳng qua là một diễn viên tôm tép, ở nơi này cũng chẳng ai biết nàng cả. Nhưng nàng đã quên mất diện mạo bản thân cũng là một vũ khí hạng nặng.

Một mỹ nhân tóc xám trắng, đơn độc ngồi uống rượU, giữa một đám nhảy nhót điên cuồng và các bàn thác loạn tiệc tùng khác, rõ ràng tạo nên sự đối lập rõ rệt. Phút chốc vài cậu ấm con chiêu chú ý đến, huýt sáo trêu ghẹo.

Kỷ Miên hôm nay tâm trạng không tốt, không có hứng thú đùa với đám trẻ ranh đó, lạnh lùng uống rượu của mình. Bất chợt một cô nàng ăn mặc vô cùng nóng bỏng, đung đưa mái tóc xoăn dài đến eo, uyển chuyển đạp trên đôi giày cao gót mười hai phân cầm ly rượu đi đến.

"Sao lại uống rượu một mình thế tiểu muội muội? Tâm tình không tốt? Muốn tỷ tỷ bồi một lúc không~" Vừa nói cô nàng vừa tự nhiên ngồi xuống cạnh Kỷ Miên, tự nhiên dán đến.

Kỷ Miên nhàn nhạt liếc cô nàng một cái, không biểu lộ hứng thú, nhưng cũng không đuổi đi, chỉ ngậm điếu thuốc rít một hơi.

Cô nàng kia chết mê chết mệt bộ dạng này. Nàng ta ra vào nơi này thường xuyên, dạng người nào cũng lăn lộn qua, nhưng một lãnh mỹ nhân như vậy, đúng là lần đầu trông thấy. Nhìn dáng vẻ lạnh lẽo nhưng lại cấm dục quyến rũ kia, đúng là có khả năng ăn thông mọi chủng tộc.

Cô nàng nóng bỏng tự nhiên dán ngực mình vào cánh tay Kỷ Miên, sóng mắt rập rờn: "Ngươi tột cùng là Alpha hay Omega nha?"

Kỷ Miên lạnh nhạt: "Liên quan đến ngươi?"

Cô nàng kia không giận còn cười rộ lên. Có tính khiêu chiến lại thần bí, như vậy mới thích chứ. Cô nàng kia hưng phấn vô cùng, đưa tay cướp lấy điếu thuốc trên tay Kỷ Miên cũng hút một ngụm, phà hơi cười ngả ngớn: "Vậy để ta giới thiệu được không, ta họ Vương, là một Omega xà tộc." Nói đến đây ám muội bổ sung: "Kỹ thuật không tồi, loại nào cũng chơi được."

Lời nói tới như vậy mà không hiểu nữa thì chỉ có kẻ đầu đất.

Với một nơi như thế này, đám Alpha và Omega thuộc các tộc không có gen chung thủy, chuyện đi tìm bạn giường nhiều cả bó. Không kể chuyện 419, hợp mắt một chút thì kéo lên giường, kẻ khôn ngoan sẽ không để xảy ra tiêu kí, chỉ làm tình, còn nếu có tiêu kí, thì phiền phức tốn thời gian và tiền bạc đi tẩy.

Thậm chí tùy tiện tìm một Omega ở hộp đêm, cũng có thể buổi sáng vừa đi tẩy tiêu kí về đấy.

Nói chung với những tộc nhân không đặt trọng chuyện "cả đời một bạn đời" thì việc sinh hoạt tính dục thuộc kiểu "gặp dịp thì chơi" rất phong phú. Tộc báo tuyết cũng mệnh danh là một tộc không chung thủy. Từ đời cố cụ, hình như chẳng có con báo tuyết nào dám đụng vào tộc thiên nga cả. Ai chả biết tộc thiên nga chung tình cỡ nào, đụng tới loại đó không vui. Nói vậy chỉ là muốn ví dụ về lựa chọn cách sống của các tộc nhân mà thôi.

"Ngươi tìm nhầm đối tượng rồi." Kỷ Miên ngữ khí lạnh nhạt, hớp một ngụm cạn ly rượu trên tay.

Thái độ lạnh lùng như vậy đã nói rõ, Kỷ Miên không có hứng thú.

Chung quanh một vài người chú ý đến, ồn ào nổi lên.

"Gì thế? Cả Vương tỷ mà cô ta cũng dám từ chối? Lợi hại rồi đấy!"

"Con nhãi này từ đâu chui ra vậy? Đám Omega ông đây vừa dụ dỗ được đều bị cô ta câu mất hồn, dáo dác tìm cách bắt chuyện rồi kìa! Đệt, một con nhãi non thôi mà không biết nể mặt ai gì xấc!"

"Con nhãi này đúng là chưa thấy mặt bao giờ, hình như là lần đầu đến!"

"Có cái gì hay! Xời, ta thấy bộ dạng này, chắc lại là Alpha con tư sinh của nhà nào chạy đến đây làm màu thôi!"

Một tên công tử mặc đồ áo khoác da đắt tiền, tóc vuốt keo dựng đứng và đeo khuyên tai mỏ neo đang cùng vài tên đàn em đi đến hướng này. Sắc mặt cả đám đều là ngả ngớn, giữa hàng chân mày mang theo hơi thở tàn độc.

Đám đông càng trở nên ồn ào, hứng thú la hét.

Ai không biết đây là Vạn công tử- Vạn Thành Kiệt có tiếng ăn chơi của đất Kinh Thành này, hắn ta vốn vừa mắt Vương tỷ từ lâu, bất quá Vương tỷ lại chê hắn ta nhỏ tuổi không chơi. Hiện tại cô nàng tóc trắng xám kia so với Vạn công tử còn non nớt hơn vài phần, phỏng chừng Vạn công tử đã không vui vì cô ả dụ dỗ mất Omega hắn vừa mắt.

Đám người kia biết sắp có chuyện rồi, lập tức huýt sáo cười nói ồn ào, chờ đợi Vạn công tử đi giáo huấn người. Dù sao chuyện Vạn công tử đi giáo huấn người trong bar cũng nhiều rồi, một lần so với một lần càng thêm tàn nhẫn. Tháng trước có một tên Alpha phục vụ chỉ vì bưng rượu đi ngang bàn Vạn công tử, hắn không hợp mắt liền đánh cho một trận, còn phế luôn nửa đời sau người ta.

Chung quy Vạn gia thế lực ngầm rất lớn, cũng không ai dám đắc tội, vậy nên đa phần chỉ tận lực tránh né họ Vạn và ôm tâm lý vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

"Này, con ranh! Thấy Vạn công tử không biết chào một tiếng à?" Một tên đàn em có gương mặt như chuột, quát lạnh Kỷ Miên.

Kỷ Miên đã có chút say, ngón tay thon dài đỡ trán, nàng nheo đôi mắt lam khước rượu nhìn một đám người tự nhiên xuất hiện trước bàn mình. Nhưng sau đó không thèm đếm xỉa, móc bao thuốc ra lại châm một điếu.

Vương tỷ bị từ chối hai, ba lần cũng không còn thiện ý ban đầu. Đứng dậy vuốt tóc cười khanh khách: "Tiểu muội muội nếu còn lếch khỏi đây được thì chúng ta hẵng nói chuyện tiếp đi." Nói đoạn lại uyển chuyển đi luôn, tìm kèo khác mà gạ gẫm.

Vạn Thành Kiệt cười lạnh, đưa tay ngăn cản tên đàn em xừng xổ lao đến, đánh giá Kỷ Miên từ trên xuống dưới, móc mỉa: "Ngươi là Omega?"

Nhất thời cả đám xung quanh liền cười ầm lên. Không phải không có Omega trong bar, nhưng cô ả này vừa được Vương tỷ để mắt đến, thế nên tám phần là Alpha, nay lại bị Vạn Thành Kiệt hỏi như vậy, người ta liền nghĩ hắn đang chế nhạo cô ả tóc trắng xám ẻo lả.

Một Alpha lại mọc ra gương mặt trắng trẻo của Omega, đây cũng ảnh hưởng rất lớn đến khí tiết phái mạnh a.

"Phải thì sao? Không phải thì sao?" Kỷ Miên gác tay lên thành sofa, dùng ngón tay đỡ lấy vầng trán hơi nghiêng, ngà say hỏi ngược lại.

Lúc này ánh sáng mờ ảo trong bar vô tình chiếu vào góc này, sáng bừng một chút dung mạo của Kỷ Miên, Vạn Thành Kiệt thoáng sững sờ, không nghĩ túi da con ả này tốt thế.

"Gia đây không hợp mắt ngươi. Nếu ngươi là Omega thì chỉ cần hậu hạ ta và đàn em một đêm, ta thả ngươi đi. Còn nếu ngươi là Alpha..." Vạn Thành Kiệt cười lạnh nói tiếp: "Thế thì đành xin lỗi với phối ngẫu tương lai của ngươi, vì sau hôm nay ngươi phải trở thành kẻ bất lực."

Lúc này tiếng cười và la hét châm chọc càng ầm ĩ hơn.

"Đúng là tác phong chỉnh người của Vạn gia càng lúc càng ghê rồi! Tại hạ bái phục, ha ha!"

"Cơ mà ta thấy dù cô ả là Alpha đi nữa, nếm chút mới lạ cũng được đấy chứ! Chậc chậc, nhìn gương mặt kia, ném dưới thân làm vài lần cũng thư thả đi!"

"Ha ha, vậy ngươi đợi một lát đi! Nghe thử xem cô ta nói là Alpha hay Omega, mà là sao đi nữa, cứ để Vạn gia chơi trước, chúng ta húp miếng canh thừa cũng không tồi!"

...