Nhặt Được Một Con Rắn Nhỏ

Chương 7: Mật ngọt hằng ngày



“Ưm….Ưm….Aaa..”

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm màn che, A Diễn bất giác bật ra tiếng rên rỉ trong cơn mộng mị, nàng nhẹ nhàng mở mắt, cảm giác vùng dưới thân ướt đẫm.

Nàng nhìn xuống bên dưới, bắt gặp Tiểu Lục đang vùi đầu vào giữa hai chân nàng, môi lưỡi linh hoạt đang gặm nhấm liếm mút nhu động của nàng.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, dung nhan trong trẻo, đôi môi mỏng ửng hồng, còn dính chút mật dịch.

Kể từ ngày thành hôn với hắn, mỗi buổi sáng nàng đều thức giấc trong tình trạng này. Thời gian đầu, nàng còn e thẹn bối rối, nhưng giờ đây nàng đã quen với chuyện này.

Thể lực của hắn dồi dào tới mức đáng sợ, lúc nào cũng dụ dỗ nàng làm chuyện yêu đương, mỗi đêm phải làm mấy lần đến tận khuya mới thôi, hắn luôn ôm chặt nàng lúc ngủ, như thể sợ nàng sẽ rời xa bỏ rơi hắn.

“Ưm…” Đáp lại sự trêu chọc của hắn, hạ thể nàng tuôn trào mật dịch dưới ánh sáng mặt trời.

“Là hương vị của A Diễn…..Ta rất thích….” Hắn nuốt hết tất cả những dòng lưu thuỷ tuôn ra, yết hầu lăn lên lộn xuống.

Từ xuân sang thu, hoa nở rồi tàn, cuộc sống ở nhân gian cứ vậy mà trôi qua.

Một hài tử chạc năm sáu tuổi chạy theo sau con chó lớn màu vàng quanh sân, miệng hào hứng hô to: “Cưỡi chó! Cưỡi chó nào!”, chó vàng bị nhóc con đuổi theo sau chạy loạn khắp sân viện.

“Nguyên Nhi!” Nam tử vận thanh y quát lớn, “Không được bắt nạt Đại Hoàng!”

Oa nhi dừng chân lại ngay tức khắc, cúi đầu nói: “Phụ thân, con sai rồi.”

Nam tử đang ôm một tiểu nữ nhi trong lòng, tiểu nữ nhi đang say ngủ, gương mặt phấn điêu ngọc trác, đáng yêu vô cùng.

“Đi gọi mẫu thân ăn cơm thôi.”

“Vâng.”

A Diễn thấy Nguyên Nhi đi vào,vẻ mặt ủ rũ, nàng cười hỏi: “Bị phụ thân mắng sao?”

“Vâng.” Bé con trả lời mà không ngẩng đầu.

“Sao vậy?”

“Bởi vì…. Con muốn cưỡi Đại Hoàng.”

“Đại Hoàng là người nhà của chúng ta, không thể bắt nạt nó, con biết không?”

“Con biết rồi, mẫu thân.”

A Diễn xoa đầu bé con.

Tiểu Lục ôm tiểu nữ nhi đi tới, yên lặng đứng ở cửa.

A Diễn nắm tay Nguyên Nhi, cười hỏi hắn: “Hôm nay ăn gì vậy?”

Tiểu Lục nói: “Có món cá nấu dưa chua nàng thích.” Rồi hắn đặt một nụ hôn lên trán nàng.

“Con cũng muốn phụ thân hôn con!” Nguyên Nhi kéo kéo góc áo hắn.

A Diễn ngồi xổm xuống, hôn cái chóc lên mặt nhóc con.

“Phụ thân đang ôm muội muội con không tiện, ta hôn con có được không?”

Nàng đứng dậy thì thấy sắc mặt Tiểu Lục xám nghẹt lại mấy phần, bèn thúc giục Nguyên Nhi: “Đi lấy bát đũa đi!”

Tiểu hài tử vội vã rời đi.

A Diễn sờ nhéo gương mặt của phu quân nhà mình, cười chọc ghẹo hắn: “Sao lại ghen với cả con trai mình vậy? Chàng đúng là bình giấm lớn mà!” Nói rồi nàng khẽ hôn vào khoé môi hắn, nhẹ giọng dụ dỗ: “Đừng tức giận, đêm nay thưởng cho chàng.”

“Là nàng nói đấy.”

Ánh mắt hắn sâu hơn vài phần, toát ra ham muốn muốn hôn nàng, nàng vội vàng tránh thoát, chạy về phía cửa: “Ta đói rồi, phải đi ăn cơm trước!” Sau đó lè lưỡi trêu chọc hắn.

Tiểu Lục cất bước chạy theo sau.

Hắn đi theo bước chân nàng, đời đời kiếp kiếp.