Nhặt Được Một Con Rắn Nhỏ

Chương 4: Giải độc



“A Diễn cô nương, nhìn xem có ai ở đây hợp ý cô nương không, nếu không thì ngày mai lão bà ta sẽ đưa một nhóm khác tới cho cô xem!”

Một hàng những bức chân dung, cùng một cuốn sách nhỏ ghi rõ lý lịch cá nhân của từng người trong tranh được xếp ngay ngắn trên bàn.

“Lúc trước khi gia gia nàng còn sống, số người đến cầu thân với gia gia nàng không ít, nhưng ông ấy luôn một mực không đồng ý, nói rằng tuổi nàng vẫn còn nhỏ, chối tới chối lui, nhưng hiện giờ nàng đã trường thành, năm nay cũng đã mười tám.”

“Mới có mười bảy thôi.”

“Ôi chao, nhìn ngươi kìa! A Diễn cô nương, cô nương không gấp nhưng lão bà đây gấp thay cô nương! Các cô nương trong thiên hạ này, có ai là không gả lúc mười bốn mười lăm tuổi, hôm nay lão bà thật lòng khuyên cô nương, vẫn nên nhanh chóng tìm lấy một người! Như vậy gia gia cô nương dưới suối vàng mới được an tâm!”

Vừa dứt lời, cánh cửa trong phòng “rầm” một tiếng mở toang, Tiểu Lục bưng trà bước vào mang theo gương mặt vô cảm lạnh lẽo.

Lão bà nhìn thấy Tiểu Lục, bèn hỏi A Diễn: “Vị này là?”

“Đây là biểu đệ họ hàng xa của ta, đến chỗ của ta ở tạm một vài ngày.”

“Thì ra là biểu đệ của A Diễn! Tên là gì vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi? Gia đình sống ở đâu? Đã có hôn phối hay chưa?” Bà mối lập tức hỏi một tràng.

Thấy Tiểu Lục vẫn trưng ra dáng vẻ lạnh lùng, thậm chí sắc mặt còn khó coi hơn lúc nãy vài phần, A Diễn lập tức hoà giải: “Biểu đệ ta sợ người lạ, không thích nói nhiều, thứ lỗi, thứ lỗi.”

“Không có gì, không thích nói chuyện cũng không sao hết, dựa vào dáng vẻ của biểu đệ cô nương không biết sẽ làm đảo điên bao nhiêu….Ối!”

“Thật ngại quá, ta trượt tay, để ta rót cho bà chén khác.” Tiểu Lục lạnh lùng nói ra những lời này rồi xoay người rời đi.

Bà mối lau vệt nước trên áo nói: “Thôi thôi, lão bà ta về trước để thay xiêm y, ngày mai sẽ quay lại.”

A Diễn đứng dậy tiễn lão bà ra cửa, rồi mới quay vào nhà.

Không thấy Tiểu Lục ở trong nhà, nàng ngồi xuống trước bàn trà, chán nản lật xem cuốn sách mà bà mối mang đến. Nàng không hề biết ai trong số những người này, chỉ là hôm nay bà mối đột ngột ghé thăm, khiến nàng nhớ lại lúc trước gia gia rất thương nàng, nên ông không cưỡng ép nàng làm điều gì. Thật ra chính bản thân nàng không hề có ý muốn lập gia thất.

Cho đến giờ ăn cơm tối, vẫn không thấy Tiểu Lục trở về, A Diễn đành phải ăn cơm một mình, rồi để dành một phần đồ ăn cất vào nồi giữ ấm cho hắn.

Tới lúc A Diễn đang nửa tỉnh nửa mê, tiếng sủa của Đại Hoàng chợt vang lên, giờ này Tiểu Lục mới trở về.

A Diễn cầm đèn nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn ửng hồng, hơi thở dồn dập, y phục bị cởi ra một nửa, lộ ra lồng ngực trắng trẻo, bộ dạng này khiến nàng hoảng sợ, vội vàng hỏi hắn: “Sao lại thế này?”

Tiểu Lục yếu ớt trả lời: “Trúng…..Trúng độc….Nóng quá…” Khuôn mặt trắng nõn ngày thường giờ đây nhiễm màu ửng đỏ, dưới ánh đèn càng thêm mê hoặc lòng người.

Nhưng A Diễn không để ý đến những điều này, “Ngươi trúng phải loại độc gì? Sao lại nóng như vậy…”

Khoảnh khắc A Diễn chạm vào khuôn mặt hắn, hắn giống như kẻ sắp chết khát trong sa mạc đột nhiên gặp được nguồn nước, siết chặt lấy tay nàng, không để nàng rụt lại, tham luyến cọ hai má vào bàn tay nàng.

Thấy rằng nhiệt độ của mình có thể khiến hắn thoải mái hơn chút, nàng vội vàng đặt tay còn lại lên mặt hắn, “Làm như vậy sẽ tốt hơn sao?”

“A!” Kèm theo tiếng hô kinh ngạc của nàng, A Diễn bất chợt ngã vào trong lòng Tiểu Lục.

Hắn để nàng ngồi lên đùi mình, đầu nàng dán chặt vào lồng ngực trần trụi của hắn, toàn thân hắn nóng ran, hơi thở nóng rực bám chặt lấy nàng, gương mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ. Nhưng hắn vẫn có vẻ khó chịu vô cùng, lẩm bẩm nói: “Đừng đi….Đừng đi..”

“Ngươi ôm ta thế này thì sẽ thoải mái hơn chút sao?” A Diễn hỏi.

“Ừm… Đừng đi…”

Hắn ôm nàng một lúc lâu, lâu đến nỗi A Diễn ngủ gục trong lòng hắn, nàng cảm thấy dường như thân nhiệt của hắn đã giảm xuống, bèn vỗ vỗ hắn: “Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?”

Nhưng đáp lại nàng chỉ là tiếng rên rỉ khó chịu của hắn, “Phía dưới….Khó chịu…”

Phía dưới, phía dưới…..A Diễn đột nhiên ý thức được phía dưới là chỉ cái gì, hiện giờ đùi nàng đang dán chặt vào đó, khiến nàng cảm nhận được sức nóng cứng rắn của sinh vật bên dưới.

Nhớ lại những cuốn sách mà nàng đã từng xem qua, A Diễn đã bảy tám phần hiểu được loại độc mà Tiểu Lục trúng phải là gì.

Nàng muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng hắn ôm nàng rất chặt, “Ta muốn A Diễn….Giải độc cho ta.”

Lời vừa nói xong thì hắn lập tức hôn nàng, cánh môi mềm mại bao trùm lấy nàng, chậm rãi nhấm nháp.

A Diễn nghe thấy tiếng pháo ầm ầm vang lên trong đầu mình, như thể có thứ gì đó đang phát nổ. Nàng mở mắt nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn nhắm lại, lông mi run rẩy, rất chăm chú vào nụ hôn. Đột ngột đôi mắt ấy mở ra, nàng không kịp đề phòng mắt đối mắt với con ngươi màu hổ phách của hắn.

Dường như bị mê hoặc, A Diễn chủ động nhắm mắt lại, phối hợp với nụ hôn của hắn.

Hôn hồi lâu, hai người mới tách nhau ra, lúc này đêm đã trôi dần qua, ánh sáng lấp ló ẩn hiện, chiếc đèn dầu đã tắt từ lâu, căn phòng ngập màu sáng mông lung.

A Diễn thấy mình bị đặt lên giường, hơi thở của hắn bao phủ toàn thân, cơ thể như đang phiêu đãng trên mây, như đang trôi dạt trên mặt biển đầy sóng.

Thân thể tựa như có thứ gì đó xuyên qua, do chưa có kinh nghiệm nên cơn đau ập đến khiến nàng đau đớn chảy nước mắt, hắn bèn cúi thấp người, cẩn thận hôn lên những giọt nước mắt của nàng.

Trong đầu nàng chỉ còn hình ảnh tấm rèm nhấp nhô nơi đỉnh giường, tiếng cọt kẹt của giường tre, cùng tiếng gọi tên nàng vô số lần của hắn, cuộc yêu kéo dài đến khi trời sáng. Lúc này mặc dù hắn đã dừng lại, nhưng vẫn ôm nàng trong lòng, thân mật hôn từng chỗ trên gương mặt nàng, mí mắt A Diễn nhíu lại, không chống đỡ nổi nữa, ngủ thiếp đi….