Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 86



“Reng reng.”

“Reng reng.”

Nhạc chuông báo thức điện thoại giản dị, tự nhiên nhất cứ reo văng vẳng bên tai, Quý Nhan phản xạ có điều kiện ngồi bật người dậy, sờ đến điện thoại ở bên cạnh, tắt chuông báo thức.

Hai bàn chân mảnh khảnh xỏ vào đôi dép lê trên đất rồi đi thẳng về phía phòng tắm.

“Ùng ục, ùng ục.”

Đánh răng, rửa mặt xong thì não cũng dần tỉnh táo lại.

Ngón tay kéo dây áo trên vai lên, chân không ngừng bước đến ghế sô pha trong phòng khách.

“Ơ!”

Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, làm cô giật mình thon thót!

Tầm mắt Tần Tứ thoải mái nhìn về phía cô, Quý Nhan sửng sốt mấy giây, hai tay đan lại để bảo vệ ‘phong cảnh’ trước ngực: “Anh anh anh, anh xoay người lại!”

Người đàn ông khẽ khàng mở mắt ra, xoay tại chỗ nửa vòng, để lại cho cô cái bóng lưng.

“Cũng có gì đáng xem đâu.”

“?”

Quý Nhan suýt chút nữa không nhịn được mà lao tới đá anh một cước!

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh đó với giọng nói không về có chút phập phồng gì của anh xem, đây thực sự là một sự sỉ nhục với một người con gái!

Cô cũng từng luyện bản lĩnh khua môi múa mép rồi, cô không cam lòng bị khinh bỉ như thế.

Cô rũ mắt đánh giá chiếc váy ngủ kiểu dáng rộng trên người mình, chỗ cần che không hề lộ ra một chút gì, thật ra cũng chẳng có gì nên che.

Vì thế cô thả lỏng tinh thần, thoải mái buông tay ra, đi vòng ra trước mặt Tần Tứ, hai tay chống nạnh một cách khí phách: “Tần Tứ, có phải anh bị lãnh đạm không hả?”

Ánh mắt người đàn ông rũ xuống, rơi trên chiếc cổ trắng nõn như ngọc của cô gái, chợt anh cong khoé môi, khẽ nghiêng người về phía cô.

Giọng nói hơi khàn: “Em muốn thử không?”

Mùi thuốc lá mờ nhạt trên người đàn ông vấn vít quanh chóp mũi, anh đột nhiên kéo gần khoảng cách khiến cho nhịp tim cô tăng nhanh. Quý Nhan xem đây là một sự đe dọa có chủ ý, cô ngẩng cổ lên, chân cũng đứng cho vững rồi công kích ngược lại: “Thử với anh á, thế, thế thì tôi tôi thiệt thòi biết bao, lỡ may anh không được thì sao!”

“Tôi, không, được?”

Ý cười nơi khoé mắt của người đàn ông mất sạch, chỉ còn tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Quý Nhan lập tức sợ hãi!

Cô dứt khoát xoay lưng bỏ đi ngay trước mặt anh, ôm đống quần áo đã chuẩn bị sẵn sàng để cạnh sô pha rồi chui vào nhà vệ sinh, sau khi ăn mặc tươm tất xong còn dùng nước sạch vỗ vỗ mặt, nói một mình với người trong gương: “Quý Nhan, mày cũng không phải là một người ăn cháo đá bát.”

Vừa mới xin người ta giúp đỡ, mới ở ké được một đêm đã xúc phạm vào điều tối kỵ của đàn ông.

Cô siết chặt nắm tay, nhắc tới nhắc lui trong miệng: “Kiềm chế lại! Phải biết kiềm chế!”

Bây giờ cô là nhân viên nhỏ bé dưới quyền của Tần Tứ, không thể tuỳ tiện dễ dàng công kích công kích anh như thế giống như trước kia được.

Nguyên buổi sáng này, Tần Tứ giống như trả thù cô vậy, không phải đang làm việc thì cũng là trên đường đi làm, không chừa một chút thời gian nghỉ ngơi nào cả.

Tập đoàn Tần thị gần như đã kiểm soát hết ngành du lịch trong khu vực này, không hổ là người đứng đầu giới kinh doanh.

Cô hơi tin tưởng rằng Tần Tứ thật sự đến đây để giám sát, thanh tra.

Mãi cho đến buổi trưa, bọn họ cuối cùng cũng quay lại nhà hàng bên bờ biển gần đó.

Tần Tứ dùng lời lẽ nghiêm túc mà nói: “Chi phí chung mời em ăn trưa ở nơi đắt nhất này.”

Ban đầu cô còn khá vui vẻ, nhưng khi cô phát hiện ra Tịch Tuế cũng ở đây thì cô lập tức nâng cao tinh thần cảnh giác: “Tôi không cần mời ăn trưa, chúng ta đổi chỗ khác ăn nhé.”

Tên cáo già khẽ cười một cái: “Không, đổi.”

Cô bất đắc dĩ đành cố tình chọn vị trí cách xa Quý Vân Tu với Tịch Tuế nhất rồi tóm Tần Tứ đi về phía đó.

Tầm mắt của Tần Tứ rơi trên cánh tay của cô.

Quý Nhan lập tức nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi cảm thấy chỗ này ánh sáng rất tốt, rất phù hợp để ăn trưa!”

Trong thời gian này, cô luôn có thể nhìn thấy ánh mắt của Tịch Tuế quét về phía này, vì vậy cô giả vờ vùi đầu vào ăn.

“Quý Nhan, em ăn bằng miệng hay ăn bằng mặt đấy?”

“Hả?”

Cô nhất thời không nghe rõ.

Tần Tứ thở dài, lắc đầu một cách bất lực, cũng không giải thích thêm.

Quý Nhan nhớ lại câu nói ban nãy rồi suy nghĩ một lượt, đột nhiên hiểu ra hàm ý ở trong đó, không phải là anh bảo cô cắm đầu ăn đấy sao!

“Rõ ràng là một con cáo già vừa độc miệng lại còn bụng dạ độc ác không biết ăn nói, tôi thực sự không biết những người bên ngoài kia làm thế nào lại bị anh che mắt bởi sự ngụy trang của anh nữa!”

Những người ngoài kia đều khên anh tuổi trẻ tài năng, giải quyết công việc khéo léo, hành vi lễ nghĩa có thể nói là vô cùng chuẩn mực.

Trong các video phỏng vấn thời lượng ngắn chỉ lan truyền một mặt hoàn mỹ đến không thể tìm ra lỗi sai của anh mà thôi, nhưng trên thực tế thì người này căn bản chính là một kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm!

Quý Vân Tu với Tịch Tuế chơi ở bãi biển hai ngày, rồi ghép đoàn cùng đi du lịch với hai vị nhiếp ảnh gia mà bọn họ tình cờ gặp được đến một nơi khác.

Lúc nghe thấy tin tức này, Quý Nhan thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đã như vậy, cô không cần phải lo lắng Tần Tứ gặp mặt Tịch Tuế nữa.

Khi Tịch Tuế rời đi nói có đồ gửi cho cô, nhưng không khéo là, lúc đó cô với Tần Tứ đang ở bên ngoài, vì thế cô liền nói số phòng cho Tịch Tuế.

Buổi chiều, Quý Nhan trở về khách sạn và lấy một chiếc túi nhỏ từ quầy lễ tân. Trong túi đựng những món quà nhỏ được tự tay Tịch Tuế làm ra ngoài chơi với Quý Vân Tu.

Quý Nhan phấn chấn đặt đồ lên bàn rồi chụp hình lại, đang chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè khoe mẽ một phen, cũng không biết Tần Tứ đã xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào.

Một bóng đen trên đỉnh đầu phản chiếu lên mặt bàn, Quý Nhan ngẩng cổ lên, đối diện trực tiếp với đôi mắt đen nhánh sâu như đầm nước của Tần Tứ.

“Ông chủ, có việc gì sao?”

Lúc tâm trạng thư giãn và vui vẻ, giọng nói của cô cũng thêm vài phần nũng nịu.

Anh chú ý đến những đồ vật nho nhỏ bày trên bàn, hỏi: “Mấy cái này là gì?”

“Quà chị dâu với anh cả tặng tôi á.”

Sau khi nói, cô vươn tay ra và ôm những món quà nhỏ kia vào lòng, đặc biệt nhấn mạnh: “Đây là quà của tôi.”

Ngụ ý là: Anh đừng có mà động bậy động bạ.

Tần Tứ hơi khựng lại, khẽ dùng tay vuốt trán, cuối cùng anh không nhịn được mà hỏi câu đó: “Quý Nhan, tại sao đến bây giờ em vẫn nghĩ rằng tôi đang muốn đoạt Tịch Tuế?”

“ …” Quý Nhan ngây ra một lúc.

Cô vốn tưởng rằng đây là bí mật không thể nói trong lòng hai người, ai ngờ đâu Tần Tứ sẽ đột nhiên làm rõ vào đúng lúc này.

Tại sao đến bây giờ cô vẫn cảm thấy Tần Tứ còn muốn đoạt Tịch Tuế?

Lý do rất đơn giản, một người mình thích nhiều năm như thế sao có thể nói buông là buông được.

“Thật ra tôi biết, anh thích chị ấy từ thời cấp ba. Mặc dù không biết tại sao lúc đó anh không bày tỏ với chị ấy, nhưng năm ngoái lúc chị Tuế Tuế quay về thành phố Vân Hải, anh vẫn muốn theo đuổi chị ấy, đúng không?”

Nếu không thích thì anh cũng sẽ không bị cô bắt gặp hai người đang chuyện trò vui vẻ với nhau ở nhà hàng. Nếu không thích thì cũng sẽ không có cảnh tượng anh làm khó dễ anh cả của cô ở tiệc rượu hôm đó.

Bao nhiêu năm qua Tần Tứ hoàn toàn không dính một cái scandal tình ái nào, anh cũng chưa từng có bạn gái. Điều này chứng tỏ, từ thời cấp ba đến giờ, tình cảm của Tần Tứ dành cho Tịch Tuế vẫn luôn ở đó, hoặc nói cách khác là ‘đang chờ chị ấy quay về’.

Nếu đã thích nhiều năm như vậy rồi thì tình cảm không thể tuỳ tiện nói từ bỏ là từ bỏ được.

Đối với Quý Nhan mà nói, Tần Tứ là một tình địch lớn mạnh, đương nhiên cô sẽ lo lắng Tần Tứ đi đào góc tường rồi.

“Trên thực tế, sau một quãng thời gian quan sát, tôi cũng biết anh là người tuân thủ lễ nghĩa một cách nghiêm ngặt, sẽ không giở mánh khoé chỉ vì muốn theo đuổi người phụ nữ mà mình thích, nhưng… nhớ nhung một người nhiều năm vậy rồi, ngay cả khi anh tôn trọng sự lựa chọn của chị ấy và từ bỏ cảm xúc của mình, cũng sẽ không thuận miệng nói rằng mình nói được làm được.”

Quý Nhan vẫn luôn giữ suy nghĩ này.

Nhưng anh lại nói: “Quý Nhan, em vẫn chưa hiểu rõ tôi đâu.”

Cũng không phải là anh tuân thủ lễ nghĩa một cách nghiêm ngặt, mới không tính kế để theo đuổi người phụ nữ mà mình thích.

“Em không nghĩ lại, nếu tôi đến đây tìm Tịch Tuế, sao còn mang theo em làm gì?”

Theo những gì cô nói thì chẳng phải cô là đồ quỷ gây rối số một hay sao!

Một câu hỏi liền kéo Quý Nhan ra khỏi mớ cảm xúc sâu sắc, cô gãi gãi đầu rồi nghiêng sang một bên và nói: “Có thể anh lo lắng mình không khống chế được ham muốn trong lòng, muốn dẫn tôi theo để đánh đòn cảnh cáo với anh vào thời khắc mấu chốt, ngăn cản anh phạm sai lầm chăng?”

Tần Tứ: “ …”

Đúng là cái đồ chậm nhiệt.

Sau khi quay về thành phố Vân Hải, ông chủ Tần cuối cùng cũng mở lòng từ bi thả cô về với bộ phận Thiết kế.

Không bao lâu sau là sinh nhật mẹ cô.

Mẹ Quý không muốn đãi to, chỉ mời nhà cậu cả với cậu hai đến.

Cả nhà cậu cả Quý Lăng Thành bây giờ rất hoà thuận vui vẻ, mà cậu hai mặc dù có vợ rồi nhưng bây giờ lại giống như một người cô độc.

Có lẽ cậu hai cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn người thân nên ông chỉ nhờ người đến tặng quà, chứ không đích thân đến nhà.

Trong bữa tiệc gia đình, sự tương tác giữa Tịch Tuế với Quý Vân Tu đúng là làm người khác ghen tỵ muốn chết.

Ước chừng vì mẹ chịu sự kích thích từ việc ‘khoe ân ái’ nên nói bóng nói gió thúc giục cô đi tìm bạn trai.

Sau bữa tối, Tịch Tuế nói chuyện phiếm cùng với trưởng bối.

Quý Vân Tu lại bảo cô ra vườn hoa với anh.

“Ôi, anh cả, sao anh nỡ bỏ chị dâu lại đó một mình thế?”

“ …” Quý Vân Tu cũng không định trả lời câu hỏi vô nghĩa như vậy.

Quý Vân Tu đưa một cái thẻ ngân hàng cho cô rồi nói: “Tất cả hình ảnh anh đã chuyển cho em rồi.”

Trước đó hai người đã thương lượng xong ở trên mạng rồi, Quý Nhan ngầm hiểu ý, cô biết anh đang nói về các tác phẩm nhiếp ảnh trước đây và ảnh chụp trong chuyến du lịch lần trước mà Tịch Tuế đã chụp.

Ở phương diện giao tiếp xã hội, Quý Vân Tu vẫn luôn ở thế yếu nên liền vung tiền thuê cô làm việc, chuẩn bị khai trương phòng triển lãm nhiếp ảnh.

Quý Nhan sờ vào chiếc thẻ ngân hàng bên ngoài nhẹ, bên trong nặng trĩu, trả lời một cách kiên định: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Những gì cần bàn giao đã nói xong, Quý Nhan bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề: “Anh cả, không phải trước đây anh giao hết toàn bộ thẻ ngân hàng cho chị dâu bảo quản rồi sao? Đây là quỹ đen anh giấu đấy à?”

Quý Vân Tu: “ …”

Anh không thừa nhận thì là không phải!

Quý Nhan hiểu rõ nguyên tắc nhận tiền làm việc, hơn nữa chủ thuê lại còn là anh cả với chị dâu nhà mình, vậy nên cô đã dành rất nhiều thời gian và công sức ra để tuyên truyền và trang trí phòng triển lãm ảnh chụp ngày thường.

May mắn thay, phòng triển lãm nhiếp ảnh được bố trí tỉ mỉ đã được tiến hành thành công, không phụ sự kì vọng.

Trước đó, cô đã đề cập đến việc muốn Quý Vân Tu giúp đỡ chuyện tuyên truyền một lần, không ngờ rằng sự ảnh hưởng ngài YX lớn như vậy, thu hút một làn sóng lớn người hâm mộ.

Điều may mắn là, cô còn mời được cả nhiếp ảnh gia yêu thích của Tịch Tuế nữa.

Làm cô cảm thấy bất ngờ nhưng dường như cũng nằm trong dự đoán là, Tần Tứ cũng đến buổi triển lãm nhiếp ảnh.

Qua cuộc trò chuyện lần trước, cô quả thật hoàn toàn tin tưởng Tần Tứ sẽ không đào góc tường nữa, nhưng thấy anh xuất hiện ở nơi này, trong lòng vẫn thấy rất bất đắc dĩ.

Nói cái gì mà đã từ bỏ rồi, nhưng gặp chuyện liên quan đến Tịch Tuế thì anh vẫn sẽ không nhịn được mà xuất hiện đấy thôi.

Như triển lãm tranh này vậy.

Tết Đoan ngọ, Tịch Tuế giao một tờ ‘giấy xét nghiệm mang thai’ ra ngay trước mặt cả nhà khiến mọi người chấn động.

Từ đó về sau, nhà họ Tịch với nhà họ Quý liền đẩy nhanh tốc độ tổ chức đám cưới.

Nhà họ Quý mời đoàn đội tổ chức hôn lễ chuyên nghiệp về để lên kế hoạch cho bọn họ, một hàng dài người phục vụ, Tịch Tuế với Quý Vân Tu được thu xếp rành mạch đâu ra đấy.

Bọn họ không muốn Tịch Tuế vất vả vì việc này, nhưng thực sự  là Tịch Tuế không bỏ qua được, luôn chú ý đến tiến độ của hôn lễ.

Vì thế nên Quý Nhan lại nhận được một cái thẻ.

“Anh cả, anh lại trữ quỹ đen rồi.”

Lần này cuối cùng Quý Vân Tu cũng phản bác.

Quý Nhan cười rồi nhận lấy cái thẻ, hứa sẽ đến giám sát mỗi ngày.

Để không trì hoãn thời gian làm việc, cô đi vào buổi chiều và trở về vào ban đêm.

Sắp đến hôn lễ, chỉ còn hai ngày cuối nữa thôi, cô dùng văn mẫu viết ra một lá đơn xin nghỉ phép thật rõ ràng và logic, sau khi gửi cho trưởng bộ phận kí tên lại cầm đến phòng Nhân sự để đóng dấu.

Biểu hiện ở công ty của cô vẫn luôn rất tuyệt vời, từ trước đến giờ chưa từng chậm trễ công việc, vì vậy trưởng bộ phận cũng khá thoải mái với cô, xem xong liền ký tên vào.

Nhưng khi cô mang đến phòng Nhân sự để xin con dấu thì người phụ trách phòng Nhân sự lại bảo cô rằng: “Xin lỗi, đơn nghỉ phép của cô cần phải đích thân xin phép tổng giám đốc Tần.”

Đầu Quý Nhan hiện lên một đống dấu chấm hỏi?

Người ta xin nghỉ phép toàn là cần sự đồng ý của trưởng bộ phận xong đến bộ phận Nhân sự thẩm tra một chút rồi sẽ được đóng dấu, sao tới lượt cô lại cần Tần Tứ đích thân phê duyệt vậy hả?

Điều này căn bản không khớp với lẽ thường!

Cô khó tránh khỏi nhớ lại, chuyện này liên quan đến Tịch Tuế, có lẽ Tần Tứ cố tình muốn làm khó dễ cô đây mà.

Quý Nhan lại đánh một lá đơn xin nghỉ phép mới toanh, dựa theo ‘quy củ’ mà chủ động đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc.

Không thấy ai đi ngang qua, Quý Nhan khẽ gõ cửa.

“Mời vào.”

Một giọng nói bình thản vang lên từ bên trong, cô vừa nghe đã biết đó là Tần Tứ.

Quý Nhan đẩy cửa ra, đôi mắt linh hoạt đảo một vòng, thấy rõ ràng chỉ có một mình cái tên Tần Tứ kia ngồi trong văn phòng làm việc đồ sồ này.

Vì vậy, cô dũng cảm đi chầm chậm về phía trước.

Nhớ đến sự đau khổ của mình vì được ‘đối xử đặc biệt’, cô liền bước thẳng về phía trước, vung lá đơn xin nghỉ phép cầm trong tay đến trước mặt Tần Tứ, còn gõ hai cái lên bàn một cách vô cùng hung hăng: “Ký tên cho tôi!”

Người đàn ông ngẩng đầu lên, khi đôi mắt trầm tĩnh kia nhìn cô, bỗng nhiên toát lên ý cười vô cùng mờ nhạt: “Quý Nhan, gan cũng to ghê nhỉ…”

Giống như đang nói: Quý Nhan, em to gan quá rồi đấy?

Dám xông đến rống vào mặt ông chủ như thế?

Khí thế của Quý Nhan lập tức giảm còn phân nửa, tựa như cái người khí phách, kiêu ngạo ban nãy kia không phải là mình vậy.

Cô đè lên đơn xin nghỉ phép, đẩy đẩy nó đến bên tay anh: “Tổng giám đốc Tần, chỗ tôi có một lá đơn xin nghỉ phép cần anh xem qua rồi tiện tay ký một cái.”

Tần Tứ lấy lá đơn cô đang đè trên bàn lên rồi nhìn thoáng qua lý do, cầm bút lên ký tên ‘Tần Tứ’ lên đó một cách phóng khoáng.

Quý Nhan vui mừng nhướng mày, chờ mong nhìn anh.

Dưới cái nhìn chăm chú đầy mãnh liệt của Quý Nhan, Tần Tứ lấy con dấu từ trong ngăn kéo ra và đóng lên tờ giấy.

Đơn xin nghỉ phép giờ đã có hiệu lực!

Thái độ của Quý Nhan lập tức thay đổi: “Cảm ơn tổng giám đốc Tần ạ, tổng giám đốc Tần đúng là khéo hiểu lòng người.”

“Quý Nhan, tốc độ trở mặt này của em thật đúng là ngày càng nhanh nhỉ.”

“Có đâu ạ.”

Cô không thừa nhận, quả nhiên là bản lĩnh trở mặt phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

“Ai bảo anh cố tình ngáng chân tôi, rõ ràng cấp trên bộ phận của tôi đã ký tên rồi mà phòng Nhân sự lại không chịu đóng dấu cho tôi, còn nói rằng bắt buộc phải do chính anh phê duyệt.”

Cô hoan hỉ cầm lại đơn xin nghỉ phép, thì thà thì thầm rồi lại đưa ra nghi vấn: “Ông chủ Tần, từ khi nào mà anh rảnh rang vậy hả? Hay là…”

Cô không nói hết nửa câu sau.

Tần Tứ nắm chặt cây bút trong tay, bề ngoài vẫn ung dung thản nhiên hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao nào?”

Quý Nhan cầm lá đơn xin nghỉ phép, còn nghiêm túc nhớ lại những chuyện gần đây, khẳng định mình không có tương tác gì với Tần Tứ.

Cô thử thăm dò hỏi một câu: “Dạo này tôi không chọc giận gì anh mà?”

Tần Tứ đáp trả cô bằng một nụ cười mỉm không rõ ý tứ hàm xúc.

“Tôi thật sự không nhớ nổi, nếu tôi làm chuyện gì khiến anh không vui, anh cứ nói thẳng với tôi là được, đừng làm mấy chuyện mờ ám thế này. Dù sao thì anh cũng là ông chủ lớn, so đo với nhân viên nhỏ bé như tôi đây làm gì.”

“Quý Nhan, đây có tính là đạo đức của em bị bắt cóc rồi không?”

“Không mà!”

Cô lắc đầu: “Tôi thân là một nhân viên nhỏ bé đang cố gắng tồn tại trong những sơ hở thôi mà.”

“Chậc.”

Anh cầm cây bút lên và xoay nó điêu luyện quanh các đốt ngón tay một vòng: “Em nhìn thử xem cả cái công ty này làm gì có nhân viên nhỏ bé nào dám kiêu ngạo trước mặt tôi như vậy chứ?”

“Đó là do bọn họ nhát gan nên sợ anh, tôi không sợ.”

“Trước đây chẳng phải em bảo sơ tôi tính kế em hay sao?”

“Nếu anh dám ủ mưu với tôi thì tôi sẽ thổi gió bên tai Tần Nguyệt rồi tố cáo anh với bà nội Tần cho xem!”

Vì để hiệu quả uy hiếp tăng thêm phần chân thật, cô còn dứ dứ nắm đấm về phía Tần Tứ nữa.

Đáy mắt người đàn ông lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: “Được, tôi sẽ đợi.”

Chỉ sợ em không đi cáo trạng.

Lại càng sợ em, không biết mình đã sập bẫy từ lúc nào.

Quý Nhan xin nghỉ phép thành công, thầm sảng khoái trong lòng: “Được rồi, tôi đi đây, tạm biệt.”

Tần Tứ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Khi cô sắp bước đến gần cửa phòng, chỉ nghe thấy một giọng nói như gió thổi may bay vang lên từ phía sau.

“Hôn lễ gặp lại.”

Chân Quý Nhan mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào.

Cái tên cáo già này, chỉ sợ không hù chết cô thôi đúng không!

Dưới sự sắp đặt chu đáo của mọi người, đám cưới hoàn hảo trong mơ của Tịch Tuế cuối cùng cũng hoàn thành.

Lo lắng Tịch Tuế mang thai, cả trưởng bối lẫn bạn bè cùng trang lứa đều cố tình không ép buộc hai người họ nhiều, chỉ để đôi vợ chồng mới cưới kia hoàn thành hôn lễ một cách dễ dàng.

Còn đám người trẻ tuổi bọn họ, vào dịp náo nhiệt như thế này tự nhiên là phải chơi hết mình rồi.

Diệp Liễu Nhứ đưa cho bọn họ một đống trò chơi, quả thật là muôn màu muôn vẻ, chơi bao nhiêu cũng không ngấy.

Điều không ổn duy nhất là… thua phải uống rượu.

“Chúng ta phạt rượu trước nhé, thế nào?”

“Được luôn!”

“Nào nào nào.”

Trong trường hợp nói đến tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm thế này thì muốn thúc đẩy bầu không khí phải uống rượu.

Quý Nhan đã tham gia và trải nghiệm trò chơi hết mình, ngay cả khi cô không thích uống rượu, cô cũng uống theo.

Tửu lượng của Quý Nhan cũng tàm tạm, mạnh hơn cái người anh cả uống một – hai ly đã say kia của cô nhiều!

Diệp Liễu Nhứ mà điên lên thì cả Sở Úc cũng không cản nổi.

“Nhứ Nhứ, hôm nay em đã uống nhiều rượu lắm rồi.”

“Ầy dà, đã chơi thì phải chơi cho tới chứ, hôm nay Tuế Tuế kết hôn, em cũng vui lắm.”

Sở Úc khuyên câu nào Diệp Liễu Nhứ phản bác lại câu ấy, những người bên cạnh cũng nhao nhao lên.

Sở Úc xụ mặt xuống, nhưng dường như Diệp Liễu Nhứ không để ý đến sự khó chịu của cậu.

Hết ly này đến ly khác, chai nọ đến chai kia.

Không biết qua bao lâu sau, Sở Úc cũng không kiên nhẫn nổi nữa, không nói không rằng mà trực tiếp bế người rời đi.

Từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng tranh luận của Diệp Liễu Nhứ.

Hôm nay Quý Nhan cũng uống rất nhiều rượu, đầu óc choáng váng.

Cô vốn định tưa vào bên cạnh nghỉ ngơi một lát, khẽ nhắm mắt lại dưỡng thần.

Đúng lúc này, một bóng đen bao phủ lấy Quý Nhan, cô nheo mắt nhìn anh.

Là Tần Tứ.

“Tôi buồn ngủ quá, tôi muốn đi ngủ.”

“Đi thôi.”

Cô đã uống quá nhiều nên khi đi bộ choáng váng vô cùng.

Tần Tứ dìu cô, Quý Nhan lại đột nhiên hất tay ra và lùi lại một bước, thân thể trực tiếp đập mạnh vào lan can nghe ‘phịch’ một tiếng.

Lúc khuỷu tay đánh tới, ít nhất đến bảy – tám phần sức lực.

Cảm giác đau đớn từ sau lưng truyền đến khiến cô tỉnh táo lại được tầm mấy chục giây.

Không có cách nào giao tiếp được với con ma men, Tần Tứ anh chỉ đành trực tiếp cõng người trên vai, nhưng lại bị con sâu rượu nhỏ này nôn khắp cả người.

Tần Tứ tắm rửa từ đầu đến đuôi hết ba lần trong phòng tắm rồi mới quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Cô gái ban nãy còn nói rằng muốn đi ngủ đang yên vị ở đầu giường, hai tay giơ lên giữa không trung, vẫy tay với anh: “Đỡ tôi dậy, tôi còn uống được mà!”

Tần Tứ: “ …”

Anh bước tới, đè hai tay cô xuống một cách dịu dàng: “Quý Nhan, đừng ồn ào nữa, mau ngủ đi.”

“Không, không muốn ngủ.”

Cô ôm một góc chăn, gương mặt cọ tới cọ lui trên chiếc chăn mềm mại, còn lầm bầm trong miệng: “Tôi muốn uống rượu.”

“Em quên rồi à, em không thích uống rượu.”

“Anh nói bừa, tôi thích mà! Tôi thích uống rượu!”

Cô nói tới nói lui, hai tay ôm chầm lấy cánh tay anh rồi lắc qua lắc lại: “Tôi muốn uống rượu, cho tôi uống nhé.”

“ …” Đây là lần thứ hai anh được diện kiến Quý Nhan say rượu.

Lần trước là lúc cô còn học cấp ba…

Thôi vậy.

Anh sớm biết không thể nói lý lẽ với người say rượu nên chỉ có thể dỗ dành cô: “Hết rượu rồi, em uống hết rồi còn đâu.”

“À…” Nghe thấy câu này, biểu cảm trên mặt của cô gái trở nên phong phú hơn rất nhiều, vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ.

“Thật sự là hôm nay hết rượu rồi, lần sau lại cho em uống nữa nhé, được không nào?”

Giọng nói của anh êm dịu, mang một loại cảm giác khiến người ta tin tưởng.

Quả nhiên Quý Nhan đã được xoa dịu, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Thế lần sau chúng ta uống tiếp nhé!”

“Ừ.”

Anh trái lại không lo lắng về lời hứa này, bởi vì Quý Nhan khi tỉnh táo sẽ không thích uống rượu.

Anh lại đè tay cô xuống: “Được rồi, giờ thì em có thể đi ngủ.”

Nhưng Quý Nhan lại không chịu nghe, cô lại lần nữa ôm lấy cánh tay của Tần Tứ, hơn nữa lần này còn chặt hơn ban nãy rất nhiều!

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong vắt, long lanh: “Tần Tứ, anh là cáo thành tinh sao?”

“ …” Đến bây giờ cô vẫn chưa quên biệt danh cáo già mình đặt cho anh sao?

Tần Tứ nhíu mày hỏi lại: “Em nghĩ sao?”

Cô nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi nghĩ đúng là như vậy!”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh vô cùng, vô cùng xảo quyệt.”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Với lại…”

“Với lại sao?”

Tần Tứ từng bước dụ dỗ cô, tựa như dành gần hết toàn bộ kiên nhẫn trên người cô.

Quý Nhan cười hì hì, chuyển sang tư thế quỳ, rất nhẹ nhàng mà thì thầm bên tai anh: “Vì anh rất là đẹp trai.”

Khoảnh khắc đó, người đàn ông nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Quý Nhan, em tinh mắt đấy.”

Anh vuốt má cô, đây là dấu hiệu của sự động tình: “Nếu em còn tỉnh táo thì vẫn sẽ nói câu này với tôi sao?”

“Hừ, đừng nói cho anh ấy nghe.”

Lúc này cô đã không còn phân biệt nổi ai ra ai nữa.

“Được, chúng ta không nói cho anh ấy nghe.”

Khi nghe được câu trả lời thỏa đáng, cô nở một nụ cười, vô cùng ngọt ngào.

Một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc nằm bên cạnh, cũng là cô gái mà anh thật lòng rung động, thế thì không nhìn đến độ thanh tâm quả dục.

Vào lúc sau nửa đêm, anh lại vào nhà tắm thêm hai lần nữa.

Khi ra ngoài lần nữa thì không thấy bóng dáng Quý Nhan ở trên giường đâu.

Một nửa cái chăn rơi xuống đất, anh bước tới, quả nhiên nhìn thấy đôi chân thon dài của Quý Nhan lộ ra ngoài, thậm chí cô còn không biết mình đã ngã xuống đất.

Người đàn ông khẽ thở dài rồi lại ôm người lên giường.

Nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của cô, trái tim anh cứ thế rung động, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Anh ôm chầm lấy cô, không buông tay ra nữa.

Ngày hôm sau.

Trời vừa hửng sáng, Quý Nhan cảm thấy cổ họng mình khô ran, khắp người khó chịu, thắt lưng với lưng gì cũng đau. Ngôn Tình Ngược

Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Tứ, trong đầu Quý Nhan đã xẹt qua vô số hình ảnh máu chó.

Vừa vén chăn mỏng lên liền thấp thoáng thấy một vết màu đỏ bên dưới.

Trái tim của cô cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi!

Thôi xong đời.

- -----oOo------