Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly Tinh

Chương 58



Đạo trưởng lại bị hắn cười đến cả người sợ hãi, vội vàng lắc đầu, "Không có! Không có!"

Trần Đại Dũng lại cười, "À, đúng rồi, tối hôm qua trời mưa, nghe nói nóc điện thờ bị dột, nên giúp đỡ việc sửa!" Dứt lời, vén tay áo lên, tìm ra cây thang, đi về điện thờ.

"Này ! Không dột! Không dột!"

Đạo trưởng trái lương tâm nói dối. Lúc này vừa vặn có hai lão đạo trở về, đạo trưởng nháy mắt, hai người lập tức ngăn Trần Đại Dũng lại, còn kèm theo khuôn mặt tươi cười, "Không dột! Không dột! Nóc nhà thật sự không dột!"

Một tay Trần Đại Dũng vịn cây thang, vẻ mặt kinh ngạc, "Ta chỉ muốn giúp!"

Hai gã lão đạo cùng nhau gật đầu, "Biết! Biết!" Chẳng qua bọn họ được hắn giúp đỡ mà sợ hãi.

Sau khi trở về từ ngày ấy, Trần Đại Dũng thành thật xin lỗi đạo trưởng, cũng chủ động yêu cầu ở lại, giành làm việc! Sau đó những đạo sĩ khác trở về cũng dần phát hiện, tất cả việc của bọn họ đều bị Trần Đại Dũng giành làm xong. Mỗi ngày trừ ăn ra cùng ngủ ra, giống như không có việc gì làm, mọi người lười biếng thôi, lão đạo tự nhiên cũng không ngoại lệ, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không có gì không tốt!

Nhưng mà Trần Đại Dũng thành thật làm việc không phá hư thì cũng phá hủy ! Chẳng hạn như, chẻ củi đi! Trong vòng 1 đêm hắn có thể chẻ tràn đầy sân! Đúng là chuyện tốt như thế, nhưng mà chẻ nhiều quá không phải chuyện tốt ! Nhất là chất đống bên cạnh lư hương thiếu chút nữa đã bị đốt thành trận hỏa hoạn!

Còn có, nấu nước, đổ đầy tất cả 8 chậu nước to! Chẳng qua Trần Đại Dũng vẫn không thỏa mãn! Trong đạo quán này phàm là thứ có thể chứa nước đều được đổ đầy, kể cả cái bô của lão đạo trưởng cũng không buông tha! Kết quả là đêm đó, nghe được tiếng đạo trưởng nổi giận kêu thảm thiết.

Trần Đại Dũng cũng xung phong nhận việc làm đầu bếp! Nhưng mà Đại Dũng làm việc quá mức, bánh bao làm được nhiều lắm, vì không muốn lãng phí lương thực, mỗi người đều phải ăn tám cái bánh bao! Ngay cả Trần Đại Dũng thân thể khoẻ mạnh như vậy có thể ăn năm bánh bao thật to cũng đã rất no rồi, huống chi những người khác phải ăn đủ tám cái!

Từ đó trở đi cứ mỗi lần các đạo trưởng, nghe thấy "bánh bao đây" liền biến sắc, nghe thấy “bánh bao đây” liền buồn nôn mãnh liệt.

Nếu như đạo trưởng trách phạt, thái độ Trần Đại Dũng chân thành, vẻ mặt vô tội, tươi cười thật thà, cam đoan nhất định sửa lại.

Đánh cũng đánh không được, nói thật, cũng đánh không lại.

Đạo trưởng cũng hiểu được, chẳng qua Trần Đại Dũng mang áy náy trong lòng, muốn hết sức bồi thường một chút mà thôi! Điều đạo trưởng vui mừng nhất là, từ sau ngày ấy Trần Đại Dũng không còn có đề cập đến hỏa hồ kia, giống như đã quên lãng rồi.