Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 6: Đêm kinh hoàng trong vườn trường



EDIT: CHANHH

CHƯƠNG 6: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG

Người phụ nữ bắt đầu đập vào cánh cửa hàng rào sắt:

"Có ai không? Có ai không? Hãy mở cửa giúp chúng tôi với...."

"Chuyện khác?" Tiếu Mạc Hàng nghiêng đầu nhìn Tề Tư Nguyên.

Tề Tư Nguyên không quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa sắt qua khe hở kệ hàng, đáp:

"Người thứ nhất tử vong 007 hào Mã Nhất Cường, thời điểm hắn ta tử vong phía sau nhắc nhở cũng không có gợi ý cho người khác cách để đạt được tích phân, vì vậy có khả năng rất lớn cái chết của hắn ta không phải bị người khác giết. Nhưng theo luật chơi thì thời gian hắn chết chưa đến chế tài giả thời gian, nguyên nhân cái chết của hắn ta ngược lại là một bí ẩn."

Tiếu Mạc Hàng cười khẽ:

"Cậu còn rất quan tâm người khác, chính mình đều không để ý đến......"

Tề Tư Nguyên quay đầu nhìn Tiếu Mạc Hàng bên cạnh dùng ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn anh ta từ trên xuống dưới:

"Người kỳ quái là anh, không phải tôi. Anh giống như một chút cũng không sợ hãi, không hiếu kỳ cũng không quan tâm những người khác."

Tiếu Mạc Hàng nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên.

"Từ tình huống của mọi người mà chúng ta gặp phải cho đến nay, những người trong khuôn viên trường đêm nay hẳn là bạn học từ năm cấp ba. Ngoại trừ hai chúng ta là học sinh chuyển trường từ bên ngoài vào, những người khác đều là bạn học chung ba năm. "

Tề Tư Nguyên cũng không quan tâm đến thái độ của Tiếu Mạc Hàng. Phân tích của cậu thoạt như là nói cho đối phương nghe nhưng thực tế thì giống như đang sắp xếp suy nghĩ của chính mình hơn.

"Đối với các bạn cùng lớp, tôi xác thực không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào như anh. Ngay cả khi chúng ta cùng ghé bên bệ cửa sổ chứng kiến cái chết của Ngô Tuyên Mỹ trên sân thể dục, anh cũng không có nhiều dao động về cảm xúc. Tất nhiên, lúc đó chúng ta vẫn chưa biết cô ấy là ai. Nhưng ngay cả khi người kia chúng ta hoàn toàn không biết, phản ứng của người bình thường lúc đó sẽ giống như tôi, khiếp sợ, sợ hãi hoặc thậm chí buồn nôn. Anh lại không giống vậy. Anh rất bình tĩnh, ngay cả nhịp thở cũng vững vàng. "

"Không nghĩ tới, cậu quan sát rất cẩn thận. Ngay cả khi trong hoàn cảnh đó, tôi cho rằng cậu sẽ rất lâu mới vượt qua được."

Tiếu Mạc Hàng trong giọng nói mạc danh mang theo vài phần cao hứng, giống như phụ huynh có con đạt được 100 điểm.

Tề Tư Nguyên không quan tâm lời nói ấy, tiếp tục nói:

"Điều quan trọng nhất chính là dựa trên quan sát của tôi, anh dường như hiểu các quy tắc hơn những người khác. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được sự bình tĩnh của anh đến từ việc anh biết chế tài giả là cái gì cũng như biết cách tránh né nó. Nếu mọi người cùng một buổi tối ở đây thì tại sao anh lại nắm nhiều thông tin hơn những người khác? Tất nhiên đây chỉ là trực giác của tôi, không có căn cứ. "

Tiếu Mạc Hàng nghe vậy, không có ý kiến, tò mò mà hỏi lại:

"Cậu cảm thấy tôi có vấn đề? Hiện tại còn dám ngồi cùng tôi?" Anh ta quay đầu nhìn nhìn bốn phía:

"Bây giờ nơi này không có ai, tôi giết cậu cũng không có người biết."

Tề Tư Nguyên ngồi vững vàng không nhúc nhích, cậu quay đầu nhìn Tiếu Mạc Hàng liếc mắt rồi quay lại nói:

"Tôi cảm thấy anh có vấn đề, đó là trực giác của tôi, không có căn cứ. Nhưng đồng dạng trực tiếp nói cho tôi biết, ít nhất anh không có ác ý với tôi, đồng dạng không có cơ sở. Nếu chồng chéo hai thứ không có cơ sở cùng một lúc, tôi chỉ có thể chọn tin tưởng điều có lợi cho mình."

"Quả nhiên là luật sư, chuyện gì cũng dựa trên căn cứ cùng logic."

Tiếu Mạc Hàng bật cười lắc đầu, khóe miệng mơ hồ mang theo vài phần dung túng.

"Quả nhiên anh biết tôi. Tôi lại không biết anh."

Tề Tư Nguyên nhàn nhạt nói như là chứng minh được điều gì.

Cậu nói " Biết" cũng không phải nhận thức. Bọn họ là bạn học cấp 3, đã sớm nhận thức. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, Tề Tư Nguyên cùng mọi người chặt đứt liên hệ, cũng không biết tình trạng những người khác, về mặt logic những người khác cũng không biết tình trạng của cậu mới phải.

Còn có một điểm mà Tề Tư Nguyên giấu ở trong lòng không nói ra.

Chính là về Lâm San San.

Vào thời điểm đó, cậu cùng Tiếu Mạc Hàng chứng kiến cái chết của Ngô Tuyên Mỹ trên sân thể dục. Tình huống cậu vừa tỉnh dậy có chút mê mang, theo thói quen nghề nghiệp và bản năng, Tề Tư Nguyên cũng nhớ ra người đã đẩy Ngô Tuyên Mỹ chạy thoát là một người phụ nữ, cô ta chạy về hướng rừng cây nhỏ.

Sau đó, Lâm San San xuất hiện với vẻ ngoài nhu nhược đáng thương, yếu đuối ngây thơ. Nhưng Tề Tư Nguyên đã sớm đoán được cô ta từ đâu tới vì vết máu trên người, Lâm San San chính là người đem Ngô Tuyên Mỹ đẩy về hướng chế tài giả.

Từ khi Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng gặp nhau, vẫn luôn là Tiếu Mạc Hàng nắm quyền chủ động, đối với một người như vậy, Tề Tư Nguyên không tin rằng anh ta không nhìn thấy những gì mình thấy.

Cậu cũng không phải muốn chỉ trích hành vi của Lâm San San, khi đó tính mạng cô ta bị đe dọa, ở thời khắc nguy hiểm cô ta đã lựa chọn. Tuy nhiên, khi tính mạng con người bị đe dọa, sự lựa chọn cũng đa dạng, có người chọn hy sinh người khác để bảo vệ mình, có người lại chọn hy sinh bản thân để bảo vệ người khác.

Lâm San San là kiểu người đầu tiên, đối với những người xung quanh cô ta mà nói, tại nơi tùy thời có khả năng bùng nổ nguy hiểm như thế này, cô ta là tồn tại nguy hiểm. Vì vậy Tề Tư Nguyên đã chọn cách tránh xa cô ta. Nhưng Tiếu Mạc Hàng chính là không quan tâm đến cách tiếp cận có mục đích của cô ta. Đây là một điều càng nghĩ càng thấy đáng sợ!

Cho nên Tề Tư Nguyên đặt ở trong lòng không nói ra.

Thời gian chậm rãi trôi qua, âm thanh "cạch cạch" phát ra từ kim đồng hồ trên tay Tề Tư Nguyên có thể nghe thấy rõ ràng. Vì vậy, Tề Tư Nguyên không nhịn được giơ tay lên nhìn đồng hồ.

  

Lúc 2:11 sáng, lại ba phút nữa trôi qua, khoảng cách chế tài giả thời gian kết thúc còn chín phút nữa.

Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng lúc này ngừng nói chuyện, bởi vì ngay khi Tề Tư Nguyên đưa tay trái xuống, bên ngoài có động tĩnh.

Đầu tiên là một âm thanh ma sát nhẹ, sau đó âm thanh càng ngày càng rõ ràng quen thuộc hơn.

"Hắn tới rồi!"

Tề Tư Nguyên vốn là ngồi dưới đất nhưng lập tức quỳ xuống, đây là tư thế có thể đứng lên chạy bất cứ lúc nào.

"Đừng khẩn trương, vẫn còn một khoảng cách."

Tiếu Mạc Hàng cũng đứng dậy, bắt đầu từ quầy bán quà vặt trên kệ để hàng tìm kiếm.

"Anh tìm cái gì?" Tề Tư Nguyên hỏi.

"Vũ khí." Tiếu Mạc Hàng đáp.

"Sẽ không có, đây là quầy bán quà vặt ở trường học, sẽ không cho phép cất giữ hàng hóa gây chết người... chính là..."

Tề Tư Nguyên còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Tiếu Mạc Hàng không biết lấy từ đâu ra— một cái Rìu. Đó là một chiếc rìu nhỏ, chính là loại rìu Phủ Đầu Bang dùng để chém đầu người trong phim truyền hình.

Phát hiện này khiến Tề Tư Nguyên đột nhiên có kết luận tại sao lại có loại đồ vật này ở quầy bán quà vặt?

"Cậu còn không có phát hiện sao?"

Tiếu Mạc Hàng khua khua rìu nhỏ trong tay, đại khái để thích ứng cảm giác:

"Đại Từ trong tay cầm thập tự cung, Phương Chi Du dùng dao găm quân đội giết chết Lâm San San, Tần Hải và Trương Hướng Vinh trong tay có chủy thủ. Mấy thứ này, vốn dĩ đều không nên xuất hiện trong trường học, chủy thủ còn có thể tính nhưng thập tự cung cùng dao găm quân đội như thế nào cũng không giống như ngày thường tùy thân mang theo mà vừa vặn đêm nay lại xuất hiện tại đây?"

"Cho nên tôi đoán, chính là ở góc nào trong trường này cất giấu một ít đồ vật, tỷ như —— vũ khí. Có lẽ hiện tại có người nào đó còn cất giấu súng lục ấy chứ."

Tiếu Mạc Hàng nói.

Thật vậy, những suy nghĩ trước đây của Tề Tư Nguyên đều dành cho việc phân tích vấn đề của bản thân, nhưng cậu lại bỏ qua những chi tiết như vậy. Trong lòng cậu biết rằng tư duy logic của Tiếu Mạc Hàng một chút cũng không kém hơn mình, điều này làm cho Tiếu Mạc Hàng người này càng nguy hiểm hơn.

"Anh cảm thấy thứ này có thể đối kháng chế tài giả sao?" Tề Tư Nguyên bình tĩnh hỏi.

"Ai mà biết được." Tiếu Mạc Hàng hờ hững nhún vai.

"Không thử thì sao mà biết. Hơn nữa vì là trò chơi, cho dù là chế tài giả cũng sẽ có điểm yếu. Dù sao có vũ khí trong tay còn tốt hơn không có! "

  

Trong lúc này, tiếng kéo lê thê bên ngoài đã biến thành tiếng vật nặng đập vào cánh cửa sắt.

  

Âm thanh nặng nề buồn tẻ, người ta có thể cảm nhận được lực mà cánh cửa sắt phải chịu như thế nào từ xa.

"Nó có ý đồ muốn phá cửa nhà ăn, chắn chắn phát hiện bên trong có người."

Tề Tư Nguyên thần kinh căng chặt, không còn tâm tư cân nhắc chuyện khác.

Nhà ăn cách đây không xa, nếu chế tài giả đi tới với thân hình cao lớn mà nói chỉ mất một phút để đến đây. Nếu không mở được cửa sắt nó thực mau liền sẽ hướng về phía quầy bán quà vặt bên này, nơi này là tòa nhà gần nhà ăn nhất.

Tiếu Mạc Hàng có suy nghĩ khác, thoáng nhìn điện thoại di động của mình nói với Tề Tư Nguyên:

"Chưa có ai chết. Xem ra Mã Tiểu Lộ tạm thời an toàn. Có lẽ đám Tần Hải cho cô ta vào không chừng."

Tề Tư Nguyên quay đầu lại nhìn Tiếu Mạc Hàng, ánh mắt kia một lời khó nói hết. Người này thời điểm nên quan tâm lại không quan tâm, trong tình huống này, anh ta không lo lắng cho sự an toàn của bản thân mà thay vào đó là quan tâm đến người khác.

Những lo lắng trước đây của Tề Tư Nguyên dường như trở thành sự thật. Tiếng vật nặng va vào cánh cổng sắt biến mất, có vẻ như chế tài giả đã bỏ rơi nó. Tề Tư Nguyên chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tóc tai dựng đứng.

Đánh giá theo âm thanh va chạm vừa rồi, hàng rào sắt của quầy bán quà vặt này chỉ sợ không chịu được vài lần va chạm như vậy.

Chính vào lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân chạy vội dồn dập, tiếng bước chân thực mau truyền đến trước cửa quầy bán quà vặt.

Hai bóng người đồng thời xuất hiện trước cửa hàng rào sắt.

Có người tới!

Hai người tới đều thở hổn hển, từ trong tiếng thở dốc có thể nghe ra là một nam một nữ.

  

Người đàn ông loay hoay với cánh cửa rào sắt một lúc mới nhận ra cửa đã bị khóa.

  

"Cửa... cửa bị khóa..." Giọng nam mềm nhũn gần như sắp khóc:

" Ngô lão sư, như thế nào...... Làm sao bây giờ......"

Giọng người phụ nữ cũng hoảng sợ:

"Sao lại khóa? Tôi phải làm sao đây? Phải làm gì? Cạy ra được không? Có thể không? "

  

" Đã... Đã quá muộn... " Người đàn ông gần như khóc.

"Làm sao bây giờ?"

Tiếu Mạc Hàng chạm chạm Tề Tư Nguyên, trong miệng làm khẩu hình "Làm sao bây giờ", sau đó lại chỉ chỉ bên ngoài, nhỏ giọng nói:

"Mở hay không mở?"

Tề Tư Nguyên nhìn chằm chằm Tiếu Mạc Hàng một hồi, người này căn bản là không phải dò hỏi ý kiến của cậu đi? Chính là muốn nhìn cậu sẽ lựa chọn như thế nào thôi.

Tiếng kéo vật nặng cách đó không xa truyền đến, phương hướng đúng là hướng tới quầy bán quà vặt!

Hai người ở ngoài cửa càng thêm hoảng loạn, người phụ nữ còn bắt đầu đánh vào cửa sắt:

"Có ai không? Có ai không? Làm ơn mở cửa giúp chúng tôi, cứu chúng tôi với!"