Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 80: Vinh quang thuộc về ngươi



Mãi đến khi con thuyền của hai người Kỷ Miên lênh đênh xa bờ rồi, gió biển từng cơn mặn chát, Kỷ Miên mới rùng mình nhận ra điều không đúng.

Rồi cắn cái thuốc gì lại ngây ngô cùng nhãi rồng ra tận đây??

"Ây, ta nói, giữa biển thế này, ngươi không phải muốn tháo ta thành tám khối ném cho cá ăn chứ?" Kỷ Miên vuốt vuốt tóc nói.

Âu Thùy Tiệp Á Luân cầm mái chèo, nghi hoặc: "Sao ta phải đem ngươi cho cá ăn?"

Âm thầm bổ sung: ta ăn còn chưa đủ, lấy đâu cho cá?

"Không phải ta mới gây rắc rối cho ngươi sao." Kỷ Miên là nói tới chuyện của công nương Eira ban chiều.

Chậc, dù sao người ta cũng là công nương nha, xét theo quan hệ bang giao, nhãi rồng này sẽ không mất hứng đi.

"Nếu nói như ngươi, người bị tháo thành tám khối và đem cho cá ăn nên là Eira." Âu Thùy Tiệp Á Luân nhếch môi.

"Tại sao?"

"Cô ta dám gây sự với Omega của ta."

Kỷ Miên trắng mắt liếc: "Ai là Omega của ngươi, ăn nói linh tinh!"

Âu Thùy Tiệp Á Luân nhún vai, tỏ vẻ lão bà mình nói gì cũng đều đúng, ta làm Alpha chỉ cần cưng chiều là được. Kỷ Miên bị dáng vẻ này của nhãi rồng làm nghẹn lại.

Vì cái gì nàng càng lúc càng cảm thấy nhãi rồng rất vô lại?

Nếu Âu Thùy Tiệp Á Luân biết được suy nghĩ của Kỷ Miên chắn chắn sẽ đáp: hầu hết Alpha trong quá trình theo đuổi phối ngẫu đều vô lại, đương nhiên là phải mặt dày mới có lão bà rồi! Ai rảnh quản liêm sỉ cái rắm! Giữa lão bà và liêm sỉ, cái nào có thể đưa vào mồm? Đương nhiên là lão bà rồi!

Đột nhiên Âu Thùy Tiệp Á Luân buông mái chèo, đưa tay kéo Kỷ Miên đến gần mình, Kỷ Miên sửng sốt, nhíu mày: "Làm gì?"

"Suỵt, ngươi xem."

Kỷ Miên chưa hé miệng thì đã bị khung cảnh đột ngột thay đổi trước mặt làm choáng ngợp. Ánh trăng bị rặng mây mờ che khuất đã ló dạng, ánh trăng màu bạc chiếu xuống mặt biển, một vùng dưới đáy biển bừng sáng, là đá san hô phát sáng phản xạ lại ánh trăng. Lấp lánh màu sắc hắt lên không trung hóa thành từng dải màu lơ lững như dải cực quang.

Thật sự lãng mạn khôn tả. Thậm chí tưởng như có một lớp bụi phát sáng lấp lánh trên đỉnh đầu. Ánh trăng bạc, mặt biển êm ả, gió nhẹ và ánh sáng mong lung, tất cả hòa hợp đến mức làm hô hấp lỡ nhịp.

Giữa biển, Kỷ Miên đưa tay như thể sẽ chạm được những dải màu sắc rực rỡ đó. Thì thào: "Thật đẹp."

Âu Thùy Tiệp Á Luân dịu dàng ôm Kỷ Miên vào lòng, tỳ cằm lên đỉnh đầu con báo tuyết, đôi môi như hôn xuống làn tóc trắng xám.

"Sau này ta muốn nắm tay ngươi cùng ngắm hết mọi cảnh phồn hoa cẩm tú cho đến gạo muối dưa cà của nhân gian." Âu Thùy Tiệp Á Luân nhẹ nhàng nói.

Bình minh, hoàng hôn, cực quang... ta muốn cùng ngươi thấy hết mỹ cảnh ấy.

Thời khắc nào ngươi sẽ muốn cùng một người đi hết quãng đời còn lại?

Nếu nói lúc đó Kỷ Miên không rung động là nói dối.

Nàng không giống những Omega được hưởng cưng sủng lớn lên, cuộc đời nàng như thể một trang tiểu thuyết không hoàn thiện, chưa bước vào đời đã vấy bẩn đầy vết mực. Nàng không học được sự ngây thơ trong sáng hay ấm áp tri kỉ của những Omega khác. Con người nàng chỉ có thô lỗ. Nhưng hôm nay, nữ nhân này, xinh đẹp như một vị thần trong thần thoại ở cung điện ánh trăng, sẽ bước đến và nói rằng muốn cùng nàng ở bên nhau cả đời...

Giữa ta và nàng, trừ một đêm ngoài ý muốn thì còn có gì đáng ghi nhớ? Có tài đức gì để nhận được sự ôn nhu của nàng? Ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vẫy vùng trong bùn lầy dơ bẩn.

Kỷ Miên yên lặng không đáp.

Có những thứ ánh sáng xinh đẹp và hư ảo như cực quang, biết là đẹp nhưng chẳng thuộc về ta.

Lặng lẽ ngắm từng dải cực quang lộng lẫy. Âu Thùy Tiệp Á Luân lôi ra một vật, là tấm huy chương mạ vàng có chạm trổ hoa văn nguyệt quế, phần thưởng hôm nay của nàng, nhẹ nhàng tròng vào cổ Kỷ Miên.

"...Ngươi đưa ta cái này làm gì?"

"Vì năm nay ngươi đến, vậy nên vinh quang này thuộc về ngươi." Âu Thùy Tiệp Á Luân vuốt tóc Kỷ Miên.

Đối diện với ánh mắt tím xám nhu tình đó, Kỷ Miên vô cùng mất tự nhiên tránh đi. Thật con mịa nó quá phạm quy rồi có được không! Bình thường nhãi rồng đã có thể đem mọi chủng loại ăn thông, nay được bonus thêm hiệu ứng màu hồng dịu dàng và khung cảnh lãng mạn. Sát thương trí mạng nó phải là một tỷ dame!

Cực phẩm ngay sát bên, cả hai độc thân lại ở thuyền nhỏ, giữa biển lênh đênh... cái này mà chơi thuyền chấn thì phải biết! Khụ, càng lúc hình ảnh càng không trong sáng nữa rồi.

Kỷ Miên dùng hai tay bưng lấy cái huy chương, phụng phịu: "Đưa cho ta rồi, vạn nhất Vương hậu hỏi đến thì sao?"

Âu Thùy Tiệp Á Luân từ chối trả lời câu hỏi này, lại lấy ra một vật nho nhỏ nữa nhét vào tay Kỷ Miên.

"Di, đây là màu son áp trục trong bộ sưu tập chưa ra mắt của DanRose?" Kỷ Miên hít khí lạnh.

DanRose là hãng son nổi tiếng thế giới của nước P, đây đều là loại son ưa dùng của vương công quý tộc cũng như các vị có tiếng tăm trong giới giải trí. Cái quý của nó không chỉ là mặt hàng cao cấp mà còn biểu thị đẳng cấp, hằng năm chỉ sản xuất giới hạn. Và mỗi bộ sưu tập mỗi lần tung ra, chỉ sản xuất chừng mười bộ là cùng. Trên thế giới, người có thể sở hữu được một bộ son DanRose đếm trên đầu ngón tay!

Thứ nằm trên tay nàng lại là thỏi được đánh giá là màu son áp trục trong bộ son mới sắp ra mắt của DanRose? Con mịa nó, cái này cũng quá khủng bố rồi!

"Quà tặng ngươi đóng máy bộ phim đầu tiên." Ngữ khí nhãi rồng hiển nhiên.

Kỷ Miên chau mày, suy đoán một hồi: "Cái này sẽ không phải ngươi ăn trộm của Vương hậu chứ?"

Nhãi rồng: "..."

"Ta nói đúng rồi? Dám ăn trộm đồ của mẹ đi cho Omega, ngươi sẽ bị đánh gãy chân!" Kỷ Miên nói.

"Không phải." Âu Thùy Tiệp Á Luân cơ hồ co rút khóe môi rồi. Uy, con báo nhỏ, ngươi không thấy chủ đề sai sai rồi sao? Lý ra Omega được Alpha tặng quà làm đẹp nên thẹn thùng chứ?

Hoặc là, trực tiếp thử bôi son, tốt nhất là không có gương, ta sẽ giúp ngươi xem có đẹp không, sẵn tiện ăn luôn lớp son đó... Khụ, hình ảnh hơi sai rồi.

Kỷ Miên cứ vậy ngây ngô cùng nhãi rồng ngắm biển cực quang cả một giờ. Sau đó được nhãi rồng đem trở về bờ biển, vì Âu Thùy Tiệp Á Luân phải ở lại tháp Cực Quang vậy nên đám người Ôn Duyệt Văn bị đóng gói đá đi nay lại tự lần mò trở về, thực hiện trọng trách đưa tẩu tử về nhà.

Thật đúng là một đám nhỏ đáng thương.

Trên đường trở về từ tháp Cực Quang, Kỷ Miên nhận được điện thoại của Lý Nhị. Đại khái [Phù Hoa] bên kia đã quay xong những cảnh cuối cùng và đóng máy, sau giai đoạn tu bổ hậu kì sẽ tiến hành tổ chức lễ đóng máy, sau lễ đóng máy hôm sau cũng sẽ là ngày công chiếu toàn quốc.

Lý Nhị dặn dò Kỷ Miên chú ý các công tác tuyên truyền của đoàn phim, cũng như chia sẻ các bài báo nhằm PR cho bộ phim sắp tới. Đây là bước đầu chuẩn bị cho công cuộc debut của nàng.

Kỷ Miên đều nghe theo thu xếp của lý Nhị. Nàng vừa nghe điện thoại vừa mân mê thỏi son trên tay, dưới nắp son là ký hiện màu son #520.

Chợt phì cười, thì ra tâm tư của nhãi rồng đó cũng tinh tế phết ấy chứ.

...

Chẳng mấy chốc đã đến buổi lễ đóng máy của [Phù Hoa], trước đó một tuần thì Mộ Bạch Chi đã bay tới bay lui giữa nước Y và P, hai đất nước nổi tiếng với sự gấm vóc phồn hoa dành cho phái đẹp. Và tất nhiên, Mộ Bạch Chi tham gia tuần lễ thời trang mùa hạ nổi tiếng của nước Y, đã sớm tìm được cho bản thân bộ váy mới nhất cho buổi lễ đóng máy.

Sau đó còn tỏ lòng rộng lượng trước mặt hai mẹ, tỏ ý muốn giúp Kỷ Miên chọn lễ phục. Đại khái là bộ lễ phục nàng ta cất trong đáy tủ, đem ra cho Kỷ Miên.

Nếu không phải Kỷ Miên đã quá rành tâm tư cái trà xanh, phỏng chừng cũng bị dáng vẻ thân thiết và chân thành của nàng ta đánh lừa.

Bộ lễ phục này của Mộ Bạch Chi có tên là Phiên Nhiên, là tác phẩm đời đầu của nhà thiết kể nổi danh KL của nước N. Bất quá, bộ lễ phục này từng có một vị Ảnh hậu mặc qua rồi, sau này trong buổi lễ thương hiệu nổi tiếng, Mộ Bạch Chi đã dùng tài nguyên công ty chiếm được cái váy này, tuy nhiên khi mặc lên thì người ta đã đào lại tấm ảnh Ảnh hậu năm xưa.

Chỉ có thể dùng trăng trên trời và thứ trăng giả rác rưởi để hình dung. Đại khái Mộ Bạch Chi mặc lại cũng là bộ váy ấy, năm đó Ảnh hậu chói sáng cả thảm đỏ lừng danh, còn với nàng ta thì như một thảm họa.

Vì màu của bộ váy lấy chủ đạo là đỏ cam, tông thiết kế mạnh với từng cụm lông vũ được đính lên để tạo nên cảm giác chim vàng oanh một bước sẽ bay cao. Sự kết hợp giữa những đường cắt xẻ táo bạo và lông vũ mềm mại thật sự hài hòa đến khó tin. Nó không chỉ thể hiện sự phá cách của nhà thiết kế mà còn là thử thách dũng khí của người mặc. Nếu không có đủ khí chất áp xuống bộ váy mà mặc lên chỉ cơ bản giống như một tên hề.

Và thực sự scandal đầu tiên oanh tạc nhất của Mộ Bạch Chi cũng là bộ váy này. Nàng ta thiên hướng vẻ đẹp mềm mại trong sáng, lúc mặc bộ váy này lên cảm giác cứ như một kẻ cố kéo dài tuổi đời mình lên, hoàn toàn không tôn được phong tao quyến rũ của Ảnh hậu kia.

Thế nên chỉ có thể dùng "thảm họa thảm đỏ" để hình dung.

Nay Mộ Bạch Chi đem nó ra cho Kỷ Miên, chẳng thà nói muốn nàng xấu mặt. Vì nàng cũng chỉ mới hai mươi tuổi, lấy đâu ra đủ sự thuần thục tuổi tác mà áp nó xuống.

"Ây da, ta thấy vai diễn của muội muội trong phim dù chỉ là một kỹ nữ nhưng khí chất rất là yêu diễm, rất thích hợp với bộ váy này đâu. Đảm bảo có thể hào quang tứ phía nha~"

Mộ Bạch Chi nhiệt tình nhét cái váy vào tay Kỷ Miên.

Kỷ Miên nhếch môi, tỏ vẻ ngây thơ cầm cái váy ướm thử lên người: "Phải không nha?"

"Phải mà, mẹ nói thử xem!" Nói xong Mộ Bạch Chi còn ôm cánh tay Mộ Tuyết kế bên tìm ủng hộ.

Mộ Tuyết chăm chước một chút. Cũng cảm thấy Mộ Bạch Chi nói có lý, gật gật đầu.

...