Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 74: Vì ta cứ phải ngắm ngươi mãi



Ôn Duyệt Văn nhìn điệu bộ gấp như lửa dí mông của lão đại, đuôi mắt giật giật. Lão đại, ngươi còn chút tiền đồ nào không vậy? Ít nhất cũng phải thể hiện được khí thế tộc rồng oai vệ chứ! Phong thái lãnh đạm hoàng gia của ngươi đâu?!

Hắn tiến đến, nheo đôi mắt hoa đào yêu mị của mình, cười tươi rói: "Lão đại không cần lo lắng, người đã mang đến rồi đây."

Âu Thùy Tiệp Á Luân "ừ" một tiếng rồi nhìn lướt qua Kỷ Miên, nháy mắt đờ cả người, cặp chân mày anh khí nhíu chặt vào nhau.

"Khụ, buổi trưa tốt lành, điện hạ?" Kỷ Miên chào hỏi. Tính ra đây là lần đầu tiên nàng gọi nhãi rồng này là "điện hạ" đấy. Bất quá sắc mặt đối phương có hơi không đúng.

Âu Thùy Tiệp Á Luân kéo tay Kỷ Miên, xoay nàng một vòng như chong chóng, sau đó nghi hoặc với Ôn Duyệt Văn: "Không phải ngươi đón lầm người rồi đi? Con báo đó có tỷ muội song sinh gì sao?"

Đại khái không tin người trước mắt này là Kỷ Miên.

Kỷ Miên co rút khóe môi. Con mịa nó vì cái gì không tin nàng???

"Khụ... Cái này lão đại, ta cũng không rõ ràng." Ôn Duyệt Văn tỏ vẻ vô tội.

Bên kia Chử Kiên và Sơ Úc Thần đã tranh thủ chụm đầu vào nhau rủ rỉ.

"Ta nói rồi mà, kiểu bánh bèo như vậy làm sao có thể là tẩu tử uy vũ của chúng ta!" Sơ Úc Thần giận nghiến răng.

"Nhưng nàng cũng nói mình là Kỷ Miên mà?" Chử Kiên hoang mang.

"Ngươi cái đồ bò ngu ngốc này, tranh đấu của Omega trong nội trạch ngươi làm sao hiểu? Nói không chừng đây là thuật dịch dung trong truyền thuyết đấy!"

"Thiên a, ta tưởng nó chỉ có trong tiểu thuyết thôi chứ!"

Hai cái đại Alpha bắt đầu suy diễn ra một đống thuyết âm mưu sinh động và khốc liệt.

"Không lầm người rồi đi?" Âu Thùy Tiệp Á Luân vẫn vô cùng hoang mang, nhìn Kỷ Miên như thể nhìn một vật thể lạ lẫm nào đó chưa xác định được danh tính.

Kỷ Miên đen mặt, hít một hơi sau đó hạ cước.

"Tê–" Nhãi rồng cảm nhận được chân bị giẫm quen thuộc, bình tĩnh rút chân, quay về Ôn Duyệt Văn cho lời bình: "À, thế này thì không sai đâu."

Ôn Duyệt Văn: "..."

Kỷ Miên: "..."

Chử Kiên, Sơ Úc Thần: "..."

Ha ha, lão đại bị ăn đến sít sao rồi!

Âu Thùy Tiệp Á Luân lại một bộ không tin nổi nhìn Kỷ Miên, sau đó mất năm giây mới lấy lại bình tĩnh, nhếch mép nói: "Vì sáng nay giáo quan đột nhiên có buổi triệu tập, không thể đi đón ngươi được."

Kỷ Miên sửa sửa một chút mép váy, thản nhiên: "Ta biết."

"Có ăn sáng chưa?" Âu Thùy Tiệp Á Luân thăm hỏi.

"Rồi." Nghẹn một hơi, Kỷ Miên cũng quan tâm: "Ngươi chuẩn bị cho thi đấu sao rồi?"

Nàng không có quan tâm tới nhãi rồng này đâu, nàng chỉ quan tâm thắng thua vì mặt mũi toàn con dân nước N thôi. Đúng vậy, Kỷ Miên trong lòng phi thường khẳng định.

Âu Thùy Tiệp Á Luân ý cười càng rạng rỡ hơn, dung mạo có thể yêu nghiệt đến mức đem mọi chủng loại mê đảo quên hết cả thần trí. Kỷ Miên bối rối dời đường nhìn, thấp giọng nói: "Ngươi thế này lỡ câu dẫn ai thì sao hả?"

Chết tiệt, bộ dạng xinh đẹp như vậy còn không biết đi thi đấu hay là đi thi sắc đẹp nữa!

Âu Thùy Tiệp Á Luân phẩy tay: "Không sao, ở đây ta luôn đeo len mắt, đừng sợ."

Đại ý người ta cũng quá quen thuộc Âu Thùy Tiệp Á Luân mê hoặc người khác chỉ trong năm giây, các giáo quan và bạn học Alpha cực lực biểu quyết, buộc nhãi rồng phải đeo len mắt, hạn chế sức sát thương của mình.

Đùa à, Omega trong tháp đã ít, nhãi rồng này còn muốn câu dẫn đi hết, muốn bọn họ sống sao đây hả. Cái chính nữa là nha đầu này xinh đẹp đến độ có thể đem Alpha tươi sống bẻ cong luôn có được không! Quá hung tàn!!

Rồng con, ngươi phụ trách chiến lực cao là được rồi, đừng có ham hố luôn khoản xinh đẹp như hoa! Bọn ta không cho!

Âu Thùy Tiệp Á Luân thình lình ép sát Kỷ Miên. Mùi trầm hương nhàn nhạt truyền đến. Vì tiện vận động nhãi rồng ăn mặc khá thoải mái và lộ liễu, do chiều cao nguyên cớ, khuôn ngực non nớt qua lớp vải bó phập phồng ngay trước mặt Kỷ Miên. Mặt nàng nóng lên, lắp bắp kháng nghị: "Nơi đông người, ngươi làm gì?"

"Sao hôm nay lại ăn mặc thành bộ dạng này?" Âu Thùy Tiệp Á Luân cười đến quá phận, nắm lấy tay Kỷ Miên.

"Ta mặc thế này thì làm sao! Ta cũng là Omega nhá, không lẽ không thể ăn diện!" Kỷ Miên xù lông.

Âu Thùy Tiệp Á Luân cười khẽ, sóng mắt như tơ, khàn khàn nói: "Tất nhiên là có thể. Chỉ có điều ngươi mặc thế này thật ảnh hưởng đến phần thi đấu của ta..." Ngừng một chút, nhìn vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu của con báo tuyết, nàng từ tốn bổ sung: "Vì ta cứ phải ngắm ngươi mãi."

Kỷ Miên: "..." Uy, con nhãi này, ai cho ngươi quăng thính như vậy hả! Còn nữa, tim đập thình thịch là thế méo nào! Mịa nó, không được đập!

Ôn Duyệt Văn, Chử Kiên, Sơ Úc Thần đầy mặt bị nhét thức ăn chó: "..."

Không phải nói hôm nay đến đây để tận mắt chứng kiến lão đại bị tẩu tử hành cho lên bờ xuống ruộng sao? Cái tình cảnh Alpha trêu chọc Omega thính tung trời và đỏ mặt này là gì.

Từ từ lão đại, để bọn ta đội thêm mũ bảo hiểm đã! Một cái mũ tuyệt đối không đủ!

"Khụ, ngươi đứng đắn một điểm cho ta!" Kỷ Miên hờn dỗi đẩy nhãi rồng kia ra, kéo xa khoảng cách.

Âu Thùy Tiệp Á Luân biết con báo nhỏ giận dỗi nên không trêu chọc nữa, chu đáo nắm tay đưa nàng đến khu nghỉ của đội hậu cần nước N. Vì mỗi vương tôn quý tộc đến đây mỗi lần thi đấu đều sẽ có một tổ hậu cần gồm chuyên gia dinh dưỡng, bác sĩ riêng và cũng như người hầu, tất cả được thu xếp vào một phòng nhỏ trong đấu trường.

Kỷ Miên được mang đến phòng của Âu Thùy Tiệp Á Luân, thoại nhìn càng giống kiến trúc nhã gian thời cổ đại hơn. Bên trong tổ hậu cần đã chuẩn bị sẵn một bộ salon da cao cấp, bàn con phía trước bày đồ ăn vặt và nước ép hoa quả. Trong phòng bật lò sưởi ấm áp. Từ nơi này phóng mắt có thể thấy bao quát được đài cao dựng giữa đấu trường, đó là nơi chốc lát các tuyển thủ sẽ thi đấu.

Ba người Ôn Duyệt Văn sớm đã bị lão đại cho ra chuồng gà, bất quá vẫn mặt dày lẽo đẽo đi theo vào nhã gian.

Âu Thùy Tiệp Á Luân ấn vai Kỷ Miên ngồi xuống salon, kéo cái áo khoác của mình giắt trên thành salon xuống, phủ lên bờ vai nhỏ nhắn của con báo nhỏ, dịu dàng: "Ở đây xem được rồi. Có đồ ăn vặt, à còn nữa, cái này cho ngươi ngoạn." Nói xong tiện tay nhét vào lòng Kỷ Miên một con thú nhồi bông hình con rồng béo bụng bự ục ịch.

Kỷ Miên: "..."

Thế là tiểu báo tuyết vô cùng thùy mị được phủ áo khoác, nhu thuận ôm gấu bông nhai bim bim chờ Alpha của mình đi làm chuyện lớn trở về... A, phui phủi cái miệng, Alpha của mình là cái quỷ gì!

Kỷ Miên xù lông: "Đừng có mà dỗ ta như dỗ trẻ con!"

Âu Thùy Tiệp Á Luân cười vui vẻ, đưa tay xoa xoa đầu Kỷ Miên, dỗ dành: "Ngoan, chờ ta~"

"Đừng có xoa, rối cả tóc!" Kỷ Miên tức giận đẩy vuốt rồng đi.

Còn đám người chung quanh thì hóa đá cả rồi, còn có xu hướng răng rắc sắp vỡ tan. Bọn họ vừa trông thấy cảnh tượng lịch sử gì? Quỷ thần thiên địa hỡi!

Điện hạ bình thường lãnh đạm như nước sẽ có một mặt dịu dàng như vậy? A phi, không đúng, điện hạ hôm nay đem Omega đến xem thi đấu. Thiên a, không phải bình thường điện hạ tránh xa Omega như tránh tà hay sao. Hôm nay cư nhiên đem một Omega mặt phấn nũng nịu đến. Tổ tông ơi, bọn họ hình như nhìn thấy Trữ phi tương lai có đúng không. Kiếp trước bọn họ đã tích đức gì mà kiếp này có vinh dự lớn như thế chứ!!

Lại nói, nước mắt lưng tròng, điện hạ nhà bọn họ trưởng thành thật rồi, cuối cùng thì heo nhà mình đã chịu đi ủi cải trắng!!

Ôn Duyệt Văn thấy đám người hậu cần như vậy cũng đầy mặt thương hại. Những đứa nhỏ đáng thương, có phải bị thức ăn chó nghẹn chết rồi đúng không?

Lúc này đã vang lên tiếng tu dài ngoài kia, báo hiệu các tuyển thủ mau vào sân.

Âu Thùy Tiệp Á Luân dặn dò đám người Ôn Duyệt Văn: "Trông chừng."

Ý tứ là trông chừng Omega nhà ta cho tốt. Cực kì kiệm lời và lãnh đạm, điển hình của tác phong hoàng gia, quý chữ như vàng.

Ôn Duyệt Văn: "Ha ha."

Tẩu tử là chân ái, đàn em là đồ bỏ đi, chỉ để sai vặt có đúng không.

Ba cậu giai kia nhanh chóng tìm chỗ ngồi xung quanh Kỷ Miên, Sơ Úc Thần còn rất không khách sáo, túm lấy bịch bim bim, cười hắc hắc: "Miên tỷ, ta ăn giúp tỷ một bịch nhé?"

Kỷ Miên gật đầu: "Tự nhiên đi, đồ của lão đại các ngươi mà."

Sơ Úc Thần bề ngoài thì cười nhưng bên trong thì thấm đẫm nước mắt. Tẩu tử à, ngươi sai rồi, đúng là đồ của lão đại bọn ta, nhưng huynh đệ bọn ta chỉ là đồ bỏ đi thôi!

Kỷ Miên chăm chú quan sát đám tuyển thủ lên đài, chỉ có tám người thôi, giáo quan bắt đầu phổ biến một chút thể lệ thi đấu. Những tuyển thủ đó đều là những thú nhân hậu duệ hoàng gia, tác phong lẫn khí độ đều không tầm thường dù rằng tuổi đời rất non nớt. Thế nhưng trong đám đông, Âu Thùy Tiệp Á Luân đang giả dịu ngoan đứng nghe phổ biến vẫn vô cùng nổi bật, không phải chỉ vì chiều cao 1m88 của nàng, mà còn vì khí chất nó nằm ở cái tầm duy ngã độc tôn và phách lối với cả thiên hạ. Cặp mắt xám tím lười biếng nhàn hạ kia đối lập hoàn toàn với không khí náo nhiệt căng thẳng xung quanh, điển hình là không đặt đối thủ nào vào mắt cả.

Thì ra đây là một mặt khác của nhãi rồng. Thờ ơ, lạnh nhạt nhưng đầy bá khí. Kỷ Miên thầm than.

"Miên tỷ không cần quá lo đâu. Thực ra thi đấu hằng năm có rất nhiều hạng mục, bao gồm săn bắt, bắn súng, kỹ năng sinh và các môn văn hóa, lễ nghi. Lão đại lúc nào cũng dẫn đầu cả. Thi đấu hôm nay là đối kháng cận chiến, vì mọi năm cái này là hạng mục mà các tuyển thủ đầu tư và yêu thích nhất, mới trở thành một hạng mục đấu loại riêng. Tháng trước lão đại dễ như trở bàn tay loại hết mấy đối thủ ở vòng bảng, một đường nhẹ như bay vào vòng trong đấy!"

Ôn Duyệt Văn nức mũi khoe khoang cho lão đại nhà mình. Dù rằng lão đại trọng sắc khinh bạn đi nữa, bọn ta vẫn hết lòng vì lão đại nga. Vì sự nghiệp cưa đổ tẩu tử, vì thức ăn chó lâu dài bền vững, bọn ta dốc hết vốn liếng.

...