Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 44



Cao Gia Tuấn quả nhiên đuổi theo vào rừng, lúc hắn vào rừng, thậm chí cũng không có một chút do dự. Một Mã Tiểu Lộ bị thương, một người có thể trực tiếp dùng ba điểm tích lũy đổi được quyền miễn trừ trừng phạt đáng giá để hắn mạo hiểm.

Hormone tuyến thượng tăng vọt khiến tâm tình Cao Gia Tuấn rơi vào trạng thái hưng phấn. Thân ảnh Mã Tiểu Lộ đang chạy ngay trước mắt, cơ hồ nằm trong tầm tay. Lúc này hắn đã không rảnh để tự hỏi vì sao một người phụ nữ bị thương có thể tự do chạy trong rừng, vả lại rõ ràng mắt nhìn thấy cô ta ở ngay trước mắt mà hắn vẫn không đuổi theo kịp.

Thẳng đến khi Mã Tiểu Lộ vẫn luôn chạy trốn ở phía trước đột nhiên ngừng lại, cô ta bỗng nhiên xoay người hướng về phía Cao Gia Tuấn nở một nụ cười tươi.

Quang ảnh huyết sắc chiếu lên mặt Mã Tiểu Lộ làm cho nụ cười này có vẻ dị thường quỷ dị.

Cao Gia Tuấn trong lòng lúc này mới đột nhiên dâng lên một loại cảm giác hoảng loạn. Trực giác đến trễ nói với hắn ta rằng tuyệt đối không thể tiến lên phía trước nữa, phía trước có điều gì đó cực kỳ nguy hiểm!

Tuy nhiên, trực giác này thực sự đến quá muộn! Cao Gia Tuấn vừa mới dừng bước, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy đau nhói, đầu đột nhiên kêu ong ong, sau đó một trận trời đất quay cuồng, hắn đã không cách nào khống chế thân thể được nữa nên lảo đảo ngã về phía trước.

Sau khi Cao Gia Tuấn ngã xuống, phía sau hắn chính là Đổng Phi đang đứng thình lình. Đổng Phi thoải mái ném gậy gỗ trong tay xuống, nhìn Cao Gia Tuấn quỳ rạp trên mặt đất, cười như ánh mặt trời xán lạn.

Lúc Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng trở lại phòng y tế của trường, Tôn Thiến Thiến đã xử lý xong vết thương cho Phương Chi Du. Đầu cũng băng bó thêm lần nữa, bộ dạng Phương Chi Du cũng bởi vậy mà trở nên rõ ràng.

“Yo, cư nhiên là một tiểu tử mi thanh mục tú.” Tiếu Mạc Hàng thấy vậy cười trêu chọc.

Phương Chi Du nghe vậy đắc ý dào dạt, chỉ là hắn không có cách nào mặc được quần áo nên tạm thời ở trần thân trên, bộ dáng đắc ý thoạt nhìn có chút buồn cười.

Tề Tư Nguyên suy nghĩ một chút cảm thấy như vậy cũng khó coi liền cởi áo khoác của mình muốn đưa cho Phương Chi Du. Kỳ thật thân hình hai người không khác biệt lắm, áo khoác của cậu vẫn có thể đưa Phương Chi Du mặc được, so với không có quần áo vẫn tốt hơn.

Ai mà biết, tay cậu vừa mới cầm quần áo đưa ra đã bị Tiếu Mạc Hàng ngăn cản.

Tề Tư Nguyên nhìn Tiếu Mạc Hàng, chỉ thấy anh cười tủm tỉm khoác lại quần áo cho cậu, sau đó cởi áo khoác của mình ném về phía đầu Phương Chi Du: “Mặc vào.”

“Mẹ kiếp!”Phương Chi Du bất mãn gào lên: “Tôi không cần quần áo thối của anh, dơ muốn chết! Tôi muốn quần áo của Nguyên Nguyên cơ. ”

“Tưởng bở, nếu không mặc thì ở trần đi!”Tiếu Mạc Hàng cho Phương Chi Du một ánh mắt lạnh như băng.

Phương Chi Du lẩm bẩm một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mặc áo khoác mà Tiếu Mạc Hàng đưa.

“Chúng ta nên đi đâu bây giờ?” Phương Chi Du nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động nói tiếp: “Hiện tại đã hơn năm giờ sáng, cách thời gian trừng phạt tiếp theo hơn mười phút. Chỉ hơn hai giờ nữa là đến tám giờ, đó là lúc kết thúc theo quy tắc của trò chơi. Tuy nhiên, chúng ta lại không biết những người xử phạt tiếp theo sẽ là thứ gì. ”

“Nếu không biết là thứ gì, như vậy đi đâu cũng giống nhau.” Tiếu Mạc Hàng nói, vẫn là thái độ không sao cả.

Quả thật vì không biết trong tương lai sẽ xảy ra nguy hiểm gì nên cũng không thể phòng bị, Tiếu Mạc Hàng nói không sai, chỉ cần còn ở trong khuôn viên ngôi trường này, như vậy đi đâu cũng giống nhau. Lúc này đây, Tề Tư Nguyên cũng không biết nên tính toán cho bước tiếp theo như thế nào.

“Hai người vừa ra ngoài nói chuyện gì?” thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Yến Nam Thụy đột nhiên vang lên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt Tiếu Mạc Hàng. Vấn đề của hắn lại không liên quan gì đến vấn đề mà mọi người vừa thảo luận.

Hắn rất ít quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác nên câu hỏi này ngược lại có vẻ thập phần đột ngột.

“Tùy tiện nói chuyện phiếm, ví dụ như tình cảm chẳng hạn.” Tiếu Mạc Hàng cũng nhìn lại Yến Nam Thụy, cà lơ phất phơ trả lời.

Phương Chi Du ở một bên hô “cắt” một tiếng tỏ vẻ khinh thường, mà Tôn Thiến Thiến do hấp thụ giáo huấn trước kia nên không nhiều lời, cũng không dễ dàng tham gia vào trong bọn họ.

Mà Tề Tư Nguyên lúc này lại phi thường mẫn cảm, Yến Nam Thụy cũng không phải là một người thích thăm dò chuyện riêng tư của người khác, nếu hắn hỏi những lời này như vậy liền có vẻ như hắn…

“Có lẽ chuyện mà hai người nói chính là về thân phận đặc thù của cậu?” Yến Nam Thụy chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tiếu Mạc Hàng, tầm mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi ánh mắt của Tiếu Mạc Hàng.

“Thân phận đặc thù của tôi?” Tiếu Mạc Hàng ra vẻ kinh ngạc.

Phương Chi Du trong lòng cũng cả kinh, thầm nghĩ Yến Nam Thụy chẳng lẽ cũng là người chơi lâu năm nên nhìn ra sự khác biệt của bọn họ? Nếu thật sự là như vậy, xác suất xuất hiện người chơi lâu năm trong lớp này cũng quá cao rồi?

“Cậu chính là quỷ.” Yến Nam Thụy không chút khách khí cũng không chút lưu tình trực tiếp nói, đúng là phong cách làm việc trước sau như một của hắn.

Một câu nói nhẹ nhàng lạnh như băng này khiến Phương Chi Du cùng Tôn Thiến Thiến nghe được lại giống như long trời lở đất, lập tức sợ ngây người.

Tiếu Mạc Hàng cũng không có ý định phủ nhận đến cùng, tâm tình của anh thản nhiên giống như lúc Tề Tư Nguyên hẹn anh đi ra ngoài vạch trần: “Đúng vậy. Sau đó thì sao, cậu còn muốn nói gì nữa không?” hắn biết nếu để cho Yến Nam Thụy ở cùng một chỗ với bọn họ, không phải là một quyết định quá chính xác.

“Anh… anh…” Phương Chi Du giật mình chỉ vào Tiếu Mạc Hàng, một lúc lâu cũng nói không được một câu hoàn chỉnh. Hắn vẫn cho rằng anh ta cũng giống như mình là một người chơi lâu năm…Không nghĩ tới…

Còn Tôn Thiến Thiến thì cả kinh lui về phía sau một bước, trực tiếp đánh đổ bình thuốc trong tay, bình rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ vụn. Cô lại hoảng hốt muốn chụp lại nhưng chung quy tốn công vô ích.

Đáng tiếc, mặc dù Tôn Thiến Thiến tạo ra động tĩnh lớn như vậy nhưng bốn người ở đây lại không có ai bị cô hấp dẫn lực chú ý. Lực chú ý của mọi người vẫn như cũ đặt ở trên người Tiếu Mạc Hàng.

Tôn Thiến Thiến thở phào nhẹ nhõm, lại bỗng nhiên phát hiện, hiện trường ngoại trừ cô ra, những người khác tựa hồ cũng không vì thân phận của Tiếu Mạc Hàng mà sinh ra bầu không khí khẩn trương sợ hãi gì, cho dù là Phương Chi Du, bất quá cũng chỉ là giật mình mà thôi. Trong lúc bất chợt, Tôn Thiến Thiến liền cảm thấy chuyện này hình như không đáng để sợ hãi hoảng hốt như vậy.

Tề Tư Nguyên đưa tay xoa xoa mi tâm. Chuyện nên tới sẽ tới. Cậu có thể nghĩ đến thì Yến Nam Thụy sớm muộn gì cũng có thể phát hiện ra, điều này cũng không làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Chỉ là cậu vốn cho rằng phải tới thời gian trừng phạt tiếp theo thì những người khác mới có thể phát hiện ra nhưng hiện tại, chân tướng đã được phơi bày sớm hơn dự kiến. Điều duy nhất mà cậu lo lắng chính là liên minh của bọn họ vốn sẽ bởi vậy mà tan rã vào thời điểm này.

Như vậy nó sẽ là một tình huống rất xấu được xảy ra vào đêm trước khi bọn họ còn chưa biết người xử phạt mới sắp tới là thứ gì.

Phương Chi Du nói “anh” nửa ngày, Tiếu Mạc Hàng lại không để ý tới hắn mà vẫn nhìn chằm chằm Yến Nam Thụy, trong ánh mắt của anh mang theo dò xét.

“Cậu đừng nhìn tôi như thế.” Yến Nam Thụy lạnh lùng nói với Tiếu Mạc Hàng: “Nếu Tề Tư Nguyên lựa chọn thay cậu giấu diếm, hơn nữa cùng cậu trở về, như vậy ít nhất có thể chứng minh cậu đối với chúng tôi tạm thời là vô hại. Tề Tư Nguyên có thể nghĩ đến vấn đề này thì cơ bản tôi cũng có thể nghĩ đến. Chỉ là, tôi không muốn bị giấu diếm, cần phải xác nhận một chút. ”

“Thì ra là thế.” khóe miệng Tiếu Mạc Hàng nhếch lên một nụ cười, anh gật đầu.

“Nếu đã hợp tác, không bằng thẳng thắn nói chuyện. Thân phận của cậu đặc thù, như vậy sự tồn tại của cậu là vì cái gì? Cậu có bất kỳ tin tức đặc biệt nào không?” Yến Nam Thụy tiếp tục hỏi.

“Có nhưng tôi không thể nói.” Tiếu Mạc Hàng ngược lại là thành thật.

“Nguyên nhân là gì?” Yến Nam Thụy truy vấn.

“Sự tồn tại của tôi ảnh hưởng đến sự cân bằng của trò chơi nên hệ thống kỳ thật không vui khi nhìn thấy sự tồn tại của tôi. Nếu bây giờ tôi can thiệp vào trò chơi, hệ thống cũng sẽ đưa ra các biện pháp trừng phạt cho phù hợp. Lệnh trừng phạt này không chỉ nhằm vào tôi mà các người cũng phải gánh chịu cùng. Vì vậy, tôi chỉ có thể – bước đi trên rìa của các quy tắc. ”

Yến Nam Thụy hơi híp mắt cũng không có đáp lại, tựa hồ đang tự hỏi điều mà Tiếu Mạc Hàng nói.

“Anh… anh là người xử phạt à? Không đúng, không đúng, khí tức trên người anh không đúng! Anh chẳng lẽ là người giám thị!”Phương Chi Du chỉ vào Tiếu Mạc Hàng, trợn tròn mắt nói.

“Người giám thị”, đây là lần thứ hai Tề Tư Nguyên nghe thấy từ này trong buổi tối hôm nay.

Chính xác thì “người giám thị” này đến tột cùng là gì?

Tiếu Mạc Hàng nhìn thoáng qua điện thoại di động, anh cũng không quá muốn giải thích mọi chuyện vào thời điểm này cho nên nói: “Thời gian trừng phạt sắp bắt đầu, các người thật sự muốn ở chỗ này cùng tôi nói về chủ đề này sao? ”

Không nghĩ tới, Yến Nam Thụy lại hiếm khi mỉm cười, hắn nói: “Cậu không phải nói nếu không biết nguy hiểm là gì thì đi đâu cũng giống nhau sao? Vậy chúng ta vẫn ở lại đây cũng vậy phải không? ”

“Được rồi.” Tiếu Mạc Hàng bất đắc dĩ, xem ra Yến Nam Thụy nhất định muốn anh đưa ra một đáp án.

“Tôi là một người giám thị hoặc có thể nói tôi đã từng là một người giám thị, nhưng bây giờ thì không phải. ”

“Người giám thị là gì?” Yến Nam Thụy truy vấn.

Tề Tư Nguyên cũng nhìn Tiếu Mạc Hàng, kỳ thật cậu cũng muốn biết đáp án, giờ phút này ngay cả Tôn Thiến Thiến cũng mở to hai mắt nín thở ngưng thần lắng nghe.

Chỉ có Phương Chi Du đến lúc này mới trở nên có chút sợ hãi Tiếu Mạc Hàng, hắn lặng lẽ sờ soạng tìm một góc làm tổ. Chỉ là, hắn đột nhiên lại nhớ tới mình còn đang mặc quần áo của Tiếu Mạc Hàng, nhất thời lại là bộ dáng hận không thể lập tức cởi quần áo xuống nhưng cố tình lại không dám.

“Đầu tiên, thế giới chúng ta đang ở hiện tại được điều khiển bởi một hệ thống, một thế giới kinh dị khác với thực tế. Trong thế giới này, bất cứ điều gì không thể tưởng tượng được đều có thể xảy ra. ”

“Hệ thống kiểm soát thế giới này tự gọi mình là Pandora. Cậu cũng thấy rằng hệ thống ở khắp mọi nơi, tuân thủ nghiêm khắc các quy tắc, dữ liệu nghiêm ngặt, rập khuôn lạnh băng giống như một loại máy móc có trí tuệ. ”

“Nhưng các người cũng cảm thấy hệ thống thỉnh thoảng lại trở nên giảo hoạt và ác độc, tựa như một người có hai nhân cách, cùng nó vốn rập khuôn lạnh như băng hình thành mâu thuẫn đối lập đúng không?”

“Như vậy, một sự tồn tại khác biệt với hệ thống rập khuôn chính là người giám thị.”

“Ý cậu là, hệ thống khống chế tất cả mọi thứ nhưng mà người giám thị lại khống chế được quy tắc và chúng tôi?” Yến Nam Thụy suy một ra ba.

“Gần như vậy nhưng không chính xác.” Tiếu Mạc Hàng đại khái cảm thấy đứng có chút mệt mỏi nên tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, còn cười tủm tỉm vẫy tay mời những người khác cũng ngồi, sau đó mới tiếp tục nói: “Tôi cũng không biết giữa thế giới hiện tại của chúng ta cùng thế giới thực có liên hệ gì. Thế giới này dường như được xây dựng dựa trên thế giới hiện thực nhưng nó hoàn toàn khác với thế giới hiện thực. ”

“Thế giới do hệ thống này khống chế, bao gồm hàng ngàn cảnh tượng tạo thành. Những gì chúng ta đã trải qua tối nay chỉ là một cảnh trong muôn vàn thế giới thế giới. ”

“Mà hệ thống chính là chúa tể khống chế ngàn vạn thế giới này, nó toàn năng không gì không làm được, nó giống như thượng đế của thế giới này.”