Nhặt Được Một Con Rắn Nhỏ

Chương 1: Nhặt được một con rắn nhỏ



Thuý Sơn, núi cũng như tên, nơi đây thảm thực vật tươi tốt, quanh năm xanh mát. Từ xưa có truyền thuyết kể rằng ngọn núi này là chốn tiên, nhưng trải qua thương hải tang điền*, thế sự thay đổi, truyền thuyết đó có thật không chẳng thể biết được, nhưng quả thật các loài chim muông dã thú nơi đây dường như đều có linh khí, thông minh hơn so với các loài động vật ở nơi khác.

thương hải tang điền*: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu theo thời gian biến thành biển xanh

Có rải rác một vài gia đình sống trên núi. Từ khi A Diễn có ký ức, nàng đã sinh sống ở đây với gia gia, gia gia là người có y thuật cao minh, có tấm lòng nhân hậu, thường có người tới đây nhờ ông bốc thuốc chữa bệnh. Ước chừng chính nàng cũng là do gia gia nhặt về, nên từ nhỏ A Diễn đã rất thích mang động vật bị thương về nhà, giúp chúng chữa trị rồi thả lại về rừng. Ba tháng trước, gia gia đã qua đời vì bệnh tật, từ đó tới nay chỉ còn lại một mình nàng sống ở đây.

Bây giờ đang là mùa hè, mặc dù đang chạng vạng tối, nhưng hơi nóng chưa tan, vẫn nóng nực như lúc đầu.

A Diễn cõng theo sọt thảo dược, nàng cẩn thận cầm trong tay một con chim nhỏ đang bị thương, đi về nhà.

Đẩy cửa trúc trước sân bước vào, nàng buông sọt xuống, cẩn thận đặt con chim nhỏ lên bàn đá.

“Ngươi ở chỗ này, ta đi lấy thuốc cho ngươi.” Nói xong nàng nhanh chóng đi vào phòng tìm thuốc.

Một con chó và hai con mèo vây quanh chân nàng, tỏ ý thân mật.

Băng bó cho chim nhỏ xong, A Diễn chợt nhớ ra lúc trước rời khỏi nhà quên mất không cho gà vịt ăn, vì nàng quá mức lo lắng cho thương thế của tiểu thanh xà, mà các loại thảo dược đã dùng hết, bận tới bận lui nên quên mất chuyện này.

Sau khi cho gà vịt ăn xong, nàng lập tức ngó qua xem tiểu thanh xà, thấy nó đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vết thương của nó vẫn rất ghê người, nhưng trạng thái tổng thể của nó dường như đã tốt hơn hôm qua một chút. Trưa hôm qua, có mấy tiếng sấm ầm ầm kéo đến cùng một trận mưa lớn bất chợt, sau cơn mưa, A Diễn phát hiện ra nó trong rừng trúc, tiểu thanh xà này có vẻ như đã bị sét đánh trúng, mình đầy thương tích, yếu ớt, nên nàng vội mang nó về.

CóCõ lẽ là cảm nhận được hơi thởkhí tức của nàng, tiểu thanh xà vốn đang nghỉ ngơi đột ngột mở mắt ra.

“Tiểu Lục, ta hái thuốc xong về rồi đây, ngươi cảm thấy thế nào? Vết thương vẫn còn đau chứ?”

A Diễn biết rằng chúng không biết nói, nhưng nàng vẫn thích trò chuyện cùng chúng vì nàng cảm nhận được bọn chúng hiểu những gì nàng nói. Cho dù là nghe không hiểu cũng không sao, từ khi gia gia qua đời, nàng quá cô đơn.

Nàng cười nói: “Ngươi yên tâm, sau khi bôi thuốc, vết thương của ngươi sẽ tốt hơn. Đừng lo lắng, ta đã từng chữa cho rất nhiều động vật nhỏ còn bị thương nặng hơn ngươi. Nhưng mà lúc đó có gia gia trợ giúp ta….” Nói đến đây, A Diễn rũ mắt xuống, như có điều suy nghĩ.

Không biết tiểu thanh xà nghe có hiểu hay không, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm nàng không rời.

Nàng đã tiếp xúc với y thuật từ nhỏ, kinh nghiệm phong phú, sau khi đắp mười ngày thuốcthiên dược cho tiểu thanh xà, miệng vết thương của nó thật sự dần dần khỏi hẳn. Qua hơn hai tháng, vết thương đã gần như lành lặn.

Hôm nay, A Diễn ra ngoài hái thảo dược đắp lần cuối cho tiểu Lục, trên đường về nhà, trời âm u âm trầm, có mấy tiếng sấm vang qua, những hạt mưa to như hạt đậu thi nhau rơi xuống. Đường về nhà còn xa, nàng đành phải tạm tránh vào trong một sơn động.

Sau khi về đến nhà, không thấy tăm hơi tiểu Lục đâu, A Diễn nghĩ rằng chắc có thể vết thương của nó đã lành nên đã tự trở về chỗ ở của nó.

Đang thắc mắc, thì Đại Hoàng chạy tới cắn góc áo nàng, giống như đangđâng muốn kéo nàng tới chỗ nào đó.

“Ôi chao? Đại Hoàng, ngươi kéo ta đi đâu vậy? Ngươi biết tiểu Lục đang ở đâuđau không?”

Một người một chó lôi kéo nhau với khuê phòng của nàng, A Diễn như bị sét đánh trúng đầu, đứng hình tại chỗ.

Trên mặt đất có một nam tử trẻ tuổi, tóc đen dài đến thắt lưng, da trắng hơn tuyết, toàn thân trần trụi, không mảnh vải che thân.

“A a a a a!!!” A Diễn vừa gấp vừa xấu hổ, lấy tayi che hai mắt mình, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi ngươi ngươi là ai?! Tại sao lại ở trong nhà của ta?! Lưu manh, ta phải đánh chết ngươi!” Nói xong nàng bènliền túm lậy gây cậy phía sau cửa.

“Ta là….” Nam tử trên mặt đất mở miệng nói:

“Tiểu Lục.”