Nhặt Được Siêu Cấp Soái Ca

Chương 59: Italy (2)



Chuyến bay của họ chỉ vừa mới hạ cánh thôi là Phó Thiêm Dục đã thấy háo hức rồi, nhưng Yến Lạc Khoa lại có chút buồn cười, cả cậu ta và anh đều chưa từng trải qua những chuyện ái tình, ấy vậy mà hiện tại Phó Thiêm Dục đã có vợ, không chỉ vậy mà trông dáng vẻ kia của Phó Thiêm Dục thì chắc hẳn là yêu vợ lắm.

Nhưng ngay giây sau, một thân ảnh xinh đẹp của cô gái khiến cho Yến Lạc Khoa bị thu hút, hôm nay Tô Nhiễm năng động với chiếc áo sơmi trắng cùng quần jeans ngắn, chân còn mang giày thể thao, mái tóc được búi cao, với khuôn mặt xinh xắn thì bây giờ Tô Nhiễm không khác học sinh cấp ba là mấy. Vốn Yến Lạc Khoa còn tưởng cô chỉ là một hành khách đi cùng chuyến, nhưng cậu ta còn chưa kịp nói gì thì Phó Thiêm Dục đã bay đến ôm lấy vợ mình, chỉ mới một đêm không gặp thôi mà anh đã nhớ cô muốn chết rồi.

Yến Lạc Khoa bị hành động kia của anh làm cho giật mình, sau đó Hàn An liền tốt bụng nói:

- Thiếu Tướng Yến, giới thiệu với cậu một chút, cô ấy họ Tô tên Nhiễm, là cô vợ bé nhỏ của Thiếu Tướng Phó nhà chúng ta đấy.

Bất ngờ Yến Lạc Khoa khựng lại vài giây, sau đó thì cậu ta cũng cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình, bước chân điềm tĩnh đi đến chỗ của hai vợ chồng họ, có chút trêu chọc, nói:

- Phó Thiêm Dục à Phó Thiêm Dục, cho dù cậu có ham mê vợ đến đâu thì cũng không nên tìm một cô bé chứ.

Hàn An nghe vậy cũng chỉ biết cười, xem ra cô chị dâu này của họ thật sự quá trẻ, nhưng đúng thật là vậy mà, hơn nữa với cách ăn mặc hiện tại của Tô Nhiễm thì cô trông cứ như mười bảy, mười tám tuổi. Hiển nhiên với những người mới gặp nhau thì Tô Nhiễm cũng không nói gì mà chỉ biết cười, sau đó thì Hàn An mới tốt bụng nói tiếp:

- Anh Yến đừng đùa nữa, cô ấy năm nay đã hai mươi sáu rồi đó. Qua năm mới này là cô ấy chính thức hai mươi bảy rồi, còn lớn hơn em gái nhà anh một tuổi đó.

Yến Lạc Khoa tựa như không tin vào tai mình, dạo gần đây các cô gái ở An Thành đều xinh đẹp, trẻ trung như vậy sao? Nhưng rồi sau đó thì Phó Thiêm Dục cũng giới thiệu cho cả hai người làm quen với nhau, rồi thì cũng lên xe quay về khách sạn, vốn dĩ nơi họ ở phải là quân doanh, nhưng vì lần này có chút gấp gáp nên quân doanh vẫn chưa don vào ở được, ít nhất thì đoàn đội An Thành cũng phải ở lại khách sạn hai, ba hôm nữa.

Sau khi đưa Tô Nhiễm đến khách sạn thì những người trong đoàn đội đều vui vẻ gọi cô là chị dâu, điều này trực tiếp làm cho Yến Trì Huyên cảm thấy không vui, nếu như không có sự xuất hiện của Tô Nhiễm thì tiếng gọi chị dâu phải là gọi cô ta mới đúng, đúng vậy! Chỉ có cô ta mới xứng với tiếng gọi này!

Hiển nhiên thì Yến Trì Huyên cũng quan sát xung quanh, bất chợt cô ta lại bị ánh mắt của anh trai làm cho kinh ngạc, đôi mắt của Yến Lạc Khoa không tự chủ được mà chứ nhìn chằm chằm và Tô Nhiễm, sau đó thì cô ta cũng đi đến bên cạnh của anh trai, nói:

- Anh thích cô ấy sao?

- Em đừng nói bừa, cô ấy là vợ của Thiêm Dục, anh chỉ có chút cảm thán về nhan sắc thôi.

Yến Trì Huyên cũng không nói gì nữa, nhưng cho dù anh trai không nhận thì cô ta cũng không có mù, với cái ánh mắt sáng lấp lánh kia mà nói chỉ là cảm thán thì đúng là lừa con nít rồi. Bất chợt ngay lúc này thì Yến Trì Huyên lại nảy ra một ý nghĩ, nếu như cô ta có thể tách được Phó Thiêm Dục và Tô Nhiễm, vậy cơ hội gả cho Phó Thiêm Dục chẳng phải rất lớn sao?

[…]

Phó Thiêm Dục đưa Tô Nhiễm về phòng thì cũng không nhịn được nỗi nhớ nhung mà ôm chặt lấy cô, sau đó cũng không biết tiết chế mà cúi xuống hôn lấy môi nhỏ của vợ mình, nói:

- Nhớ anh không?

- Anh nói xem?

- Anh không muốn đoán… Nhưng anh nhớ em rồi.

Tô Nhiễm liền bật cười, họ chỉ mới cách xa nhau chỉ có một ngày, vậy mà miệng ngon ngọt này của Phó Thiêm Dục lại giống như được bôi mật vậy, nói nghe thật êm tai. Sau đó thì cô cũng choàng tay ôm lấy cổ của anh, nói:

- Vậy anh muốn gì đây?

Không nói nhiều lời, Phó Thiêm Dục liền trực tiếp bế cô đặt lên giường, nụ hôn cũng bắt đầu triền miên và có ý định chiếm hữu mạnh mẽ, hiển nhiên thì Tô Nhiễm cũng không từ chối, bàn tay nhỏ của cô còn cố ý bám chặt lấy vai của anh.

Buổi sáng hôm đó thì sinh lực dồi dào, lại thêm một ngày xa vợ đầy nhớ nhung, nên Phó Thiêm Dục đã không thể nhịn nổi sự cám dỗ ngọt ngào mà Tô Nhiễm mang đến, chỉ vừa mới chạm vào cô thôi mà anh đã thấy toàn thân đều có sức sống, không chờ thêm nữa mà cả hai đều bắt đầu hành sự. Một buổi sáng ngọt ngào của đôi vợ chồng mới cưới, nếu như không phải phòng cách âm tốt thì người qua đường cũng cảm thấy ngượng ngùng đến đỏ mặt!