Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 56



Khương Thụy Vân bị tình nghi có dính líu việc cố ý giết người, hơn nữa với bằng chứng và nhân chứng trong tay, bà ta chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Khi cảnh sát hỏi đến kẻ đồng lõa thì Khương Thụy Vân lại không hề nhắc đến Tần Ngọc Chi, dù đối phương có đề cập đến thì bà ta cũng chỉ nói rằng Tần Ngọc Chi không liên can.

“Bà có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những lời bà nói bây giờ sẽ được sử dụng làm bằng chứng trước tòa.”

Trương Húc bất đắc dĩ lấy ra bằng chứng cho thấy tất cả quần áo bà ta mặc khi đi đến bốt điện thoại công cộng đều bắt nguồn từ Tần Ngọc Chi, Khương Thụy Vân đành phải thừa nhận: “Tôi đã nhờ bà ta mua đồ giúp tôi, nhưng bà ta không biết tôi dùng những thứ đồ đó để làm gì.”

“Bàta không biết bà định dùng những thứ đó để làm gì nhưng vẫn mua đồ về cho bà sao? Hai người đã giao dịch những thứ đó như thế nào?”

“Đánh bài thua nên tôi bảo bà ta làm giúp tôi một chuyện, đó là mua những thứ này, nếu mấy người không tin thì tự mà đi hỏi đi.” Sau khi bị đưa vào đồn cảnh sát, Khương Thụy Vân đoan trang, uyển chuyển ngày thường như biến thành một người khác.

Sau đó, cảnh sát lại nói chuyện riêng với Tần Ngọc Chi thì lý do hai người đưa ra giống y hệt nhau.

Cũng không có bằng chứng thực tế nào cho thấy Tần Ngọc Chi là đồng phạm của Khương Thụy Vân. Một mình Khương Thụy Vân đứng ra hối lộ nhân viên trang trí Phùng Thiên Hòa cùng với đi đến buồng điện thoại công cộng, dù họ có muốn điều tra cũng không tìm ra được bằng chứng xác thực nào.

Khi Quý Lăng Thành bước ra khỏi đồn cảnh sát, đã không còn dáng vẻ oai phong một cõi như trước đây nữa.

“Tổng giám đốc Quý, ông vẫn ổn chứ?”

“Không sao.” Ông khẽ xua tay, trên vầng trán lộ ra vẻ mệt mỏi.

Quý Vân Tu bên kia đã có Tịch Tuế ở cạnh, ông cũng hơi yên tâm được một chút nhưng vẫn không buông xuống được: “Đi tới căn hộ của Tuế Tuế đi.”

*

Tủ quần áo tối om dường như tạo thành một lá chắn với bên ngoài, nơi này yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người họ.

Quý Vân Tu không đưa ra thêm bất kỳ phản ứng, nhưng ít nhất là không có thêm sự công kích cáu gắt gỏng nào nữa.

Cuối cùng thì anh cũng ổn định lại, Tịch Tuế cẩn thận từng li từng tí với cả những hành động của mình, chỉ sợ lại quấy nhiễu đến anh.

“A Tu, đừng sợ nhé.” Lòng bàn tay mềm mại dịu dàng vỗ vào lưng anh, sức lực chậm rãi mà nhẹ nhàng, nỗi bất an được xua tan trong môi trường tối tăm.

Nhưng ở một nơi không ai thấy, Tịch Tuế nghiến răng chịu đựng cơn đau, sờ đến chỗ cánh tay bị đụng ban nãy hình như còn hơi sưng lên nữa.

Tiếng chuông điện thọai di động trong phòng đột nhiên vang lên, người đàn ông bên cạnh dường như không nghe thấy gì, Tịch Tuế cũng không dám lộn xộn.

Lúc này không có gì quan trọng hơn là ở bên cạnh người đàn ông đang cực kỳ thiếu cảm giác an toàn này.

Chỉ là sau một thời gian, chân cô bắt đầu cứng lại và tê rần. Tủ quần áo đủ rộng cho hai người ngồi co chân lại, nhưng lại không có dư chỗ để hoạt động.

Tiếng chuông điện thoại bên ngoài lại vang lên lần nữa, sau đó thì quay về im lặng.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, phản ứng của cơ thể là trực tiếp nhất, dạ dày của cô hệt như trống rỗng, thèm ăn và uống nước, bờ môi cô cũng có chút khô nẻ.

Cô liếm khóe môi khô ran: “A Tu, bên ngoài rất an toàn, chúng ta ra ngoài, rời khỏi nơi này nhé, được không anh?”

“ …”

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào đáp lại cô.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nên ra ngoài hay tiếp tục ngồi đợi trong này nữa.

Khoảng thời gian này, Quý Vân Tu vẫn luôn bất động, cô thử đẩy cửa tủ ra.

Hướng chuyển động của mặt trời ở bên ngoài, ánh sáng mặt trời ban nãy chiếu vào góc này đã biến mất, hơn nữa ánh sáng cũng nhạt hơn trước rất nhiều.

Cô gắng gượng thò một chân ra ngoài, cơ bắp co rút tê dại đến mức cô chỉ cử động nhẹ cũng cảm thấy đau đớn, Tịch Tuế nghiến chặt răng,  phải mất một lúc lâu sau cô mới trở lại bình thường được.

Điện thoại lúc trước để trên băng ghế không ngừng rung lên, Tịch Tuế thở dài một hơi, cuối cùng cũng đứng lên đi lấy.

“Bác trai Quý.”

“Bác đến rồi ạ?”

“Xin lỗi bác nhưng bây giờ con không thể xuống lầu mở cửa cho bác được, mật mã là xxxx, tình huống hiện tại của A Tu có hơi phức tạp, chi tiết thế nào thì đợi bác tận mắt nhìn thấy là biết ạ.”

Điện thoại kê bên tai nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn về hướng tủ quần áo nọ.

Quý Lăng Thành theo mật mã mà cô cung cấp mở cửa ra, tìm đến phòng thay quần áo tầng hai, vội vã đẩy cửa vào.

“Tuế Tuế, Vân Tu, thằng bé… sao rồi?”

Quý Lăng Thành tìm xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng con trai đâu, trái tim đang lơ lửng trên không trung lập tức bị nâng lên cao hơn: “Thằng bé đâu rồi con?”

Tịch Tuế chỉ về hướng tủ quần áo: “Anh ấy đang ở bên trong.”

Quý Lăng Thành bước nhanh đến đó, nhìn thấy một nửa bóng người qua cánh cửa đang mở một nửa.

Nhìn thấy cảnh này, Quý Lăng Thành sợ tới mức lùi lại hai bước thật dài, miệng run lập cập, trong lòng vô cùng tự trách và hối hận.

“Bác trai, bác bị sao vậy ạ?” Tịch Tuế sửng sốt trước biểu cảm và hành động lúc này của ông dọa sợ.

“Thằng bé, thằng bé trốn vào đó từ bao giờ? Bây giờ không chịu ra ngoài, có phải không?”

“Con đoán là anh ấy đã trở thành thế này kể từ sau khi nhận được cuộc điện thoại đó của Khương Thụy Vân. Khi con quay về tìm anh ấy thì anh ấy đã ở trong này. Một khi có ai đó chạm vào anh ấy thì anh ấy sẽ liền tấn công đối phương.”

Quý Lăng Thành nóng nảy vò tóc.

Tịch Tuế hơi khó hiểu: “Lẽ nào bác biết gì đó?”

“Trước đây, khi tìm thấy nó, cũng như thế này…” Quý Lăng Thành nhớ lại chuyện lúc trước, đau đớn không chịu nổi.

Ông loạng choạng đi đến cạnh cửa tủ, thấy con trai gần ngay trong gang tấc nhưng lại không dám chạm vào, thở dài rút tay về, nhắc lại một đoạn chuyện xưa:

Lúc trước mẹ Quý đề nghị mang con trai ra ngoài du lịch, nhưng Quý Lăng Thành bận rộn công việc nên vẫn chưa đi cùng. Cuối cùng, mẹ Tịch chọn một thị trấn nhỏ khá gần, muốn đưa con trai đi trải nghiệm thiên nhiên yên bình.

Vốn dĩ Quý Lăng Thành đã phái hai người vệ sĩ đi theo, nhưng họ không thể lúc nào cũng theo sát hai mẹ con họ được, cũng chính vì vậy mà bị những kẻ vô lương tâm có ý đồ xấu lợi dụng kẽ hở.

Những gì mà hai mẹ con đã trải qua trong giai đoạn này, bọn họ chỉ nghe người khác kể lại chứ chưa từng tự mình trải nghiệm.

Lúc ấy, Khương Thụy Vân cùng với thương tích đầy mình dẫn theo Quý Vân Tu trốn ra ngoài, sau khi cầu xin sự giúp đỡ của cảnh sát thì bọn họ đã tìm ra nơi ẩn náu của những kẻ chuyên lừa bán phụ nữ và trẻ em!

Cảnh sát đã đột kích vào hang ổ của bọn chúng và giải cứu được rất nhiều phụ nữ và trẻ em vô tội, nhưng lại… không cứu được mẹ ruột của Quý Vân Tu.

Theo lời kể của Khương Thụy Vân, những người đó thấy Quý Vân Tu ngoan ngoãn nên đã liên lạc với người mua để bán anh đi, mẹ Quý vì bảo vệ con trai mình khỏi bị hại nên đã chọc giận hai tên canh gác rồi bị hai tên này tra tấn ngã nhào vào thùng dầu, bất hạnh bị thiêu rụi trong đám cháy…

Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng, mà Quý Vân Tu an toàn về đến nhà sau khi tỉnh lại liền thu mình lại.

Tịch Tuế yên lặng nghe xong câu chuyện xưa này, trong lòng chấn động.

Kiểu chuyện này vốn dĩ rất mờ mịt, nhà họ Quý cũng chưa từng đề cập với người ngoài. Dù bọn họ đã quen biết nhau từ nhỏ, nhưng cũng chỉ biết rằng mẹ anh đã qua đời và anh từng bị bệnh rất nặng mà thôi.

Lúc đó, người lớn nói với cô rằng: “Anh Vân Tu bị bệnh, Tuế Tuế phải đối xử tốt với anh một chút nhé.”

Khi còn bé, cô đã làm được, sau đó lại rời đi.

May mắn thay được ông trời thương xót, thời gian quay ngược trở lại, tất cả vẫn còn kịp.

Quý Lăng Thành lau nhẹ khóe mắt, rút điện thoại ra từ trong túi, nhắc đi nhắc lại: “Gọi điện cho bác sĩ Tề, để ông ấy mang người đến…”

Còn chưa dứt lời thì điện thoại của ông đã bị ai đó đè lại.

“Bác trai Quý, bác sĩ Tề đã đến rồi.”

“Sao? Thế ông ấy nói gì? Sao Vân Tu vẫn còn thế này?” Theo lý thuyết mà nói, bác sĩ Tề từng tới đây thì nên đưa người đến bệnh viện rồi mới đúng.

“Ông ấy cũng đã nói phải dùng đến sự can thiệp của thuốc, nhưng con đã ngăn ông ấy lại.”

Sau khi nghe câu chuyện xưa này xong, Tịch Tuế trái lại càng kiên định hơn với sự lựa chọn trong lòng mình: “Bây giờ con đã biết rồi, bác lại định dùng cách thức lúc trước. Nhưng con nghĩ, cho dù thật sự đưa anh ấy đến bệnh viện, để anh ấy ổn định lại, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy có thể hóa giải hết sự sợ hãi trong lòng mình.”

Hành vi hiện tại của Quý Vân Tu đều đang nói rõ với mọi người rằng: Anh đang hoảng sợ, anh sợ hãi những gì đã xảy ra trong quá khứ.

“Dù có giày vò lặp lại hết lần này đến lần khác giống như trước kia, đến khi anh quên đi điều đó thì cũng có khả năng sẽ bị người có ý xấu gợi lại chỉ bằng một câu nói.”

Thứ khó đoán và khó khống chế nhất chính là lòng người.

Nỗi đau cộng thêm vào người anh sẽ gây ra một gánh nặng tâm lý cực kì lớn, nếu không để anh tự bước ra ngoài thì điều đó sẽ tạo thành một quả bom không hẹn giờ nổ, không biết lúc nào sẽ gây ra tai họa lớn hơn nữa cho anh!

“Ít nhất là bây giờ, tại thời điểm này, con không đồng ý với việc can thiệp mang tính cưỡng chế.”

“Lẽ nào cứ bỏ mặc thằng bé trốn trong tủ mãi như thế này hay sao? Bỏ qua những vấn đề khác, nếu nó cứ trốn trong đó mãi thì cơ thể cũng sẽ không chịu đựng nổi.”

“Bác Quý trai, anh ấy không những là con trai bác mà còn là bạn đời tương lai của con nữa, con cũng đau lòng giống như bác vậy. Xin bác hãy tin tưởng ở con, cho con thêm chút thời gian, để con dùng cách của mình thử xem sao.”

*

Hai người ở đây bàn bạc nhiều như vậy, nhưng người bên trong vẫn không nhúc nhích chút nào.

Rốt cuộc Quý Lăng Thành cũng bị Tịch Tuế thuyết phục, ông để lại không gian riêng tư cho hai người.

Tịch Tuế rót cho mình hơn nửa ly nước rồi quay lại chỗ này, lần này cô không còn đóng cửa lại nữa mà chỉ ngồi vào trong cánh cửa đang mở hé đó.

Cô mở nắp và đưa ly nước đến trước mặt anh: “Uống ít nước đi, nếu anh muốn ngồi ở trong đây luôn thì cũng cần phải ăn uống chứ.”

“ …”

“A Tu, anh có nghe thấy tiếng em không?”

“ …”

Cô cầm cốc nước của mình rồi ngửa đầu uống một ngụm, cứ thế lại nói tiếp: “Hồi nhỏ, ngoại trừ chơi đùa với anh thì em còn làm chuyện gì mà lại khiến anh nhìn với cặp mặt khác vậy? Anh có thể nói cho em biết không?”

Ngoài cửa vang ra tiếng động, Tịch Tuế ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Tia Chớp nghênh ngang chạy về phía này, nó đứng trước mặt cô rồi khẽ lắc cái đuôi nhưng lại không vui vẻ giống lúc trước nữa.

“Tia Chớp… mày quay về từ bao giờ vậy.”

Mấy ngày trước mang Tia Chớp về vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thế cho nên Tia Chớp không thể nào thích nghi được.

Có lẽ là do rời khỏi nơi ở quen thuộc nên trong lòng nó bất an, ban đêm sẽ rất ồn ào.

Bọn họ bàn bạc một chút xong liền đưa Tia Chớp về lại nhà họ Quý, định bài trí chung cư giống chỗ ở cho thú cưng giống bên nhà họ Quý rồi lại mang nó về lại đây.

“Tia Chớp, mày cũng cảm nhận được phải không?”

“Ử ử…” Nghe nói, khi loài chó cảm nhận được sự đau khổ, nó cũng sẽ phát ra âm thanh nỉ non.

Tia Chớp lẳng lặng nằm sấp xuống ngay bên cạnh tủ quần áo, mở to đôi mắt canh giữ bên người chủ nhân.

“A Tu, anh thật là giỏi quá đi mất, dạy dỗ Tia Chớp ngoan như thế này.”

“Anh tài giỏi như vậy nhất định cũng sẽ kiên cường mà, đúng không?”

“Anh không trả lời em cũng không sao cả, dù sao em cũng sẽ ở đây, bên cạnh anh thôi.”

Người đàn ông trong tủ quần áo vẫn ôm lấy đầu gối, nhưng lần này anh không vùi mặt vào giữa khuỷu tay nữa mà gác cằm mình lên hai cánh tay, mở to đôi mắt ẩn trong bóng tối.

Tịch Tuế lại nâng ly nước lên uống một ngụm, không nuốt xuống mà từ từ dựa sát lại gần anh, chạm vào bờ môi nứt nẻ. Giống như mưa rơi trên mặt đất khô cằn, nhận lấy sự dễ chịu từ nước mưa mà không có sức lực chống lại.

Tiếp xúc gần gũi thân mật, không có tim đập thình thịch mà chỉ yên tĩnh hơn bao giờ hết.

Giờ phút này trong tim cũng là sự tĩnh lặng, lựa chọn của cô không sai, bệnh tật của một người có thể chữa khỏi bằng thuốc, nhưng trái tim thì không thể kiểm soát được.

Như cô đã hứa, bất kể dù anh có đáp lại hay không thì cô vẫn sẽ luôn bầu bạn ở bên cạnh anh.

Cô nói đến khi mệt mỏi thì từ từ ngủ thiếp đi trên đầu gối của anh.

Tịch Tuế ngủ không sâu và cũng không hề yên ổn, trong lúc mơ hồ dường như cô nghe thấy tiếng mưa rơi.

Quãng thời gian khi còn nhỏ.

Kiềm nén, buồn bã, kèm theo đó là tiếng nghẹn ngào vì đau thương.

Mây đen bao phủ khắp nơi, bầu trời âm u bao trùm khiến lễ tang càng thêm vẻ u buồn.

Trong tiếng mưa rơi rả rích, một cô bé tết tóc đuôi sam chạy ù ra từ dưới chiếc ô của người lớn, tóm lấy bộ quần áo thuần đen trên người, đưa cái tay nhỏ núc ních mềm mại lau những hạt mưa nhỏ trên mặt.

“Tuế Tuế, con đợi ở trong phòng này nhé, không được chạy lung tung đâu đấy, biết chưa?”

“Biết rồi ạ, mẹ.”

Khi đó cô còn quá nhỏ, nhỏ đến mức không cảm nhận được nỗi đau qua đời là thế nào.

Cô chỉ biết, người dì xinh đẹp hồi trước hay cười với cô, cuối cùng chỉ để lại một tấm ảnh trắng đen.

Ba mẹ nói với cô rằng: “Mẹ của anh Vân Tu đi mất rồi, đi về một nơi xa thật là xa.”

Ồ, anh Vân Tu mất mẹ rồi sao, đáng thương quá.

Bé Tịch Tuế chỉ biết chỗ này có rất nhiều người lui tới, người nào cũng cảm thấy buồn bã vì sự rời đi của dì xinh đẹp, bởi trên gương mặt của họ không có nụ cười nào.

Bé Tịch Tuế ngồi đó chờ rồi lại đợi, đầu lắc qua rồi đưa lại, nhìn ngang ngó dọc khắp nơi.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của đồng bọn!

“Anh Vân Tu.”

Bé Tịch Tuế hô lên hai tiếng nhưng lại không nhận được câu trả lời, bước thật dài trên đôi chân nhỏ nhắn đuổi theo.

Vì bên ngoài trời đang mưa, mặt đất lầy lội trơn trượt, bé Tịch Tuế khi đi trên đường cảm thấy lòng bàn chân không vững.

Cô đã từng đến nhà họ Quý mấy lần, có chút ấn tượng đại khái. Cô thấy Quý Vân Tu chui xuống gầm bàn, còn cho rằng anh đang chơi trò chơi trốn tìm gì đó nữa

Lúc đó hai người còn nhỏ tuổi, vóc dáng thấp bé, chui vào bên dưới gầm bàn đó hoàn toàn có thể đứng thẳng người.

Bé Tịch Tuế cười rồi đuổi theo, bàn chân trượt một cái, loạng choạng nhào vào vòng tay của anh.

Quý Vân Tu bị cô nhào vào người, sau lưng thì đập vào thành bàn cứng rắn, cơ thể đau đớn khiến anh bật khóc.

Nhưng tiếng khóc của anh cực kì nhỏ, người ngoài không hề phát hiện ra được.

Bé Tịch Tuế tự biết mình đã gây ra chuyện lớn, hốt ha hốt hoảng lấy từ trong túi ra hai viên kẹo đã lặng lẽ chôm khỏi nhà lúc sáng: “Anh Vân Tu, em xin lỗi mà, anh đừng khóc nhé, em cho anh hết tất cả kẹo luôn nhé, được không anh? Em xin lỗi mà.”

Tiếng khóc của cậu bé dần biến mất, bé Tịch Tuế chột dạ không dám đi lung tung nên đành đứng dưới gầm bàn cùng anh.

Cô nghe thấy tiếng bước chân của người lớn qua lại, cũng nhìn thấy một số người mặc âu phục đen đi ngang qua trước mặt.

Khi có người đi ngang qua đây, bé Tịch Tuế cho rằng ‘trò trốn tìm’ của mình sắp bị phát hiện nên vừa kích động lại vừa hồi hộp nắm chặt lấy tay Quý Vân Tu.

Cảm nhận sự giãy giụa của đối phương, cô é chẳng có chút nào nhận thức được rằng đối phương đang bài xích mình mà ngược lại còn hơi nhón chân lên, nhẹ nhàng mà dỗ dành bên tai anh: “Anh Vân Tu đừng sợ mà.”

- -----oOo------