Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

Quyển 1 - Chương 3: Tuổi trẻ tài cao



Nguồn: https://www.zhihu.com/.../section/1231206713002725376...



Trong khi đầu của Lưu Chưởng Dân vẫn chưa được tìm thấy, thì nửa tháng sau khi xảy ra án mạng, lại phát hiện một thi thể nam không đầu khác.

Thi thể mới này được phát hiện trên núi Hồng Sơn của thành phố Sở Nguyên, cùng với công viên Nam Hồ, trấn giữ hai đầu Nam-Bắc của thành phố. Cái tên Hồng Sơn bắt nguồn từ loại đá đặc biệt ở trên núi, do hàm lượng sắt cao nên đá có màu đỏ gỉ sắt, nhìn từ xa trông ngọn núi như đang khoác trên mình chiếc áo màu đỏ vậy. Thế nhưng cây cối ở đây vô cùng thưa thớt, một ngọn núi hoang vắng bóng người.

Thi thể nam không đầu được vứt tùy tiện ở giữa eo núi. Thi thể cứng đờ, khô khốc. Dựa vào độ phân hủy của cái xác, có thể phán đoán thời gian tử vong trên 72 tiếng. Hiện trường vụ án là một nền đất cứng, đầy cát sỏi, bất luận là người hay thú đi qua, đều không thể lưu lại dấu vết.

Thi thể nam không đầu dài 157cm, dựa vào tỉ lệ cơ thể, có thể thấy nạn nhân khi còn sống là một thanh niên đam mê tập thể hình. Ăn mặc tươm tất, khoác bộ âu phục hàng hiệu màu xám lông chuột, choàng bên ngoài chiếc áo bông màu xám xịt, giầy da đen bóng, cả set đồ chắc cũng không hề rẻ. Nạn nhân khoảng 20 đến 30 tuổi. Có nhiều nét tương đồng với Lưu Chưởng Dân.

Sau khi giám định hiện trường, tôi nói với Thẩm Thư: “Trên thi thể không hề có vết thương ngoài, đầu bị chặt đứt, thủ phạm không có kiến thức y học, vùng cổ bị cắt nham nhở, tôi đoán phải dùng đến ít nhất 20 nhát dao trở lên. Vị trí vết cắt cũng như độ lớn của lực cắt tương tự như vụ án lần trước, qua đó xác định cả hai vụ là do cùng một người gây án. Chúng ta có thể gộp hai vụ án này vào để điều tra chung.”

Thẩm Thư cau mày: “Trên người nạn nhân không có giấy tờ tùy thân sao?”

Tôi đáp: “Không có, nhưng đặc điểm của nạn nhân hết sức rõ ràng, việc tìm ra danh tính là không quá khó, hung thủ chắc cũng không có ý định che dấu thân phận của nạn nhân.”

Trong vòng nửa tháng, xuất hiện hai cái xác nam không đầu, điều này tạo áp lực rất lớn cho Thẩm Thư. Sau 24 tiếng đồng hồ, dưới sự hợp tác điều tra của cơ quan các cấp, danh tính nạn nhân đã được xác minh, là người Ôn Châu tỉnh Triết Giang, tên là Lữ Phóng, 29 tuổi, thạc sĩ khoa công nghê thông tin của đại học Thanh Hoa, là CEO của công ty IT Ziwei của thành phố Sở Nguyên. Lữ Phóng đã lập gia đình, vợ là Hứa Vy, biên tập của một tòa xuất bản. Cả hai vừa mới kết hôn, vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị ngọt ngào của tình yêu. Khi còn sống, Lữ Phóng là một người thành đạt trong lĩnh vực của mình, rất giỏi về quản lý, là một người sống kín đáo, rất có tiếng trong giới kinh doanh, không có thù oán với bất kì ai.

Sau khi có kết quả giám định, Thẩm Thư đến tìm tôi và nói: “Cả hai vụ án cho đến nay vẫn chưa có bất kì một manh mối nào, có hai điểm mấu chốt chính vẫn chưa được gỡ bỏ, một là vẫn chưa tìm được đầu của hai thi thể, hai là động cơ gây án không rõ ràng của hung thủ. Thần y, nếu cô là hung thủ, muốn giấu đầu của nạn nhân thì cô sẽ làm cách nào?”

Tôi đáp: “Muốn xóa sạch mọi dấu vết không hề dễ, song nếu để giấu hoặc hủy hoại đầu nạn nhân thì lại không quá khó. Cạo sạch da đầu, đập vỡ hộp sọ, sau đó đem từng mảnh vứt vào thùng rác thì sẽ không ai phát hiện ra.”

Thẩm Thư nói: “Cả hai vụ này đều không giống một vụ trả đũa, cũng không giống một vụ giết người cướp của, điểm chung lớn nhất của cả hai nạn nhân là đều còn trẻ, học vị cao, sự nghiệp thành công. Hung thủ chặt đầu hai người họ, rốt cục là vì lí do gì? Chả nhẽ hắn muốn nghiên cứu khoa học, phân tích cấu trúc não bộ của con người sao?”

Tôi đáp: “Quả thật rất khó hiểu. Hung thủ đến quần áo nạn nhân mặc cũng không tiêu hủy, rõ ràng là không có ý định che dấu thân phận của nạn nhân, vậy tại sao vẫn phải chặt đầu của họ chứ? Giả thiết hung thủ là người thích nghiên cứu khoa học của anh cũng không hẳn là không có khả năng, không thể dùng tư duy thông thường để đoán được kẻ điên đang nghĩ gì đâu.”

Thẩm Thư nói: “Ý cô là tôi không nên đi theo lối suy nghĩ thông thường để mò ra thủ phạm? Mà phải đi điều tra tất cả những bác sĩ chuyên khoa não, chuyên khoa thần kinh trong thành phố? Nghe mà nổi cả da gà.”

Tôi đáp: “Vụ án vẫn đang bế tắc, lần này làm khó cho đại trinh thám Thẩm của chúng ta rồi. Không ai trông thấy hung thủ vứt xác sao?”

Thẩm Thư lắc đầu: “Không có, vị trí vứt xác ở cả hai vụ đều khá hoang vu, thủ phạm lại hành động vào ban đêm. Từ trước đến nay, chúng tôi hầu như đều phá án dựa trên góc độ của một vụ án giết người vì tình, báo thù hay là giết người cướp của, chứ chưa gặp qua một vụ nào mà động cơ gây án lại mơ hồ như thế này. Thủ phạm lẫn người bị hại đều không có bất kì một mối quan hệ nào với nhau, rất khó để tìm hướng giải quyết. Nếu hung thủ là người ngoài thành phố Sở Nguyên, e là muốn bắt được hắn còn khó hơn mò kim đáy bể.”

Tôi nói: “Có lẽ nào động cơ giết người của hung thủ xuất phát từ lòng đố kị? Cả hai nạn nhân đều là những người trẻ tuổi tài cao, một người là quan chức lãnh đạo, người kia là quản lý cấp cao của công ty IT. Có khi nào hung thủ vì những thất bại của tuổi trẻ dẫn đến tâm lý lệch lạc, nảy sinh lòng thù hận với những người trẻ thành công?

Thẩm Thư đáp: “Tôi cũng đã nghĩ đến trường hợp này, song những suy đoán vô căn cứ ấy đều không thể trở thành cơ sở để phá án. Tạm thời chúng tôi vẫn sẽ cho dồn toàn lực để truy tìm đầu của hai nạn nhân.”