Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 70



Sau khi Quý Nhan và Tần Tứ rời đi thì hai người họ cũng không ở lại bao lâu nữa.

Tịch Tuế quàng áo khoác trên vai vào, sờ cánh tay của Quý Vân Tu bên cạnh, “A Tu, cánh tay của anh sao nóng thế.”

Nhiệt độ cơ thể của anh thiên nóng, nên không hề thấy lạnh.

Nhưng cô vẫn thấy lo, “Buổi tối gió lớn lắm, sợ là ở ngoài lâu sẽ bị cảm nên chúng ta về khách sạn trước nhé.”

“Ừm.”

Nhìn lại, ba khách sạn đều có phòng hướng biển, được bao phủ bởi bầu trời đêm và có cách trang trí khác nhau.

Bọn họ định ở khách sạn cạnh khách sạn của Quý Nhan, cả ba khách sạn đều có giá cả tương đương nhau. Tịch Tuế mở điện thoại ra, ngạc nhiên phát hiện cả ba khách sạn đều hết phòng mất rồi?

“Lúc trước em đi đặt phòng thấy còn dư nhiều mà nhỉ.”

Khi lên lầu, cô tò mò hỏi tiếp tân, “Bộ dạo này có nhiều khách đến du lịch như vậy sao? Hôm qua tôi thấy còn rất nhiều phòng trống mà sao hôm nay lại hết rồi.”

Tiếp tân hỏi lại: “Quý khách cần phòng trống sao ạ?”

Tịch Tuế xua tay: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi.”

Tiếp tân mỉm cười, “Nếu quý khách cần thì tôi có thể sắp xếp cho ạ.”

Tịch Tuế:???

Đây là thao tác gì đây, chẳng lẽ trên hệ thống có vấn đề gì hả?

Tiếp tân tốt bụng nhắc hở rồi lại mỉm cười tiếp khách, “Cảm ơn quý khách.”

Cái khách sạn này… thần kì ghê.

Nhưng chuyện này chẳn quan trọng gì với họ, Tịch Tuế không để ý nhiều.

Hai người vừa về khách sạn thì ba phút sau có người gõ cửa.

Cửa phòng mở ra, chỉ thấy nhân viên mặc đồ đồng phục đứng bên ngoài, “Chào quý khách, chúc mừng quý khách đã may mắn trúng thưởng phần ăn dành cho cặp đôi màu xuân của khách sạn chúng tôi…”

“Chúng tôi không có rút thăm gì cả mà?” Tự dưng có miếng bánh rớt từ trên trời xuống đầu bọn họ!

Nhân viên mỉm cười: “Là hệ thống khách sạn chọn ngẫu nhiên ạ.”

Tịch Tuế không tin rằng mình may mắn đến thế, cho đến khi họ theo nhân viên đi vào phòng xép sang trọng nhất của khách sạn.

Bên trong được trang trí tỉ mỉ, âm nhạc vô cùng lãng mạn, bữa tối mĩ vị dưới ánh nến, giường được phủ kín hoa hồng, sữa tắm hương sữa bò, tất cả đều toả ra một mùi hương lãng mạn.

“Tuyệt quá đi.”Cô rất thích kiểu này.

Ánh nến trên bàn làm cô nhớ đến việc cầu hôn bằng chiếc nhẫn lúc kia, cô giơ cánh tay lên, lắc lắc vòng tay tinh nguyệt bên tay phải, cố ý hỏi: “A Tu, lúc anh tặng em cái vòng này là anh đã thích em rồi đúng không?”

“Lúc nào anh cũng thích Tuế Tuế.”

“Dạo gần đây anh lại xem phim ngôn tình hả?”

“Lời thật lòng.”

“Quao quao quao…” Lời âu yếm này dễ nói thế sao?

Bữa tối dưới ánh nến, thế giới của hai người, không khí lãng mạn.

Đột nhiên, màn hiện điện thoại trên bàn phát sáng, cô cầm lấy. Là điện thoại Quý Nhan gọi đến, “Chị dâu, chị với anh cả đang nghỉ ngơi sao ạ?”

“Không đâu, hôm nay tụi chị may mắn lắm, là khách hàng may mắn được khách sạn tặng một phần ăn cao cấp đó nha.”

Quý Nhan chần chừ một lát rồi hỏi số phòng.

Tịch Tuế không nghĩ ngợi nhiều mà nói thẳng. 

Không bao lâu sau, Quý Nhan tìm tới, đẩy cửa ra rồi nhưng không vào, “Em tò mò căn phòng cao cấp như thế nào thôi, ha ha ha đẹp ghê, em không quấy rầy hai người nữa.”

Phòng của Quý Nhan xảy ra vấn đề nên bây giờ cô ấy không có nơi để ở. Mà Tịch Tuế không nghĩ đến chuyện này nên cô không để trong lòng.

Thưởnng thức bữa tối dưới ánh nến và trong âm nhạc lãng mạn, lát nữa rồi tắm sữa tắm vị sữa bò, mùi hương ngọt mà không hề ngấy.

Cô mặc áo ngủ màu trắng làm bằng tơ tằm, tóc quăn mềm mại rũ xuống theo xương quai xanh, cổ chữ V, làm tôn lên dáng người lả lướt hoàn hảo của cô. Ngồi quỳ trên cánh hồng đỏ, màu trắng đối lập với đỏ vừa lạ thường vừa quyến rũ.

Quý Vân Tu nhìn cô không chớp mắt, hoàn toàn bị cô hấp dẫn. Anh giống như bị nam châm hút lấy, khó có thể cưỡng lại.

Trong khoảnh khắc mặn nồng, cô chủ động vén áo ngủ của anh lên, hai người quấn quít lấy nhau.

Cô bị đẩy ngã trên giường, nụ hôn càng sâu hơn, đôi môi trở nên lóng lánh trong ánh sáng, mái tóc dài như rong biển bồng bềnh trong cánh hoa hồng, cảnh xuân sắc hoà hợp.

Trong lúc đỉnh điểm thì đột nhiên Quý Vân Tu đứng dậy.

Tịch Tuế ngồi dậy theo, thấy anh chạy đến chỗ hành lí, lấy cuốn tập vẽ ra.

Tịch Tuế nghi hoặc hỏi anh: “Anh làm gì vậy?”

Anh ôm tập vẽ, gấp gáp lấy bút ra: “Có linh cảm, phải phác hoạ.”

Tịch Tuế: “???”

Cứ như bị dội gáo nước lạnh vậy.

“Quý Vân Tu, anh nghiêm túc đó hả?”

Trong phòng cặp đôi mà chạy tới vẽ tranh?

Quả là hiếm lạ!

Tịch Tuế ngồi quỳ trên giường, nhìn anh đang không ngừng sột soạt, rất muốn giật lại xé cho hả giận.

Mãi không thấy người nọ nhúc nhích gì, tập trung với tập vẽ đến mức không thèm quay đầu lại. Tịch Tuế thở phì phò trùm chăn lại, đưa lưng về người nọ rồi nhắm mắt lại ngủ!

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Quý Vân Tu cũng phác thảo xong, anh muốn cho Tịch Tuế xem đầu tiên, “Tuế Tuế, em xem nè…”

Vừa ngẩng đầu lên là thấy Tịch Tuế nằm trên giường, an tĩnh không động đậy, đương nhiên là ngủ rồi.

Anh bỏ lại tập vẽ vào chỗ cũ, lặng lẽ nằm tới bên người Tịch Tuế, nhắm mắt lại.

Một lúc sau, bỗng nhiên anh mở to mắt, trong mắt sáng tỏ.

Không ngủ được!

Chống tay lên giường để ngồi dậy, duỗi tay ôm lấy cánh tay của Tịch Tuế, thấy cô không cục cựa nên anh cẩn thận xoay người cô lại đối mặt với anh.

Xong rồi anh mới vừa lòng, lại tiếp tục nằm xuống.

Một lát sau anh lại mở mắt, không thấy buồn ngủ gì.

Rốt cuộc anh mới nhận ra có gì đó không đúng, trước kia Tuế Tuế đều ôm anh ngủ mà!

Vì thế, anh lại nâng cánh tay Tịch Tuế lên, đáp trên người mình.

Khi Quý Vân Tu nhắm mắt lại thì Tịch Tuế đang “ngủ say” mở mắt ra.

Cái tên này cựa tới cựa lui ở bên cạnh thì cô không tỉnh mới lạ!



Sáng sớm hôm sau, Quý Vân Tu nhận thấy Tịch Tuế có gì đó là lạ.

Cái cảm giác này cứ như là Tịch Tuế không muốn để ý đến anh nữa à?

Trên TV nói là nếu bạn gái không vui thì nhất định phải nhận sai. Tuế Tuế là vợ anh vậy thì anh cũng nên nhận lỗi.

Thế là sau khi dùng bữa tối xong, anh đến trước mặt Tịch Tuế cúi đầu xin lỗi, “Anh sai rồi.”

Tịch Tuế không ngờ rằng anh có thể nói như vậy, cô nhíu mày kinh ngạc, “Anh làm gì sai?”

“Tuế Tuế không vui là anh sai rồi.” Anh cúi đầu, vô cùng thành khẩn.

“Được lắm, vậy anh nói xem anh sai chỗ nào?”

“Sai chỗ nào…” Anh nói thầm, nghiêm túc tự hỏi nhưng không có kết quả, rồi ngẩng đầu nghi hoặc, hỏi ngược lại: “Anh sai chỗ nào?”

“Anh không biết mình sai chỗ nào mà xin lỗi em hả? Không thành tâm gì hết!”

Nhận lỗi trước mặt phụ nữ quả là vấn đề gian nan khó giải, anh nghĩ muốn bung cái đầu ra rồi mà chưa tìm được đáp án chính xác, nên anh nắm lấy hai tai theo bản năng, “Vậy… chỗ nào anh cũng sai hết…”

“Phụt—” Cô không nhịn được cười nữa, “Anh không biết lỗi mà còn nhận sai, sau này đừng học theo người ta nữa.”

Thật ra cô không giận, chỉ là hơi ghen tị thôi.

Thì ra sức hấp dẫn của mình còn không bằng cái tập vẽ nữa.



Ở đây có một nhà hàng đặc biệt, gọi là nhà hàng nổi.

Đúng như cái tên của nó, nhà hàng được xây trên nước, đây là cảnh bên bãi biển, có rất nhiều du khách đến đây để thưởng thức.

Tịch Tuế và Quý Vân Tu quyết định đặt bàn ở nhà hàng nổi, cảnh vật xung quanh rất tuyệt, làm cho người ta cũng thấy thoải mái.

Cô giơ camera lên chụp ảnh xung quanh, bỗng trong máy ảnh xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, cô phóng to ra, “Ơ, hình như là Nhan Nhan với Tần Tứ.”

Quý Nhan vào nhà hàng nổi với Tần Tứ và hoàn toàn ngoài ý muốn.

Cô theo Tần Tứ đi tuần tra vào buổi sáng, mới biết được đây là sản nghiệp du lịch mà Tần Tứ quản lí, không hổ danh là bạo chúa trong giới kinh doanh. Cô tin Tần Tứ đến đây giám sát kiểm tra thật.

“Tổng giám đốc Tần, sáng nay chúng ta vất vả như vậy rồi có được thưởng gì không?” Cô đảo quanh ngón tay.

“Thưởng?” Tần Tứ chần chừ một lát rồi gật đầu, “Được thôi.”

Quý Nhan phấn chấn tinh thần trong nháy mắt.

Ý cô nói thưởng là tăng lương nhưng không ngờ Tần Tứ lại dẫn cô đến nhà hàng nổi, nói lời lẽ chính đáng: “Thưởng cho cô một bữa ăn đắt tiền nhất ở đây.”

Quý Nhan: “…”

Người ta tới đây để ăn tối lãng mạn mà tên cáo già này ăn cái gì.

Nhưng khi cô phát hiện Tịch Tuế cũng ở đây thì tự dưng cảnh giác, “Tôi không cần thưởng nữa, chúng ta đổi chỗ khác đi.”

Cô quay đầu ngăn Tần Tứ lại.

Cáo già khẽ cười, “Không đổi.”

Khoé miệng tươi cười của Quý Nhan bỗng biễn mất.

Đi đâu cũng gặp anh cả với chị dâu, lúc nào cũng là tên Tần Tứ “bắt buộc” cô đi, nói là trùng hợp thì cô không tin!

Tần Tứ muốn thì sao có thể thôi?

Cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo vào.

Thấy Tịch Tuế vẫy tay chào mà không hề phòng bị, trong lòng Quý Nhan phát điên: Cái tên cáo già này cao tay quá, thế mà chị dâu còn chưa nhận ra nữa!

Cô tuyệt đối không muốn Tần Tứ phá đám nên giả vờ không thấy, túm Tần Tứ đi đến hướng ngược lại.

Ánh mắt Tần Tứ nhìn xuống tay cô.

Quý Nhan lập tức hất ra, “Tổng giám đốc Tần, tôi thấy ánh sáng chỗ này được này, thích hợp để ăn cơm!”

Tần Tứ: “Ha hả.”

Tịch Tuế bị ngó lơ không hề biết tâm tư của Quý Nhan, thậm chí còn hưng phấn nắm lấy tay Quý Vân Tu, “A Tu, anh thấy không, chắc chắn là Nhan Nhan đang ngại, thậm chí còn không dám chào hỏi chúng ta luôn.”

“…” Bà xã không hiểu trọng điểm.

Phụ nữ ai cũng hưng phấn về chuyện này, đặc biệt là khi nhân vật chính quen với mình. Chẳng ngại Quý Vân Tu không trả lơi, cô vẫn truy vấn tiếp: “Theo kinh nghiệm anh coi phim ngôn tình thì Tần Tứ có thích Nhan Nhan không?”

Đôi mắt xinh đẹp kia đang nhìn mình, làm Quý Vân Tu không thể ra vẻ trầm mặc được nữa.

Anh nghiêm túc nghĩ rồi gật đầu.

Quý Vân Tu không hề nói dối, Tịch Tuế hừng hực tinh thần, nhưng cô cũng chỉ là kiểu người nghẹn trong lòng chờ đáp án.



Bọn họ ở bãi biển hai người, Tịch Tuế theo An Á và thầy Tống chụp ảnh, được biết những kiến thức mới.

Buổi chiều, cô An Á nói với cô rằng ngày mai họ sẽ rời đi, đến nơi khác, thậm chí còn hỏi bọn họ muốn đi cùng không.

Tịch Tuế xem xét, cách bãi biển khoảng mấy chục cây số, cô nghĩ rồi quyết định cùng đi trước.

Trước khi đi, cô gọi điện cho Quý Nhan, hỏi số phòng khách sạn của cô ấy để đưa đồ gì đó.

Quý Nhan không có ở khách sạn nên cô phải gửi đồ ở quầy tiếp tân.

Tịch Tuế nói số phòng rồi nhân viên đối chiếu lại: “Cô muốn gửi đồ cho anh Tần ở phòng 619 phải không ạ?”

“Anh Tần? Tần Tứ?” Đây không phải là số phòng của Quý Nhan à?

Tịch Tuế xem lại lần nữa, đúng là phòng 619!

Cô hiểu rồi, quan hệ của hai người này đã có tiến triển đến bước này rồi!

Tịch Tuế với Quý Vân Tu và vợ chồng An Á bắt đầu đi du lịch với nhau, chỉ mười ngày thôi cũng khiến họ được khai sáng rất nhiều.

Trở về Vân Hải, hai người mua quà lưu niệm về cho cha mẹ hai bên.

Đúng lúc là sinh nhật của mẹ Quý Nhan, cả nhà họ Quý quây quần bên nhau. Quý Lăng Thành và ông hai Quý đoạn tuyệt qua lại với nhau nhưng với ông ba Quý vẫn rất thân.

Quan hệ của Tịch Tuế và Quý Vân Tu rất tốt làm cho người khác phải ghen tị, Quý Lăng Thành nhìn mà cảm thấy đời này mình không còn gì nuối tiếc nữa.

“Ngeh nói Vân Tu với Tuế Tuế đi du lịch hả? Chơi vui không?”

“Du lịch lần này rất vui ạ, con có quà cho cô với dượng, hi vọng mọi người thích.” Quý Vân Tu không biết đạo lí đối nhân xử thế, nên Tịch Tuế gánh vác phần này.

Ông ba Quý quan tâm đến Quý Vân Tu, Quý Lăng Thành cũng quan tâm đến Quý Nhan, “Đúng rồi, công việc gần đây của Nhan Nhan sao rồi?”

Quý Nhan đang thưởng thức đồ ăn ngon thì suýt nữa nghẹn họng, đáp cho có lệ, “Cũng tốt ạ.”

Quý Lăng Thành gật đầu, “Tập đoàn Tần thị cũng không tồi, con vừa trẻ vừa có năng lực, chỉ cần cố gắng thì sau này sẽ có thành quả.”

Ông ba Quý vội ngăn lại, “Anh cả, anh đừng dạy cho Nhan Nhan mấy cái tư tưởng này, em không cần nó thành người phụ nữ mạnh mẽ đâu, em chỉ mong nó an tâm tìm được một người bạn trai là được rồi.”

“Khụ khụ khụ…” Bỗng nhiên Tịch Tuế ho khan.

Bạn trai của Quý Nhan không phải là Tần Tứ à?

Hai người đi du lịch cùng nhau rồi mà gia đình còn chưa biết sao?

Quý Vân Tu không hiểu gì nên anh vỗ lưng cho cô, đưa ly nước của mình qua.

Tịch Tuế tự nhiên nhận lấy, uống hơn nửa ly.

Quý Nhan muốn buông đũa: Bữa cơm chưa kịp ăn mà cũng no rồi!

Qua tiệc tối, Tịch Tuế ngối nói chuyện với người lớn.

Hai anh em Quý Vân Tu với Quý Nhan ăn xong là đi mất, không biết chạy đi đâu rồi.

Trong sân vườn tối đen, hai anh em nói chuyện thần bí với nhau.

Quý Vân Tu đưa cho Quý Nhan một cái thẻ ngân hàng, lại nói: “Anh chụp ảnh gửi cho em rồi.”

“Chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ!” Cô trả lời chắc chắn.

Qua một lát, Quý Nhan vuốt cái thẻ ngân hàng: “Anh cả, không phải lúc trước anh giao hết thẻ ngân hàng cho chị dâu giữ rồi hả? Đây là quỹ đen của anh hả?”

Quý Vân Tu: “…”

*

Ánh trăng toả sáng trên một vùng đất lớn, bầu trời đêm lộng lẫy những ngôi sao.

Phòng vẽ tranh sáng trưng như ban ngày, người đàn ông ngồi trước bàn vẽ, cầm cây bút chì trên tay, khớp xương rõ ràng.

Anh cầm bút tạm dừng giữa không trung, giữa mày nhíu lại, chậm chạp không chịu đặt bút xuống.

Bức phác thảo lúc du lịch đã bày trong phòng vẽ mấy ngày rồi, nhưng anh cứ thấy thiếu gì đó, không dám vẽ thêm.

Tịch Tuế đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, nhìn bộ dáng ngây ngốc của anh rồi lắc đầu.

Đây đã là ngày thứ bảy cô đến đây.

Quý Vân Tu ngồi từ chiều đến tối, cơm tối chỉ chịu ăn chút ít.

Cô cố tình đi nhẹ, đến bên cạnh anh, khom lưng cúi đầu xuống, nhẹ đáp cằm trên vai anh, “A Tu, anh đứng hình được nửa tiếng rồi.”

Cô kiên nhẫn chờ anh nhưng cứ cố chấp ở đâu thì chắc chắn không ổn.

Quý Vân Tu vốn còn đang chìm trong thế giới hội hoạ, bất ngờ bị doạ bởi tiếng nói của cô.

Cảm giác được sự tồn tại của cô, anh chậm rãi xuống tay.

Anh quay đầu lại nhìn biểu cảm sinh động của cô vợ nhỏ trước mắt mình, bỗng nhiên trùng với nét vẽ trong tranh, những hình ảnh hiện lên trong đầu anh trải dài những mảng màu khác nhau.

Anh bỗng nhận ra, Tuế Tuế chính là linh cảm khiến anh muốn hoàn thiện bức tranh này.

Nhưng cảnh tượng tối đó ra sao?

“Tuế Tuế, chờ anh chút.” Bỗng anh đứng dậy, ấn Tịch Tuế ngồi xuống, vội chạy ra khỏi phòng.

Không bao lâu sau, anh về lại, trong tay có thêm một cái áo sơ mi trắng.

- -----oOo------