Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 47



Vệ Quốc Cường vốn bởi vì bị vứt bỏ mà tràn ngập bi thương cùng tuyệt vọng, trong nháy mắt khi nhìn thấy Trình Soái quay đầu lại, hắn lại một lần nữa dấy lên kinh hỉ cùng hy vọng: “Trình tử…”

Động tác Trình Soái trở về lần này hơi chậm, khi hắn cách Vệ Quốc Cường chưa đầy một mét đột nhiên dừng bước, ánh mắt cùng ngữ khí của hắn lúc này có một chút kỳ quái, từ trên cao nhìn xuống nói với Vệ Quốc Cường: “Cường tử, mày bị thương, chảy quá nhiều máu mà nơi này lại không có bác sĩ, nếu tao mang theo mày thì không thể chạy nhanh được.” hắn ta gần như gằn từng chữ mà nói ra những lời này.

“Không, Trình tử mày nghe tao nói, tao…”Vệ Quốc Cường muốn thuyết phục Trình Soái rằng chính mình không phải trói buộc, lại bị Trình Soái phất tay.

“Mày xem, mày đã yếu thành như vậy rồi. Có lẽ mày khó mà sống qua vòng chơi này. Thay vì bị người xử phạt giết hoặc những người chơi khác giết rồi trở thành điểm tích lũy của tụi nó. Không bằng —— không bằng mày thành toàn cho tao đi!”Trình Soái nói xong, bỗng nhiên rút ra cái rìu nhỏ giấu ở sau thắt lưng, hướng về phía Vệ Quốc Cường chém!

Biểu tình của Trình Soái lúc này trở nên dị thường dữ tợn và vặn vẹo: “Cường tử, xem như là huynh đệ tốt giúp mày, nếu tao có thể sống sót đi ra ngoài, tao sẽ giúp mày chiếu cố người nhà! ”

Vệ Quốc Cường tuy rằng khó có thể tin được hơn nữa còn có thương tích trên người nhưng tự nhiên không có khả năng ngồi chờ chết như vậy. Rất nhanh, hai người liền nhanh chóng xoay thành một đoàn.

Mà Lý Văn Đào bị một màn đột nhiên phát sinh trước mắt làm cho sợ ngây người! Hắn đã tỉnh táo lại từ nỗi khiếp sợ và phẫn nộ khi bị Hàn Ái phản bội, móng tay Trương Hướng Vinh đâm xuyên qua bả vai hắn khiến hắn đau đến mức không thể đứng thẳng lưng.

Nhưng sau đó, Lý Văn Đào rất nhanh ý thức được, Trình Soái đã điên rồi, ngay cả Vệ Quốc Cường mà hắn cũng muốn giết chết, huống chi là mình?

Sở dĩ hắn xuống tay với Vệ Quốc Cường trước là vì Vệ Quốc Cường bị thương, mà mình hiện tại cũng là một người mang thương tích!

Trốn! Không thể ở đây được nữa!

Lý Văn Đào giãy dụa từ trên mặt đất bò dậy, vết thương trên vai tựa hồ cũng không đau đớn đến vậy, hắn dốc hết toàn lực chạy về phía cửa phòng học.

Trong rừng cây nhỏ.

Cao Gia Tuấn lúc này đã tỉnh lại, xung quanh cơ thể lạnh như băng cùng khuôn mặt Đổng Phi phóng đại trước mắt.

Kỳ thật bộ dáng Đổng Phi rất đẹp nhưng trong mắt Cao Gia Tuấn khuôn mặt này lại phảng phất giống như ác ma âm hiểm tà ác.

Đổng Phi thấy Cao Gia Tuấn tỉnh lại, cao hứng nở nụ cười, cười đến mi mắt cong cong.

Cao Gia Tuấn lại bắt đầu hoảng sợ mà kịch liệt giãy dụa. Nhưng mà mỗi lần hắn nhúc nhích, thân thể hắn liền chìm xuống nước một phần, nước hồ lạnh như băng dần dần đè lên ngực hắn, nửa dưới thân thể bị bùn đất gắt gao bao bọc, cảm giác áp bách cơ hồ khiến hắn hít thở không thông.

“Mày… mày … tao…” miệng Cao Gia Tuấn không bị chặn lại giống như Ngô Mỹ Lệ, nhưng môi hắn trắng bệch, run rẩy nửa ngày cũng nói không nên lời.

Chậm rãi nhớ lại ký ức trước khi hôn mê, Cao Gia Tuấn lúc này hối hận không kịp, hành vi xung phong đầu tiên trong đời cuối cùng đổi lại là một kết quả như vậy.

Sau đó hắn nhìn thấy Mã Tiểu Lộ, cô ta đứng ở phía sau Đổng Phi, tay đầy máu tươi. Cô ta cũng giống như Đổng Phi, nở một nụ cười với hắn. Hắn biết, hắn tự cho là thông minh thiết lập bẫy bắt Mã Tiểu Lộ, ngược lại bị Mã Tiểu Lộ thiết kế dụ bắt!

Không đúng, đó là máu! Tại sao tay Mã Tiểu Lộ lại đầy máu tươi?

Cao Gia Tuấn hoảng sợ nhìn kỹ cơ thể, hắn muốn xác nhận trên người mình có vết thương gì hay không, nhưng mà hắn chỉ có thể nhìn thấy bả vai, bộ phận dưới ngực toàn bộ đều chìm trong nước. Cùng với ánh trăng màu máu chiếu lên mặt nước một mảnh đỏ thẫm, Cao Gia Tuấn loáng thoáng ngửi được mùi máu tươi.

Hắn hoảng sợ cực độ, trực giác cho rằng mình nhất định đã bị thương.

Bộ dáng chật vật của Cao Gia Tuấn khiến Đổng Phi cười ha ha, hắn cười nhẹ vỗ vỗ mặt Cao Gia Tuấn: “Đừng sợ đừng sợ, không phải máu của mày. Mày nhìn sang bên phải thử xem. ”

Cao Gia Tuấn trừng mắt hoảng sợ, theo lời Đổng Phi quay đầu nhìn sang bên phải thì thấy khuôn mặt trắng bệch của Ngô Mỹ Lệ.

Cùng với khuôn mặt không chút huyết sắc kia, trên cổ cô ta có dấu vết bị rạch, máu tươi từ trên cổ đang nhỏ tí tách xuống nước, tạo thành sự tương phản rõ ràng.

Khuôn mặt kia dán rất gần Cao gia tuấn, khoảng cách không đến 30 cm vào lúc này làm cho người ta có một loại ảo giác mặt dán mặt.

“Á! Á á ——” Cao gia tuấn rốt cục hoảng sợ đến kinh thanh thét chói tai. Hắn thậm chí trực tiếp khóc ra, nước mắt rơi đầy trên mặt, bản năng làm hắn giãy dụa lần nữa. Vì vậy, cơ thể của hắn nhanh chóng chìm xuống nước.

“Suỵt— hư quá—” Đổng Phi bắt lấy bả vai Cao gia tuấn, ý bảo hắn bình tĩnh một chút: “Bình tĩnh chút nào, mày không động đậy thì sẽ không sao, mày càng giãy dụa, sẽ càng chìm nhanh hơn thôi. ”

Cao Gia Tuấn cuối cùng cũng không hoàn toàn mất đi lý trí, nghe vậy quả nhiên dần dần dừng giãy dụa nhưng nước mắt lại vẫn không khống chế được mà tuôn ra.

“Mày nhìn mày thử xem, sao bị dọa thành cái dạng này rồi? Mày không nhớ sao? Mày đã nói với tao, miễn là không di chuyển thì sẽ không chìm, hãy cố mà ở đó, tiếp tục chống đỡ cho đến khi trời sáng thì mày sẽ cứu tao! ”

“Ha ha ha ha ha!” Đổng Phi nói xong những lời này, khó có thể ức chế che mặt cười điên cuồng, tay hắn che mắt, cười cười nhưng nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống.

Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng hắn cũng có cơ hội để nói ra những lời này!

Đến lúc này, ký ức trong đầu Cao Gia Tuấn mới giống như thủy triều dâng lên, mười năm trước, chuyện như thế này đã xảy ra ở cùng một địa điểm trở nên dị thường rõ ràng, rõ ràng đến từng chi tiết mỗi một biểu tình trên mặt mọi người khi đó!

Mười năm trước, bên hồ nhân tạo trong rừng cây nhỏ.

Vẫn là Cao Gia Tuấn thời học sinh, mặt lạnh ngẩng đầu sải bước đi phía trước, phía sau hắn là Lý Văn Đào và Từ Hiểu Nghị cùng Đổng Phi vẻ mặt đầy nước mắt đang bám sát bước chân của hắn.

Hàn Ái đi cuối cùng cười hì hì, thỉnh thoảng còn cầm mấy tảng đá nhỏ ném vào đầu Đổng Phi.

“Xin lỗi… tớ xin lỗi… tớ không dám nữa… các cậu thả tớ về nhà được không? Tớ xin lỗi… thực xin lỗi…” Đổng Phi nhỏ gầy bị mấy người bọn họ giữ chặt, ngay cả giãy dụa hắn cũng không dám, chỉ có thể liên tục khóc, liên tục xin lỗi, nhưng hắn ngay cả chính mình làm sai cái gì cũng không biết.

“Ồn muốn chết! Câm miệng lại!” Cao Gia Tuấn xoay người không chút khách khí đấm một phát về phía gò má Đổng Phi: “Mày là đồ đồng tính luyến ái ghê tởm! ”

“Ô… Không… tớ không có…” khuôn mặt Đổng Phi dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nó đã sưng lên, nhưng hắn vẫn cố gắng giải thích, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin, lắp bắp mà nhìn chằm chằm Cao Gia Tuấn.

Ai mà biết được chính ánh mắt như vậy ngược lại càng thêm chọc giận Cao Gia Tuấn, hắn hung hăng kéo tóc Đổng Phi: “Lại mẹ nó dùng loại ánh mắt này nhìn lão tử, lão tử sẽ móc tròng mắt mày ra! Thật mẹ nó ghê tởm!”

“Chính là ghê tởm chết đi được! Một người ghê tởm như mày mà dám thích Tuấn ca của tụi tao…” Hàn Ái ghét bỏ lại lấy một cục đá ném lên đầu Đổng Phi, mặt đầy chán ghét.

Ả cũng từng có ý đồ theo đuổi Cao Gia Tuấn nhưng Cao Gia Tuấn đến một cái liếc mắt cũng không thèm ban cho ả. Cho nên ả mới lấy lùi làm tiến, lần thứ hai lựa chọn Lý Văn Đào, lúc này mới có thể thời thời khắc khắc đi theo bên người Cao Gia Tuấn. Mà thằng Đổng Phi này lại là một người ghê tởm như vậy, còn dám thích Tuấn ca…

“Hàn Ái!” Cao Gia Tuấn lạnh lùng quát một tiếng, hắn ném cho Hàn Ái một ánh mắt cảnh cáo. Đây thật sự là một chuyện ngay cả nghe cũng cảm thấy dị thường ghê tởm!

Kỳ thật Cao Gia Tuấn cũng không quá mức kỳ thị đồng tính luyến ái, nguyên nhân khiến hắn cảm thấy ghê tởm nhất chính là Đổng Phi cư nhiên tỏ tình với hắn!

Một tên giấu đầu lòi đuôi, sợ hãi rụt rè, không có chỗ nào đáng lên được mặt bàn! Bị loại người này tỏ tình quả thực giống như ăn phải ruồi bọ vậy.

Đổng Phi không thể nghi ngờ là người không được hoan nghênh nhất trong lớp. Cao Gia Tuấn không thích nhưng lớp trưởng đại nhân cao cao tại thượng cũng lười phản ứng tới hắn, cho nên kỳ thật Cao Gia Tuấn thường xuyên nhìn thấy bạn học trong lớp không có việc gì tiến hành một ít trò đùa dai với Đổng Phi.

Ví dụ như nhốt hắn trong nhà vệ sinh rồi từ trên vách ngăn kế bên đổ nước xuống hắn. Ví dụ như trộm xé rách sách vở và bài tập trong cặp của Đổng Phi rồi cất lại cho hắn. Lại ví dụ như học sinh ở trường giống như Đổng Phi, đem chăn giường của hắn ném hết, đem hắn nhốt ở ngoài cửa cả đêm vân vân.

Cao Gia Tuấn nhìn thấy rất nhiều, cũng có lúc Lý Văn Đào và Đại Từ nhàm chán khi chê cười sẽ kể cho Cao Gia Tuấn nghe.

Theo Lý Văn Đào nói: “Áp lực học tập cuối cấp của mọi người quá lớn nên luôn luôn tìm kiếm một số trò tiêu khiển để giảm bớt áp lực. Chỉ là một vài trò đùa vô hại mà thôi. ”

Bạn cùng lớp ba năm, trước kia bọn họ chỉ đùa giỡn với Đổng Phi một chút, nhưng đúng là đến năm lớp 12, hành vi của bọn họ mới dần dần trở nên quá đáng.

Cho nên Cao Gia Tuấn làm lớp trưởng cũng ngầm đồng ý để những chuyện này tồn tại. Hắn đối với việc này làm như không thấy, nhưng cũng sẽ không chủ động đi tìm Đổng Phi gây phiền toái.

Thẳng đến một lần lúc Cao Gia Tuấn đi vệ sinh phát hiện Đổng Phi lại bị nhốt ở bên trong, ngày đó tâm tình hắn không tệ nên thuận tay thả Đổng Phi ra.

Khi Đổng Phi ướt sũng từ trong nhà vệ sinh khóc lóc đi ra, Cao Gia Tuấn mới nhớ tới tiết sau sẽ có các giáo viên của hiệp hội giáo dục thành phố đến dự giờ mà bộ dạng này của Đổng Phi đi cũng không được mà vắng mặt cũng không được.

Suy nghĩ một chút, xuất phát từ chức trách lớp trưởng, Cao Gia Tuấn đem đồng phục học sinh của mình cho Đổng Phi mượn.

Từ đó về sau, Cao Gia Tuấn liền phát hiện, chỉ cần có Đổng Phi ở quanh thì hắn sẽ dùng ánh mắt nóng bỏng cùng sùng bái truy đuổi mình.

Ánh mắt sùng bái của Đổng Phi lại làm Cao Gia Tuấn cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Vốn dĩ hắn làm bộ như không nhìn thấy, nhịn một chút cũng được. Kết quả vào ngày lễ tình nhân, Cao Gia Tuấn mở ngăn kéo của mình ra, trong đống thư tình và sô cô la của rất nhiều nữ sinh, hắn phát hiện thư tỏ tình Đổng Phi. Trong nháy mắt đó, cảm giác ghê tởm trước nay chưa từng có từ đáy lòng Cao Gia Tuấn bộc phát!

Hắn không khi dễ Đổng Phi là vì hắn ngại sẽ làm bẩn tay mình, Đổng Phi còn không có tư cách để cho mình khi dễ. Hắn cứu Đổng Phi ra chỉ vì ngày đó tâm tình không tệ, thật giống như lúc tâm tình hắn tốt, sẽ tiện tay ném một ít đồ ăn cho a miêu a cẩu ven đường vậy. Hắn sẽ cho Đổng Phi mượn quần áo, cũng chỉ vì hắn là lớp trưởng, mà ngày đó vừa vặn có một tiết học quan trọng!

Chỉ thế mà thôi!

Cho dù sau đó Đổng Phi đem đồng phục học sinh của hắn giặt sạch sẽ trả lại, Cao Gia Tuấn cũng là ghét bỏ không muốn dùng tay chạm vào, trực tiếp để Lý Văn Đào nhận lấy ném vào thùng rác!

Hiện giờ, một người cực kỳ không được hoan nghênh như vậy cư nhiên tỏ tình với hắn! Cũng không tự nhìn xem mình là cái thứ gì!

Nếu như nói thư tỏ tình chỉ là một ngòi nổ thì buổi trưa hôm đó, Đổng Phi vụng trộm đem sô cô la đặt lên bàn của hắn lại không khéo để Hàn Ái nhìn thấy đã triệt để chọc giận Cao Gia Tuấn!
Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện này kỳ thật chính là nguyên nhân gây ra tất cả mọi thứ, cũng là lý do khiến tất cả mọi người tham gia vào trò chơi này.

Chanh: đọc chương này tức dễ sợ.