Nhất Định Là Do Ánh Trăng Quá Sáng

Chương 1



“Du Lượng, chiều thứ Năm tuần sau cậu rảnh không? Đi với tôi đến một nơi.”

Đây là câu hỏi vang lên bên bàn cờ, sau trưa một ngày thu nắng vàng rực rỡ.

Du Lượng không ngẩng đầu, tiếp tục bày cờ: “Thứ Năm tuần sau? Chưa biết. Cậu muốn đi đâu?”

“Ai da, cậu mau nói cậu có rảnh hay không đi.”

“Tôi dù có rảnh cũng chưa chắc đã rảnh.” Du Lượng vẫn lãnh đạm, tiếp tục bày cờ.

“Cái gì gọi là ‘dù có rảnh cũng chưa chắc đã rảnh’?” Bên kia bàn cờ, giọng nói của thanh niên đầy sửng sốt, “Du Lượng? Anh trai à? Anh có thể hân hạnh ngẩng đầu lên không?”

Cuối cùng Du Lượng cũng buông kỳ phổ xuống, trước lúc ngẩng đầu đã nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi, “Nói đi, Thời Quang, rốt cuộc là cậu muốn tôi cùng cậu đi đâu?”

Thời Quang đắc ý, vỗ tay thành tiếng: “Nói ra thì dọa cậu sợ mất. Không biết cậu có hứng thú tham quan nơi quán quân Cúp Bản Ưng Thị lớn lên không?”

“Là quán quân giải Cờ vây thanh thiếu niên Cúp Ưng Thị.” Chỉnh lại lời cậu nhưng vẫn gật đầu.

Cho nên, vào một buổi chiều tháng Mười bình thường như bao ngày bình thường khác, câu lạc bộ Cờ vây trường Trung học số 13 đột nhiên nghênh đón chòm sao Song Tử nức tiếng trong giới cờ vây thời gian gần đây, Du Lượng và Thời Quang.

“Không ngờ cậu lại dụ được anh Du Lượng đến đây?”

Vẻ mặt Giang Tuyết Minh khó có thể tin được, thậm chí còn nghẹn họng, không nói được lên lời. Cô nàng kéo thằng bạn nối khố vô tâm vô tính từ trong đám người đến một góc khuất, hận không thể dùng một cái loa hét vào tai Thời Quang: “Thời Quang, cậu bị điên rồi hả? Người kia là Du Lượng, là Du Lượng đó!”

“Du Lượng thì làm sao? Ui, ui, ui, đừng kéo áo mình.” Thời Quang không phục mà giật lại tay áo của mình từ trong tay cô nàng, lầm bầm: “Không phải chỉ là một chức vô địch thế giới thôi sao? Mình cũng được đó!”

“Vậy cũng coi như giống nhau hả, anh trai? Cậu thắng hiểm Ko Yeong Ha có nửa mục, năm ngoái tất cả đều nhờ Du Lượng mà chúng ta mới vững vàng giành được chức vô địch!”

Bên kia phòng học, đám học trò náo nhiệt vây kín Du Lượng, nhao nhao như chim non đòi thức ăn mà xin chữ ký.

Thời Quang nhìn một cái, rồi quay đầu lại, buồn bực lên án: “Không phải là do Giang Tuyết Minh cậu sao? Mình có ý tốt kéo Du Lượng tới đây hướng dẫn các cậu đánh cờ, cậu lại coi trọng người ta hơn mình? Còn chút tình bạn nối khố nào không hả?”

“Ai thèm nối khố với cậu…” Giang Tuyết Minh nhíu mày khịt mũi, trừng mắt nhìn cậu, “Không phải chính cậu chủ động nói muốn trở về đây thăm câu lạc bộ Cờ vây hay sao?”

“…”

“Mình nói với cậu rồi đó, đợi lát nữa Cốc Vũ đến, xem cậu có nghe lời mình hay không.”

“Chờ đã, liên quan gì đến Cốc Vũ?”

“Liên quan nhiều là đằng khác…” Giang Tuyết Minh nổi giận, đầu ngước lên sắp ngang với bầu trời, “Người ta bây giờ là bạn trai mình!”

“Cậu… cậu chờ đã! Giang Tuyết Minh, đến cậu cũng có người thích? Không phải, Cốc Vũ nghĩ gì thế?”

“Thời Quang, cậu cút cho tôi!”

Họp mặt Câu lạc bộ Cờ vây có sự tham gia của những thành viên đã tốt nghiệp đến những thành viên mới, đây coi như là lần đầu tiên. Ngô Địch, Cốc Vũ, Giang Tuyết Minh đã đại học, Hà Gia Gia dựa vào cờ tướng mà đi Bắc Kinh, Thời Quang cũng đã mười chín tuổi, bắt đầu bước vào thời thành tích hoàng kim.

Trải qua ba năm cố gắng cùng với tên tuổi của Thời Quang, hiện nay câu lạc bộ Cờ vây đã trở thành câu lạc bộ có tiếng tăm nhất trong trường Trung học số 13, thậm chí có không ít người yêu cờ vây vì muốn thơm lây danh tiếng của Thời Quang mà tình nguyện đăng ký theo học tại trường Trung học số 13 này. Nói đến cái tên Thời Quang, hiện nay còn có một truyền kỳ về thiên tài, dù sao không phải ai cũng có thể mười mấy tuổi mới chân ướt chân ráo học đánh cờ, hai năm sau đã phân hạng, bốn năm đã giành được quán quân giải Thanh thiếu niên Cúp Ưng Thị. Tốc độ tiến bộ như tên lửa này, ai thấy cũng không thể không nói một tiếng ‘thiên phú’.

Các bạn học trong trường Trung học số 13 từ lúc nghe tin Thời Quang về trường hướng dẫn đánh cờ đã vô cùng mừng rỡ, nào ngờ khi Thời Quang đến còn mua một tặng một, dẫn theo Du Lượng về cùng.

Thế này quá tốt, thần tượng chân chính trong giới cờ vây đã đến rồi. Ai còn muốn nhìn Thời Quang làm gì nữa?

Nhìn người bị đám học sinh cấp ba vây kín đến không thể thoát thân, Thời Quang không kìm được ôm đầu ca thán: “Mình ngốc quá mà. Ngô Địch, cậu nói xem, sao mình lại đột nhiên nghĩ ra ý tưởng này chứ? Tại sao lúc đó mình lại muốn dẫn cậu ta về cùng?”

“Anh ấy có thể đến đây khiến tất cả mọi người đều rất vui mừng.” Ngô Địch đồng tình, “Cậu đừng nghĩ nhiều, cậu mời được anh Du Lượng tới đây, chúng mình rất vui.”

“Gì chứ, cậu ta thì là ‘anh Du Lượng’, mình thì chỉ là Thời Quang…” Thời Quang gục xuống bàn, nhỏ giọng lầm bầm, “Ngô Địch, cậu thế này thật là bất công.”

Ngô Địch dở khóc dở cười chỉnh lại tóc mình, ngại ngùng đẩy gọng kính: “Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, gọi ‘anh’ nghe kỳ lắm.”

“Kỳ chỗ nào mà kỳ?”

“Thì gọi là anh Thời đó…”

“Vậy thì nên gọi thế nào?”

“Được rồi, được rồi, đừng ép người ta nữa, dù sao Thời Quang cậu đâu phải là không thừa nhận, đừng bắt bẻ chuyện này nữa, được không?”

Lúc này cuối cùng Du Lượng cũng đã ký tên xong, không dễ gì mới chen qua được đám người thoát ra ngoài, giải cứu Ngô Địch đang rối rắm đến đỏ cả mang tai.

“Xin chào, vừa rồi không kịp tự giới thiệu…” Cậu thoải mái vươn tay tới trước mặt Ngô Địch. Trước mặt tất cả mọi người, cậu luôn nho nhã, lễ độ, đoan chính, mẫu mực như vậy, “Tôi là Du Lượng. Thật vui khi được mời đến tham quan trường cũ của Thời Quang.”

“Không, không, là vinh hạnh của chúng tôi!” Ngô Địch cầm tay của cậu, vẻ mặt hưng phấn, xúc động, “Hoan nghênh, hoan nghênh, anh Du Lượng, chúng tôi… chúng tôi đều không thể ngờ được Thời Quang có thể mời anh tới…”

Thời Quang trợn mắt há hốc mồm nhìn bạn nối khố của mình, mà Du Lượng chỉ lễ phép cười với Ngô Địch một tiếng, sau đó liếc Thời Quang: “Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi tới trường Trung học số 13.”

Nhân lúc thành viên trong câu lạc bộ Cờ vây bày bàn đánh cờ, đám người Thời Quang tìm một khu trống trên sân thượng, rảnh rang ôn chuyện.

Chưa tới mười phút, Giang Tuyết Minh thiếu chút nữa kể sự tích chói lọi tè ra quần của Thời Quang lúc ba tuổi. Ngô Địch càng quá đáng hơn, kể lại chuyện năm lớp tám Thời Quang bị Gia Gia ép đánh cờ, cuối cùng bị thua, phải nhảy xuống hồ, lời kể sinh động vô cùng, đám người Thời Quang đứng nghe đều không chặn được miệng của cậu ta.

Du Lượng lại cảm thấy thú vị, nhướn mày: “Cậu nói ván cờ đó Thời Quang thua?”

Thời Quang ôm ngực, cố gắng lấy lại danh dự cho mình: “Không phải, khi đó tôi rất lâu không đánh cờ, hơn nữa lúc ấy vốn chưa từng học đánh cờ, căn bản đánh không lại. Hà Gia Gia bắt nạt người!”

Du Lượng quét mắt nhìn cậu một cái, mặt không cảm xúc, ánh mắt lại đầy chế nhạo: “Đánh thắng tôi, lại để người khác bắt nạt?”

“Du Lượng!” Rõ ràng biết cả rồi, còn giả bộ gì chứ? Thời Quang tức giận trừng cậu, “Nói vậy lúc chín tuổi cậu chưa từng thua?”

“Có người nào đó lớp Mười bị thua thảm.”

“Xem cậu kìa, có vẻ rất tự hào? Thắng ván cờ đó có gì đáng kiêu ngạo? Đâu phải cậu không biết lúc đó tôi thế nào?”

Du Lượng chỉ cười.

Thời Quang càng tức, tố khổ với Ngô Địch: “Cậu mau đòi lại công bằng cho mình đi, Ngô Địch! Cậu ta vô địch thế giới đó! Có ai lại bắt nạt người như vậy không!”

Đến lúc này Du Lượng không nhịn được bật cười: “Không phải cậu cũng cầm Cúp thế giới rồi sao?”

“Sao giống! Đâu phải là thắng cậu!” Thời Quang vặn lại.

Du Lượng không đáp, chỉ xoay đầu, ánh mặt trời mùa thu sau trưa giấu nét mặt mềm mại của cậu vào trong vầng sáng rực rỡ.

Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Thời Quang, vào một buổi chiều ảm đạm. Ký ức ban đầu của cậu về cậu bé kia chỉ là một giọng nói ngây ngô, bởi lúc đó còn nhỏ khờ dại, cậu đã chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn.

“Có phải cậu sợ thua nên mới không dám đánh?”

Du Lượng không sợ. Cho nên cậu ngẩng đầu, buông kỳ phổ, lần đầu tiên nhìn cậu bé má phính đối diện, cũng lần đầu tiên đối diện với vận mệnh của mình… Chỉ là khi đó cậu sống trong bình thủy tinh, không nghe thấy được tiếng gõ của vận mệnh vào thế giới của mình.

Nhưng mà từ chín tuổi đến mười lăm tuổi, từ mười lăm tuổi đến mười chín tuổi, mười năm, cậu đã nghe rõ tiếng vang của vận mệnh.

Thời Quang tựa như một ngôi sao băng vụt qua, sáng lạn rơi vào thế giới của cậu, phá nát bình thủy tinh quanh cậu. Cậu bàng hoàng, cậu hoài nghi bản thân, cậu hoang mang, thất vọng, bất lực… Tất cả nhược điểm của cậu đều từ cái tên ‘Thời Quang’ này mang đến, tựa như ông trời cuối cùng cũng trả lại cây xương sườn về cho cậu.

Mà vòng quanh quẩn lại, nhân sinh của cậu cuối cùng đã tiếp nhận mảnh thiên thạch cản đường cậu không cách nào đẩy đi được.

Nếu có người hỏi cậu có muốn quay lại con đường bằng phẳng, thiên hạ vô địch trước kia hay không, Du Lượng sẽ chỉ cười.

Có lẽ vẻ ‘mặc kệ người khác nói’ hiện trên mặt cậu quá rõ ràng, Giang Tuyết Minh vừa cẩn thận nghiền ngẫm, vừa thay Thời Quang gây chuyện bỏ chạy cười làm lành giải thích: “Anh Du Lượng, anh đừng để bụng, con người Thời Quang là như vậy đấy, tức lên là không biết suy nghĩ. Cậu ấy chỉ muốn phân cao thấp với anh, muốn đánh cờ với anh, chứ không có ý gì khác…”

Không ngờ Du Lượng lại gật đầu: “Tôi biết.” Lại suy nghĩ một lúc, nghiêm túc bổ sung, “Tôi cũng muốn lúc nào cũng có thể đánh cờ với cậu ấy.”

Thấy cậu không phật ý, Giang Tuyết Minh mới thả lỏng, nhân lúc Thời Quang không có ở đây, cảm xúc dâng trào mà nói: “Anh Du Lượng, anh không biết đấy thôi, lúc ở câu lạc bộ Cờ vây, Thời Quang rất để tâm đến anh!”

“Đúng đúng đúng, lúc dự thi, Thời Quang còn bám lấy tôi không ngừng hỏi cậu có trong đội hình dự thi của trường Thực Nghiệm không!” Ngô Địch bổ sung, “Thật ra lúc đó chúng tôi đều cảm thấy khó hiểu, rõ ràng lúc chín tuổi Thời Quang đã từng giành được cúp Quán quân toàn thành phố, thế nào lên Trung học lại như quên sạch, không biết chút gì… Nhưng nhìn thực lực của cậu ta hiện giờ, thật đúng là thần đồng.”

Du Lượng hiểu rõ chuyện giữa Thời Quang và Chử Doanh, thản nhiên giải thích thay Thời Quang: “Có lẽ là lâu không đánh cho nên quên sạch, phải bắt đầu lại từ đầu.”

Ngô Địch cười ngốc: “Cũng không hẳn. Nhưng may mà cậu ấy thông minh, tiến bộ rất nhanh. Lúc cậu ấy nói muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, chúng tôi còn….”

Giang Tuyết Minh vỗ tay cậu, nháy mắt mấy cái, Ngô Địch lập tức dừng lại, ngượng ngùng đẩy mắt kính.

“Đúng… đúng lúc. Bên kia đã đấu cờ xong!” Giang Tuyết Minh nói, “Chúng ta đi phục bàn cho mọi người đi, anh Du Lượng.”

Vì vậy cuộc trò chuyện cứ thế mà gác lại.

Thời Quang đang phục bàn giúp các bạn học lớp mười, Du Lượng cũng hướng dẫn cờ. Trong phòng học cờ không ít người vây quanh hai cậu mong được hướng dẫn và ký tên, Du Lượng càng không ít lần hướng dẫn cờ theo sắp xếp của Viện cờ, nhưng hướng dẫn cho đám học sinh cấp 3 nhiệt thành thế này vẫn là lần đầu.

Sự đơn thuần, nhiệt thành sùng bái này như khiến cậu nảy sinh một cảm giác hoàn toàn mới lạ.

Nói đến đây, Thời Quang có  rất thích hướng dẫn cờ cho đám trẻ. Thầm nghĩ như vậy, cậu chợt nghe thấy tiếng người đặt quân cờ lên bàn.

“Cậu chính là Du Lượng?” Người tới có giọng nói bình thản không gợn sóng, nhưng quân cờ lại đặt xuống vị trí xấu.

Xảo trá.

Du Lượng ngẩng đầu lên, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào bên cạnh bàn cờ đã xuất hiện một thanh niên cao gầy, mặc áo sáng màu cùng áo khoác cao bồi, cổ đeo tai nghe. Như không kiên nhẫn chịu đựng ánh mắt quan sát của cậu, người nọ ‘bụp’ một tiếng thổi một quả bong bóng, nhai kẹo cao su rồi nói: “Cốc Vũ.”

Du Lượng gật đầu.

Cốc Vũ cúi đầu nhìn mặt bàn: “Cậu đang phục bàn cho bọn họ sao? Nơi này, tại sao không bẻ?”

Du Lượng quan sát đánh giá cậu hồi lâu: “Ở đây không cần quá nghiêm khắc.”

“Vậy nếu như tôi muốn bẻ thì sao?” Cốc Vũ cầm một quân cờ đặt xuống bàn, “Cậu đối phó thế nào?”

Du Lượng không nói, cũng không chút nghĩ ngợi đặt xuống một quân cờ.

Cốc Vũ đánh tiếp.

Du Lượng không nghĩ ngợi đánh tiếp.

Cốc Vũ suy tư vài giây, nhíu mày, đánh tiếp.

Quân cờ chẳng mấy chốc đã dày đặc, bầu không khí căng như dây đàn. Qua vài nước cờ, Cốc Vũ chăm chú nhìn bàn cờ, đột nhiên ném quân cờ trong tay vào hộp. Cậu ngẩng đầu, đánh giá Du Lượng, trầm thấp hừ một tiếng: “Cậu ta rời khỏi câu lạc bộ Cờ vây là vì muốn đánh cờ với cậu?”

Du Lượng bất ngờ.

Cốc Vũ cười nhạo một tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người định rời đi.

Du Lượng bước theo nửa bước: “Cậu có ý gì?”

Cốc Vũ ngừng lại, nhìn cậu hồi lâu, nhướn một bên mày: “Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Năm lớp mười, từ lúc thua cậu, Thời Quang vẫn luôn cố gắng thắng cậu một lần trong cuộc thi năm sau, kết quả cậu lại không đến cuộc thi trẻ con đó nữa. Thời Quang muốn bắt kịp cậu, chỉ có thể đăng ký học kỳ thủ chuyên nghiệp. Nhưng cuộc thi Trung học năm đó lại không cho phép kỳ thủ chuyên nghiệp tham gia dự thi.”

“Sau đó…”

Cốc Vũ cười lạnh một tiếng: “Câu lạc bộ Cờ vây có tôi không có cậu ta, có cậu ta không có tôi.”

Cốc Vũ xoay người đi, Du Lượng lặng người thật lâu mới quay đầu, tìm kiếm Thời Quang.

Tìm kiếm Thời Quang dường như đã trở thành bản năng của cậu, mà vào lúc này, bản năng như một ngọn lửa lớn thiêu đốt cậu.

Thời Quang đang tựa người lên lan can, bên cạnh chỉ có Giang Tuyết Minh, hai người đang nói chuyện phiếm giữa những tiếng ồn ào trên sân thượng.

Khoảnh khắc đó giữa, Du Lượng cho là có lẽ mình nghe lầm, nhưng lỗ tai của cậu rõ ràng truyền cho đầu óc cậu rằng trong đoạn đối thoại của bọn họ xuất hiện từ ‘thích’.

“Cậu được lắm!”

“Được cái gì mà được…” Thời Quang tức giận lầm bầm, “Mình cảnh cáo cậu, Giang Tuyết Minh, rõ ràng là cậu nói mình dẫn người tới…”

“Mình chỉ nói cậu dẫn người trong lòng tới, ai ngờ người tới lại là Du Lượng.”

Thời Quang bị cô nàng dọa sợ: “Cậu nói nhỏ chút! Lỡ như người khác nghe thấy thì sao?”

Giang Tuyết Minh cười hì hì: “Bị nghe thấy không phải càng tốt sao? Mình cảm thấy Du Lượng cũng thích cậu.”

“Ấy ấy ấy, cậu đừng có đoán mò, Du Lượng là ai chứ…” Thời Quang cúi thấp đầu, đá chân, “Chuyện này không đùa được đâu.”

“Ai da, mình biết rồi. Nhưng mà trước đó mình không hề biết anh ấy vì tìm cậu mà tới tận đây đấy.”

“Chị gái à, người ta vì tinh thần một lòng theo đuổi cờ vây mà tìm mình đánh cờ, đầu óc cậu có thể trong sáng một chút không hả?”

“Đầu óc mình không trong sáng chỗ nào?”. Truyện Đoản Văn

“Mình… Cậu… Xem như mình nói không lại cậu. Cậu không hiểu được đâu, bỏ qua đi.”

“Này.”

“Gì nữa?”

“Cậu quyết định thế nào rồi?”

“Quyết định thế nào là thế nào?” Thời Quang không hiểu, nhìn ánh mắt chân thành của Giang Tuyết Minh, vẻ mặt chuyển sang bất đắc dĩ, “Không thế nào cả, cứ đánh cờ với cậu ấy như này thôi.”

“Hả? Cứ thế này?”

“Không thì sao? Cậu ấy gia thế hoàn mỹ, gia đình hạnh phúc, được người người hoan nghênh, cũng không thiếu người theo đuổi.” Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy sau đầu Thời Quang, ánh sáng rực rỡ không chiếu tới sợi tóc đen mềm mại sau gáy, “Mà mình thì cùng lắm chỉ là đối thủ của cậu ấy.”

“Thời Quang…”

“Không phải chứ, chị Giang à, chị có thể đừng bày ra vẻ mặt đó không? Làm đối thủ thì có gì không tốt? Mình đã nói với cậu rồi, các cậu chưa hiểu hết về cậu ấy.”

“Hiểu gì cơ?”

“Du Lượng…” Thời Quang muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đầu cười. Nụ cười kia nhuộm ánh nắng, ấm áp tựa như tà dương, “Mình hay nghĩ, nếu như không có mình… lúc này cậu ấy sẽ đánh cờ với ai? Có người nào khác chịu đánh cờ với cậu ấy không? Phải chăng chỉ có ba và sư huynh của cậu ấy? Hay là vẫn giống như lúc nhỏ, chỉ một mình cậu ấy ngồi ở hội sở phục bàn, đến đêm khuya mới chịu về nhà?”

“Một mình đánh cờ không phải rất cô đơn sao?”

Thời Quang ngẩng đầu, cả người treo ở trên lan can, cười: “Cho nên mới nói, mình muốn làm đối thủ của cậu ấy. Cậu ấy cũng muốn làm đối thủ của mình, cả đời này sẽ không bỏ rơi mình.”

Cả đời.

Lời ước hẹn dài như vậy.

Lúc chín tuổi, cậu sợ hãi cuộc sống cả đời truy tìm thần cờ, mà bây giờ cậu lại không chút do dự dâng hiến cuộc đời này, hơn nữa cậu tin tưởng bản thân sẽ không bao giờ hối hận.

Đôi khi, ngay cả Thời Quang cậu cũng cảm thấy không thể tin được.

Tại sao ông trời lại khiến cậu và Du Lượng gặp gỡ nhau? Lại để ván cờ đầu tiên trong đời cậu là đối diện với Du Lượng?

Đây là vận mệnh ngẫu nhiên, hay là tất nhiên đây?

Thời Quang nghĩ không ra.

Từ khi Chử Doanh rời đi, cậu không dám nghĩ đến những thứ mình quý trọng nữa.

Đêm hôm đó trên đường trở về, Du Lượng vô cùng im lặng.

Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cậu, lại theo sự di chuyển của taxi mà nhanh chóng lùi về sau. Du Lượng đắm chìm trong bóng tối, bần thần đến ngay cả tài xế taxi hỏi cũng không nghe thấy.

“Mệt sao?” Thời Quang lặng lẽ ghé sát tai cậu hỏi.

Lúc này Du Lượng mới hoàn hồn, như là đột ngột bừng tỉnh.

Cậu chăm chú nhìn Thời Quang, nghiêm túc nhìn hồi lâu, mới lắc đầu: “Không mệt, chỉ là…”

“Chỉ là…?”

Du Lượng mím môi, ánh mắt né tránh. Cậu lấy điện thoại ra.

‘Tinh’ một tiếng, điện thoại của Thời Quang nhận được một tin nhắn mới: “Cả đời, cậu thật sự nghĩ như vậy sao?” – Người gửi: Du Lượng.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng lại.

“Tôi…” Cậu sửng sốt ngẩng đầu nhìn Du Lượng, ánh mắt hoảng hốt như một con thú nhỏ, tựa như chỉ một giây sau đó sẽ vì sợ hãi mà mở cửa xe chạy trốn.

Nhưng cậu đã sớm qua lứa tuổi tông cửa xe bỏ chạy rồi, bởi vì cậu biết Du Lượng tuyệt đối sẽ không cho phép cậu chạy trốn.

“Cậu… Rốt cuộc cậu đã nghe được những gì?”

Du Lượng nhìn thẳng phía trước, không nhìn cậu, hai tai đỏ lên: “Toàn bộ.”

“Cậu… Tôi… Chuyện đó…”

Du Lượng ngắt lời cậu, lần này không dùng tin nhắn nữa: “Cậu nghĩ như vậy thật sao?” Cậu hỏi, ánh mắt như ánh trăng nhìn thẳng vào mắt Thời Quang, tựa như năm mười lăm tuổi, bọn họ cách khung cửa sổ nhìn nhau, không che không chặn, không thể ngăn cản.

Vì vậy Thời Quang như bị ma xui quỷ khiến gật đầu, rồi lại gật đầu lần nữa.

Ánh trăng này quá sáng, sáng đến khiến trái tim cậu như dâng trào.

Du Lượng cũng gật đầu, chỉ nói một chữ: “Được!”

Cậu ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, trong xe mờ tối, Thời Quang chỉ có thể nhìn thấy phần gáy cậu như đỏ ửng lên.

Thời Quang thầm nghĩ, nhất định là do ánh trăng quá sáng, là do ánh trăng quá sáng.

o0o Hết o0o

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!